Nghe Nói

Chương 2: Góc Nhìn Của Thuyết Thư Tiên Sinh



Các vị khách quan, câu chuyện hôm nay của chúng ta sẽ là về tiểu thư nhà quan và công tử phủ tướng quân.

Chuyện kể rằng nhà họ Sở ở phía tây thành Trường An có một cô con gái tên là Sở Kiều, vừa tròn mười sáu tuổi, đúng là độ tuổi tươi trẻ động lòng người, ý đẹp cảnh vui.

Tiếc thay hồng nhan bạc phận. Mẫu thân của Sở Kiều cũng được tính là con gái nhà lành, ngặt nỗi chính thê không dung, mất năm Sở Kiều mới 8 tuổi.

Vị đích mẫu này hết sức tàn nhẫn, mỗi ngày chỉ cho Sở Kiều ăn cơm thừa canh cặn, hở một tí là đánh chửi khiến mỗi ngày của nàng đều là khổ cực.

Sau này, đích mẫu thấy Sở Kiều càng lớn càng xinh đẹp, nảy sinh ý đồ xấu, muốn đem Sở Kiều gả cho con trai của một thương gia ở Thường Châu, đổi lấy một phần sính lễ phong phú.

Trùng hợp hôm đó Sở Kiều đến viện đích mẫu thỉnh an, nghe được mưu đồ của mụ, chạy về phòng khóc một hồi rồi vội vàng thu thập hành lý, cải trang thành nam nhi, tức tốc đào hôn.

Sở Kiều tuy là tiểu thư khuê các, lại có dũng có mưu. Nàng dùng trâm cài đổi lấy tuấn mã, một người một ngựa thẳng tiến về hướng Đông.

Đến một hôm, nàng tiến vào biên giới Lăng Châu, định ở ngoài hoang dã nghỉ ngơi một đêm. Ai ngờ lúc tìm chỗ ngủ lại phát hiện có người trong bụi cỏ!

Ầy! Các vị khách quan đoán thử xem, người này có lai lịch như thế nào. Có khi nào là người mà đích mẫu phái đến truy bắt Sở Kiều hay không?

Vị khách quan này đoán đúng rồi. Người kia chính là Giang thiếu tướng quân tiếng tăm lừng lẫy khắp kinh thành, được lệnh đến Lăng Châu diệt thổ phỉ, chẳng may bị kẻ địch đánh lén, bị thương mà bất tỉnh.

Sở Kiều tính tình nhân hậu, sao có thể vứt bỏ người kia ở nơi hoang vu, không màng đến.

Nàng đưa theo vị công tử kia tìm nơi trú ẩn, bôi thuốc cầm máu, cực nhọc không ngủ không nghỉ chăm sóc chàng cả một đêm.

Hôm sau, vị công tử kia tỉnh lại, vừa nhìn thấy nàng đã chấn động sững sờ, lại thêm ân tình cứu mạng liền sinh lòng ái mộ.

Chàng nói mình là đích tử Giang thị, gia tộc danh tướng, hiện đã làm tới quan ngũ phẩm, tương lại xán lạn. Lần này nhờ có Sở Kiều cứu giúp mà cha mẹ chàng không phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Giang tướng quân đích thân hứa hẹn, chờ vết thương bình phục, sau khi hồi kinh sẽ nhờ người mai mối đến Sở gia cầu hôn.

Sở Kiều theo Giang tướng quân hồi kinh, dọc đường hai người giải bày tâm sự, càng thêm thân thiết. Đoạn này chỉ nói sơ qua thôi.

Sau khi trở về kinh thành, Sở Kiều ngày đợi đêm mong, vẫn không thấy người mai mối tìm đến cửa. Nàng đau thấu tim gan. Có lẽ nào chàng lại là loại người bội bạc, vừa về với nhung lụa liền vong ân phụ nghĩa?

Khách quan đừng vội. Muốn biết Giang tướng quân có phải kẻ phụ bạc hay không, hãy từ từ nghe ta kể hết.

Hóa ra không phải Giang tướng quân nuốt lời, mà người nhà đã thay chàng tìm một hiền thê. Nàng là Tô Tuệ, quý nữ danh gia vọng tộc, diện mạo đoan chính thanh nhã, phong thái đoan trang, hơn nữa còn là thanh mãi trúc mã với Giang tướng quân, thật là một mối lương duyên ngàn dặm khó tìm.

Thế nhưng Giang tướng quân đã có ý trung nhân, không chút dao động, từ chối cuộc hôn nhân do phụ mẫu sắp đặt, dùng sính lễ vạn lượng vàng cưới kiều nữ Sở gia, trở thành giai thoại được truyền tụng một thời.

Mặc dù Sở Kiều đã trở thành Giang thiếu phu nhân nhưng vì thân phận thấp kém nên mẹ chồng không ưng, em chồng không thích. Sau khi thành hôn liền bị gây khó dễ, lại thêm Tô Tuệ châm ngòi ly gián. Hoàn cảnh của Sở Kiều ngày càng gian nan, thậm chí còn tồi tệ hơn tháng ngày sống ở nhà mẹ đẻ.

May mắn thay, Giang tướng quân và Sở Kiều tình vững hơn vàng, đồng vợ đồng chồng, cuối cùng cảm hóa được cha mẹ chồng. Mẹ chồng đối xử với nàng như con ruột, em chồng cũng tôn trọng như trưởng tỷ.

Ồ! Khách quan này muốn biêt kết cục của vị thanh mai danh gia vọng tộc kia sao? Thật đúng là thiên đạo luân hồi, gieo gió ắt gặt bão. Nàng ta gả vào nhà quan lại, thường bị mẹ chồng gọi đến cằn nhằn, lại không được phu quân yêu thích, trong nhà thiếp thất thành đàn. Còn Sở Kiều vợ chồng ân ái, gia đình hòa thuận. Hai người phụ nữ so với nhau, ai đáng buồn, ai may mắn?