Nghe Phong Gọi Tình

Chương 36



Editor: Trà Xanh

Nhưng làm sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội tốt để An Tư Tình bày tỏ tâm sự, vì thế cố ý nhướng mày: “Em muốn lấy anh không?”

Ánh mắt An Tư Tình buồn bã, nhàn nhạt nói: “Tôi không biết, tôi chỉ biết, với năng lực và thủ đoạn của anh, có thể luôn giữ tôi bên cạnh, tôi không tránh được, cũng không trốn thoát, nhưng nếu một ngày nào đó anh đổi ý, vứt bỏ tôi như cỏ rác, tôi sợ tôi sẽ chịu không nổi.”

Nghe vậy, hơi thở của Thiệu Kình Phong ngưng trệ.

Lời nói của An Tư Tình không chỉ cho thấy sự bất lực của cô khi buộc phải giao bản thân cho anh, mà còn ám chỉ cô khó có thể từ bỏ tình cảm của mình dành cho anh.

Nó giống như lời buộc tội và tựa như lời giãi bày, khiến tim anh vừa chua xót vừa ngọt ngào.

An Tư Tình là người phụ nữ đầu tiên làm tim anh rung động không thể dừng lại, hiện giờ là thời điểm ngọt ngào của hai người, anh không hề nghĩ đến chuyện hai người sẽ chia tay trong tương lai.

Nhưng nếu anh thật sự bội tình bạc nghĩa trong tương lai, sẽ gây ra tổn thương cho An Tư Tình, anh cảm thấy không đành lòng khi nghĩ đến điều đó.

Trên thực tế, từ lúc cứu cô khỏi Đằng Nguyên Thuần Nhất, anh đã quyết tâm đưa cô về dưới trướng của mình. Chỉ muốn che chở và yêu thương cô.

Nhưng phải làm sao với người vợ hợp pháp giống bài vị ở quê?

Anh đã nghĩ nếu anh muốn hủy hôn, bà nội sẽ có nhiều lý do để kiếm cớ từ chối.

Người phụ nữ này dư sức làm vợ bé, nếu con thích nuôi bên ngoài cũng được, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Quan trọng nhất là, con là đích tôn của nhà họ Thiệu, không thể vì một người phụ nữ không rõ nguồn gốc, mà để nhà họ Thiệu chúng ta mang tiếng không giữ chữ tín và bội tình bạc nghĩa!

Trong lúc anh đang buồn rầu và rối rắm, An Tư Tình nhìn chằm chằm anh đột nhiên đỏ cả vành mắt, khẽ nức nở: “Tôi biết mà, anh chỉ thích nhất thời thôi, coi tôi là món đồ giải trí…”

Tuy rằng An Tư Tình thường bị anh làm cho khóc, nhưng đó là trò vui nho nhỏ giữa hai người, lần nào Thiệu Kình Phong cũng rất thích, còn muốn làm cô khóc nhiều hơn.

Nhưng lần này thì khác, anh dường như có thể cảm nhận được sự mất mát, thất vọng và buồn bã bất lực của cô. Rút khỏi sự cứng rắn và sắc sảo của mình, cô chỉ là một cô gái yếu ớt và tự ti đáng thương.

Thiệu Kình Phong cũng bị cô lây nhiễm, mũi đau nhức, ôm An Tư Tình vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô, nhẹ giọng: “Cô bé ngốc, đừng coi thường mình như vậy, em là cô gái tốt nhất thế giới, anh thương em yêu em chưa đủ hay sao, nào sẽ không cần em? Chỉ cần em đồng ý gả, đương nhiên anh sẽ cưới!”

Nghe xong, An Tư Tình quả nhiên ngừng khóc, nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Anh nói thật à? Gia đình anh sẽ không ngăn cản chứ?”

“Dù lên núi đao hay xuống biển lửa cũng không có trở ngại, cho nên em đang hạnh phúc thì phải biết. Đối xử với anh Thiệu của em tốt hơn được không?!” Vừa dứt lời, anh ôm cô càng chặt hơn, còn vỗ lưng cô giống như đang trấn an con nít.

Ở nơi anh không nhìn thấy, An Tư Tình chớp mắt, bĩu môi.

Thông thường đàn ông không thích phụ nữ dây dưa không rõ hoặc khóc sướt mướt, cô chỉ thử một chút, xem thử điểm mấu chốt của Thiệu Kình Phong ở đâu.

Mặc dù có vẻ như cô đang ép Thiệu Kình Phong phải hứa hẹn, nhưng bất kể anh lựa chọn thế nào, đối với cô đều là tiến có thể đánh, lui có thể giữ.

Nếu anh không muốn chịu trách nhiệm, cô có thể tìm lý do chống lại anh.

Nếu anh muốn nhiều hơn, cô sẽ bán mình với giá tốt.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là, mắc kẹt ở thời điểm này, làm thế nào Thiệu đại thiếu gia, người tự xưng là toàn năng từ trước đến nay, có thể khiến bản thân thu mình sau trận chiến?

An Tư Tình quyết định tiếp tục châm thêm củi, cô thoát khỏi vòng tay anh, nhíu mày nhìn anh, hờn dỗi: “Nói thì dễ, còn người vợ chính thức của anh thì sao?”

“Thật ra anh muốn giải thích với em từ lâu, người vợ chính thức mà cậu em nhắc tới là người mà gia đình anh tìm để xung hỉ. Anh và cô ấy chưa từng gặp mặt, không có bất cứ tình cảm nào, theo pháp luật hiện đại thì ly hôn là được. Tuy nhiên cô ấy rời khỏi nhà họ Thiệu sẽ trở thành một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, anh sẽ làm hết khả năng để bồi thường tiền cho cô ấy.”

Nghe Thiệu Kình Phong kết luận mối quan hệ ban đầu giữa cô và anh bằng dăm ba câu, An Tư Tình có cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

Mặc dù Thiệu Kình Phong muốn làm một người có tình có nghĩa, anh vẫn làm chuyện bạc tình bạc nghĩa.

Nhưng dù thế nào, cô sẽ mượn ngọn gió đông của anh để giành lại tự do.

Trong phút lơ đãng, nước mắt lại đong đầy đôi mắt.

Thiệu Kình Phong nhìn thấy lại đau lòng, ôm cô vào lòng như muốn xoa nát: “Em sao vậy? Có chuyện gì? Sao lại khóc? Em vẫn không tin anh ư?”

An Tư Tình không muốn tiếp tục diễn, cô thật lòng duỗi tay ôm Thiệu Kình Phong, dịu dàng nói: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì…” Thiệu Kình Phong âu yếm vuốt tóc cô, cô nhỏ dễ dàng thỏa mãn như vậy, vừa nãy còn tưởng cô sẽ làm loạn một trận.

An Tư Tình cúi đầu dụi vào ngực anh, thầm nghĩ: Cảm ơn anh không cưới.