Nghe Phong Gọi Tình

Chương 8



Editor: Trà Xanh

Vì vậy anh cân nhắc lại, ra lệnh cho cấp dưới âm thầm đi điều tra, báo cáo cho anh toàn bộ diễn biến gần đây của An Tư Tình.

Nếu cô khiến tinh thần anh không yên, như vậy chọn một ngày nào đó, anh sẽ tình cờ gặp lại An Tư Tình.

Đúng như điều anh mong muốn, cấp dưới nhanh chóng điều tra ra hôm nay An Tư Tình sẽ tham dự một bữa tiệc tối, chủ đề là giao lưu văn hóa, giám định và thưởng thức bảo vật.

Giao lưu văn hóa luôn là mánh lới quảng cáo thông minh đối với những người nổi tiếng, nhưng việc giám định và thưởng thức bảo vật đáng phải xem xét kỹ lưỡng. Anh hỏi lại, sau khi biết người chủ trì bữa tiệc tối nay là một doanh nhân Nhật Bản giàu có tên là Đằng Nguyên Thuần Nhất, mọi thứ đều rõ ràng.

Đằng Nguyên Thuần Nhất ở trong thành phố Thái An tìm kiếm các di tích văn hóa có giá trị và bí mật vận chuyển về Nhật Bản thông qua việc ép buộc mua bán, hãm hại lừa đảo, bắt cóc và trộm lăng mộ.

Thiệu Kình Phong đã đấu trí đấu dũng với gã một thời gian. Lúc trước đã cử người chặn được một lô tranh thư pháp cổ ở bến tàu, bí mật kêu người lặng lẽ đưa về Bắc Bình, thành công khiến Đằng Nguyên Thuần Nhất tức điên lên.

Với sự điều tra sâu hơn của Thiệu Kình Phong, anh còn phát hiện, thân phận của Đằng Nguyên Thuần Nhất không hề đơn giản. Hóa ra thời điểm gã từ Nhật Bản đến đây có đem theo một nửa bản đồ kho báu. Nghe nói kho báu này được cất giấu ở vùng núi gần Thái An, mục đích của gã tìm được kho báu không chỉ để thỏa mãn mong muốn của bản thân, mà còn để mở rộng quân đội của đế quốc Nhật Bản của họ.

Thiệu Kình Phong làm sao dễ dàng buông tha cho tham vọng của con sói này, nhưng gã rất xảo quyệt và láu cá. Thiệu Kình Phong không nắm được sai lầm của gã, nhưng cũng ngầm gây khó khăn, mỗi lần gã tìm được một bảo vật đều bị Thiệu Kình Phong tìm mọi cách lấy lại.

Bởi vậy Đằng Nguyên Thuần Nhất cũng hận người luôn ngấm ngầm làm hư chuyện của gã, nhưng vẫn không biết đó là ai, cho nên tức muốn hộc máu.

Thiệu Kình Phong đập bàn, đứng dậy đầy hào hứng, mặc đồng phục vào.

Bữa tiệc tối nay chắc chắn là anh đến mà không được mời, thứ nhất có thể gặp lại người bạn cũ Đằng Nguyên Thuần Nhất, thứ hai còn có thể trông thấy cô gái nhỏ An Tư Tình.

Nghĩ đến đây, khóe miệng anh bất giác nhếch lên.

Thiệu Kình Phong thẳng đường chạy tới hội trường, bước vào sảnh, nhìn xung quanh để tìm bóng dáng của người phụ nữ xinh đẹp.

An Tư Tình mặc sườn xám màu trắng có in hoa đứng giữa một đám đàn ông mặc vest mang giày da trông quá bắt mắt.

Thiệu Kình Phong bưng ly champagne từ người phục vụ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn cô từ xa.

Bộ sườn xám này khiến cơ thể cô trông lả lướt hấp dẫn, cổ áo nhô cao lộ ra chiếc cổ thon gọn tinh tế, miệng hoa xoắn trải dài đến khuôn ngực phập phồng, trong khe hở ở giữa hai vạt sườn xám xẻ cao đang đong đưa, thấp thoáng một cặp đùi trắng nõn, quả thực làm người ta không thể dời mắt.

Thiệu Kình Phong thoáng nhìn đám đàn ông bên cạnh An Tư Tình, hầu như bộ dạng đều như một, mặt ngoài tươi cười thân thiết như gió xuân thổi qua, nhưng ánh mắt luôn lướt trên người An Tư Tình.

Còn người phụ nữ nhỏ bé đang mải miết nói chuyện thiên hạ, phong thái yểu điệu, đoan trang, tao nhã, nụ cười khuynh thành, có chút mềm mại như nước, nhưng chẳng có ý thức nguy hiểm. Thiệu Kình Phong không khỏi phiền muộn trong lòng, sải chân bước về phía cô!

Chưa đi được hai bước, Thiệu Kình Phong thấy một bóng dáng quen thuộc khác lóe lên trước mắt.

“An tiểu thư, đã lâu không gặp!” Đằng Nguyên Thuần Nhất xổ một câu tiếng Trung sứt mẻ, cầm ly rượu cọ vào người An Tư Tình.