Nghệ Sĩ Nhà Tôi Là Siêu Sao Hàng Đầu Trọng Sinh

Chương 9



Những việc này cũng không tạo thành ảnh hưởng đối với Diệp Thương, Thẩm Hoài thay hắn đặt phòng ghi âm, ghi âm cho hắn chính là thầy ghi âm ngày trước.

Đối với ý tưởng biên khúc của hắn, thầy ghi âm cảm thấy rất hứng thú, còn đề ra không ít ý kiến.

Thiên phú âm nhạc của Diệp Thương cực kỳ cao, chỉ là dù sao cũng đã chết rất nhiều năm, đối với trào lưu âm nhạc hiện giờ khôn quá hiểu biết, thầy ghi âm chỉ cần thêm một chút nhắc nhở, là có thể cho hắn rất nhiều linh cảm.

Nếu không phải thời gian luyện tập sắp tới rồi, Diệp Thương chỉ sợ còn không muốn rời phòng ghi âm.

Lệ Tử Hàng bởi vì còn có nhiệm vụ chụp quảng cáo, cho nên Diệp Thương liền đi trước, không quá lâu sau, Lệ Tử Hằng đẩy cửa ra, hơi thở gấp chạy vào: "Ngại quá, tôi tới muộn."

Diệp Thương gật gật đầu, cũng không có cùng cậu nói chuyện, vào thẳng chủ đề: "Tôi làm lại biên khúc lần nữa, cậu có muốn nghe một chút không?"

Lệ Tử Hàng sửng sốt một chút, vốn tưởng rằng hai người phải làm quen tâm sự một chút rồi mới bắt đầu, chẳn qua cậu cũng không thích mấy loại nghi tháy xa giao đó, cách làm của Diệp Thương rất hợp ý cậu, cậu không dài dòng, nhận lấy tai nghe.

Cậu vừa đeo tai nghe lên, một nhịp trống mãnh liệt xông thẳng vào tai, hô hấp Lệ Tử Hằng cứng lại, suy nghĩ cũng lên theo nhịp tiết tấu.

Đoạn nhạc này không dài, nhưng Lệ Tử Hằng nghe xong cảm xúc mênh mông, qua hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.

Diệp Thương đánh giá biểu tình của cậu: "Thế nào?"

Lệ Tử Hàng gật gật đầu, khó nén kích động: "Rất hay, quả thực tạo cảm giác rất mới mẻ." Cậu lại hỏi, "Cậu tìm người trông nghề biên khúc cho cậu?"

Diệp Thương lắc đầu: "Tôi tự làm."

Lệ Tử Hàng chấn kinh rồi: "Đoạn biê khúc này là cậu làm?!"

Diệp Thương thấy vẻ mặt không tin của cậu, liền dứt khoát lấy giấy bút ra, giảng giải cho Lệ Tử Hằng ý tưởng biên khúc của mình. Lệ Tử Hằng ban đầu còn có chút hoài nghi, dần dần bị hấp dẫn, một bên nghe một bên hỏi, tinh thần nghiêm túc kia, y hệt như là một học sinh đang nghe thầy cô giảng bài.

Đạo diễn bên cạnh dại ra, này, này không đúng kịch bản!!

Trải qua vòng đào thải, thực lực của hai người rõ ràng, cứ cho là Diệp Thương phát huy vượt bậc một lần, nhưng luận chuyên nghiệp, nhìn thế nào cũng thấy Lệ Tử Hằng lợi hại hơn, hiện tại sao lại trái ngược như thế này?? Bọn họ vốn cho rằng Lệ Tử Hằng sẽ nắm quyền chủ đạo, thậm trí cả tiêu đề cũng nghĩ xong rồi.

—— Lệ Tử Hằng gặp nan đề trong quá trình cải biên, tổ hợp Tử Dạ có thuận lợi lên sân khấu!

Fans Lệ TỬ HẰng có sức chiến mạnh mẽ, Diệp Thương thông qua trận thi đấu trước cung thu hút một đợt người hâm mộ, tiêu đề này vừa lên, hai nhà tất nhien sẽ xé nhau một đợt, nhiệt độ liền có, đến lúc đó lại thả ra cảnh quay hai người ở chung vô cũng hòa hợp, hoàn mỹ!

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Diệp Thương lưu loát mà nói xong ý tưởng biên khúc của mình, Lệ Tử Hằng liên tục gật đầu như gà con mổ thóc, không đến nửa giờ đẫ bị biên khúc thu phục.

Diệp Thương hỏi Lệ Tử Hàng: "Cậu có ý kiến gì với bản biên khúc không?"

Lệ Tử Hàng vội vàng lắc đầu, cậu bây giờ hoàn toàn tin tưởng thực lực của Diệp Thương, cậu lúc trước đích thực là có chút ý tưởng, nhưng sau khi nghe Diệp Thương nói xong, cậu rất nhanh đã ý thức được chênh lệch giữa hai bên, liền không muốn tự tìm xấu hổ.

Diệp Thương: "Tốt, vậy biên khúc cứ quyết định vậy đi, chúng ta tiếp theo nói......"

Mặt đạo diên đơ như khúc gỗ, đơn giản như vậy đã xử lý xong biên khúc rồi sao?! Vậy còn bọn họ làm việc như thế nào....Chặc, cứ quay trước,mắt thấy hai người phân xong phần biểu diễn, đã bắt đầu thảo luận sân khấu, so với các tổ khác thuận lợi hơn nhiều.

Cũng may ông trời tựa hồ nghe được nôi tâm khát cầu của đạo diễn, sự khác biệt giữa hai người rất nhanh xuât hiện, ánh mắt đạo diễn sáng lên, máy quay phim đều sắp dán lên mặt của hai người.

Lệ Tử Hằng người này nhìn lãnh đạm, nhưng một khi động tới lĩnh vực chuyên ngành của cậu thì sẽ theo lí mà nói, nửa bước không nhường.

"Không được, nếu làm như vậy, lên sân khấu sẽ quá đơn giản...... Tôi có ý này......"

Bộ dáng của cậu làm Diệp Thương nhớ đến một vị cố nhân, tuy rằng hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nhưng sự hoảng hốt trong nháy mắt kia vẫn bị Lệ Tử Hằng bắt được.

"Mặt tôi có cái gì à?"

Diệp Thương lắc đầu: "Không có gì."

Lệ Tử Hàng cũng không nghĩ nhiều, hai người lại lần nữa trở lại cuộc thảo luận vô cùng kịch liệt.

Chờ đến khi Thẩm Hoài gọi điện đến, Diệp Thương mới phát hiện bọn họ thế mà đã thảo luận hai canh giờ, ở trong phòng điều hòa, mà vẫn thấy được mồ hôi trên trán của hai người, có thể thấy đucợ cuộc thả luận có bao nhiêu kịch liệt.

Lệ Tử Hàng chưa đã thèm: "Tôi mời cậu ăn cơm, vừa ăn vừa nói."

Diệp Thương lại trực tiếp cự tuyệt: "Không, tôi muốn cùng người đại diện ăn cơm."

Lệ Tử Hàng: "Không sao cả, tôi không ngại."

Diệp Thương đã đứng lên đi ra ngoài, chỉ để lại một câu nói nhẹ như bông: "Tôi ngại."

Lệ Tử Hàng: "......!!!"

Tổ đạo diên tuyệt vọng:...... Không có móng thì không thể xây nhà, CP cũng không làm được.

Diệp Thương không hề có gánh nặng tâm lý nào rời đi, tới khi ở trên xe, Thẩm Hoài hỏi hắn: "Tập luyện thế nào?"

Diệp Thương lười biếng dựa vào ghế: "Khá tốt."

Thẩm Hoài thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Diệp Thương thần sắc, đột nhiên hỏi: "Có việc gì đặc biệt xảy ra sao?"

Diệp Thương không nghĩ tới Thẩm Hoài lại nhạy bén như vậy, sửng sốt một chút, ngay sau đó lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ hàng ngày: "Không có việc gì, chính là bỗng nhiên nhớ tới một người bạn, hắn cũng họ Lệ."

"Bạn?"

Diệp Thương tựa hồ nhớ tới cái gì, trong mắt có một mạt hoài niệm: "Hắn tự xưng là người mê nhạc số một của tôi, khi tôi mới bị công ty đĩa nhạc từ chối, nghèo chỉ còn mấy đồng tiền, là hắn cho tôi một số tiền, giúp tôi không phải từ bỏ mộng tưởng, sau tôi mới biết đucợ, hắn cũng thích âm nhạc, nhưng vì đủ loại nguyên nhân từ bỏ."

Thẩm Hoài nghe ra phiền muôn trong lời nói của Diệp Thương, mở miệng an ủi nói: "Đây đều là lựa chọn của mỗi người, anh không cần phải thay hắn quá mức tiếc hận."

Diệp Thương nhướng mày: "Tiếc hận có cái gì tốt, tên kìa vừa trở về liền kế thừa gia sản, cưới vợ sinh con cái gì cũng không chậm chễ. Ngược lại là tôi, nghiêm túc làm ca sĩ, lại tuổi xuân chết sớm. Thấy thế nào cũng là tôi tương đối xứng với từ tiếc hận đi?"

Thẩm Hoài: "......"

Diệp Thương cười ha ha, lo lắng Thẩm Hoài tức giận, vì thế không có thành ý mà nói thêm một câu: "Đương nhiên, tôi rất hưởng thụ an ủi của cậu."

Thẩm Hoài có chút ngứa tay, quả nhiên, anh không nên an ủi loại người này.

Trải qua một đoạn thời gian ở chung, Thẩm Hoài đối với tính tình ác liệt của Diệp Thương cực kỳ hiểu biết, chút kính sợ đối với vị "Bạo quân Rock and Roll" đã sớm biến mất. Nhưng anh không chú ý tới, Diệp Thương ở trước mặt anh cũng không còn Lạnh lùng, lãnh đạm như đã từng, thêm vào đó một tia nhân khí tươi mới.

Diệp Thương mỉm cười nhìn sườn mặt Thẩm Hoài, trong mắt lại xẹt qua một mạt suy nghĩ sâu xa.

Hắn cũng không phải một người mới cái gì cũng không hiểu, thời trẻ lại có quen biết cùng Phàn Kính, biết ông không phải là người thích chõ mũi vào chuyện người khác, loại chuyện ra mặt cho người mới ở trên Weibo này, căn bản không phải phong cách của ông. Một khi đã như vậy, chính là có người vì hắn tìm Phàn Kính hỗ trợ, mà trừ bỏ Thẩm Hoài, không có người thứ hai có động cơ như thế này.

Nhưng chuyện này, Thẩm Hoài từ đầu đến cuối đều không có nhắc qua với hắn.

Vị đại diện này của hắn, có vẻ không đơn giản như mặt ngoài.

Mà ngay sau khi hai người rời đi không lâu, Lệ Tử Hằng cũng từ phòng phát sóng đi ra, cậu vừa bị từ chối, tâm tình buồn bực, ai ngờ vừa mới đi ra, đã nhìn thấy một chiếc siêu xe màu đen dừng bên ngoài, trợ lý của ông cậu đứng ở bên xe, thấy cậu liền cười nói: "Cậu chủ nhỏ."

Lệ Tử Hàng khiếp sợ mà nhìn hắn, trong lòng lặp tức có dự cảm, cậu vội vàng đi qua, nhìn đến người trong xe, nhịn không đucợ kinh hô: "Ông, sao ông lại ở đây?"

Người trong xe là người sở hữu Đại Thừa điền sản đương nhiệm Lệ Loan, chẳng qua mấy năm nay thân thể ông không tốt, việc công ty đều giao cho con gái xử lý, ông ở quê nhà thành phố Trường Hoài ít giao du với bên ngoài, Lệ Tử Hằng không thể ngờ được ông lại tới thành phố Trung Kinh.

Lệ Loan: "Ngốc đứng đó làm gì, lên xe."

Lệ Tử Hàng lên xe, còn chưa phản ứng được, cậu chần chừ hỏi: "Ông, ông đến cổ vũ cháu sao?"

Lệ Từ Hằng từ nhỏ đã thích sân khấu, cậu là đứa nhỏ nhất của lệ gia, trên người không có gánh nặng, cho nên vừa tốt nghiệp đại học liền quyết định phải làm ca sĩ. Cha mẹ cậu đương nhiên không đồng ý, không nghĩ tới người ông luôn cũ kỹ ít lời lại ủng hộ cậu.

Hiện giờ ông còn không ngại xa xôi ngàn dặm đến đây cổ vũ cậu, mặc dù Lệ Tử Hằng vẫn là loại thiếu niên trẻ trâu, cũng không khỏi cảm động đến rớt nước mắt: "Ông ơi......"

Thần sắc Lệ Loan hơi đanh lại, cũng không thực thích bộ dáng nhão nhão dính dính của cháu trai: "xem tiền đồ của cháu này."

Lệ Tử Hằng biết ông xưa nay trong ngoài bất nhất, cực kỳ ngạo kiều, cũng không để trong lòng.

Lệ Loan hỏi: "Cháu lần này hát 《 Hạ Trùng 》?"

Lệ Tử Hằng không ngờ ông thế mà lại biết cậu hát bài gì, hóa ra ông bề ngoài cũ kỹ lại đối với cháu trai quan tâm yêu quý như vậy, cậu thụ sủng nhược kinh, dùng sức gật đầu.

Lệ Loan nhíu mày: "Không thể đổi bài khác sao?"

Lệ Tử Hàng: "Đây là rút thăm quyết định, không thể sửa."

Lệ Loan mày nhăn đến càng sâu, cái mặt già kia thoạt nhìn nghiêm túc lại dọa người. Đổi lại trước kia, Lệ Tử Hằng cũng không dám nói chuyện, nhưng cậu giờ phút này cảm thấy đối với ông thân thiết hơn rất nhiều, cho rằng ông lo lắn mình hát không tốt, tin tưởng mười phần trấn an ông: "Ông không cần lo lắng, tuy rằng bài hát này độ khó rất cao, nhưng cháu tin tưởng có thể hoàn thành tốt, dù sao thăng cấp là không có vấn đề."

Lệ Loan nhìn thoáng qua cháu trai, cười lạnh nói: "Ai quan tâm cháu thăng cấp hay không, ông là lo cháu hủy hoại ca khúc của Lục dương."

Lệ Tử Hằng: "???"