Làm trong bệnh viện xã không thể tùy ý xin nghỉ, một khi đã tham gia xếp lớp, nếu không phải là tình huống đặc biệt, cả kì nghỉ hè phải ở lại. Vì vậy chuyện trở về Trọng Thành thăm Tiêu Hủ cũng là Bách Doãn vừa nghĩ tới mà thôi.
Nhưng làm hắn bực bội chính là, ý nghĩ này sau khi nảy sinh lại không thể vứt đi được, làm xong công việc, mặc kệ rảnh rỗi hay làm gì đều sẽ nghĩ tới Tiêu Hủ. Người này sau khi về nước cũng không đi với bạn bè, không biết là đang làm gì, có phải vẫn đang còn cảm nắng, ngày đó giọng nói trong điện thoại có chút khàn khàn, có lẽ là vẫn chưa hết bệnh, ban ngày có làm việc chăm chỉ không, ban đêm có phải lại đi lêu lổng hay không...
Dường như mỗi lần nghĩ đến Tiêu Hủ, cuối cùng đều dừng lại ở hai chữ "lêu lổng".
Bách Doãn nhắm mắt xoa xoa mi tâm, hình ảnh buổi sáng ngày hôm đó Tiêu Hủ thân thể trần truồng nằm bên cạnh hắn ngủ say quả thực không thể xua đi được.
Tiêu Hủ rất trắng, dấu hôn trên cổ tay cánh tay đặc biệt rõ ràng. Mặc dù Tiêu Hủ không nói, Bách Doãn cũng biết đây là dấu vết sau khi mình say rượu để lại.
Lúc đến nơi đã là hoàng hôn, Trọng Thành quá nóng, không khí oi bức phả vào mặt. Trong người hắn chỉ có ví tiền, điện thoại cùng một chuỗi chìa khóa, do dự một chút, chưa gọi điện thoại cho Vinh Quân, cũng không đến chỗ y, nghĩ tới chỗ hai người họ đang ở, Bách Doãn đón xe trở về căn nhà cũ hắn đã ở mười mấy năm trước đây.
Không biết tại sao, lúc ở Kiêu Thị suốt ngày nghĩ đến Tiêu Hủ. Bây giờ đã trở về, xúc động muốn gặp mặt lại không mạnh như vậy nữa. Xung quanh khu dân cư cũ có rất nhiều quán tiện lợi, Bách Doãn mua một phần cơm chiên, một ít trái cây, định nghỉ ngơi trước một đêm, ngày mai sẽ tìm cớ đi gặp Tiêu Hủ.
Phòng cũ đã ba năm không có người ở, nhưng điện nước vẫn xài tốt, bên trong cũng quét tước sạch sẽ, yên tĩnh. Vinh Quân không nỡ bỏ chỗ này, nên thường xuyên tới đây nhìn một chút. Hắn giống Vinh Quân vẫn nhớ nghĩa cũ, hiện tại bọn họ đã sống khá hơn, nhưng vẫn không quên được thời gian đã cùng nhau sống tại nơi đây.
Cơm chiên vừa cứng lại vừa mặn, Bách Doãn ăn hai miếng liền ngán, lục tìm một chút trong bếp, vậy mà tìm được một chút đồ ăn có lẽ đã quá hạn sử dụng, dầu muối tương dấm đều còn, mặc dù không có rau và trứng gà, tỏi hành cũng không có, không thể làm ra được món ăn quá ngon, nhưng lấp tạm vào bao tử cũng không có vấn đề gì.
Lúc nước sôi lên, Bách Doãn chợt nghĩ tới hai năm trước cũng nấu qua một nồi canh không quá nhiều gia vị.
Khi đó hắn vẫn là học sinh lớp 12, ở trong nhà Tiêu Hủ. Ban đêm Tiêu Hủ đột nhiên trở về, ở phòng khách lục tung tùng phèo, tạo ra không ít tiếng động nhỏ. Hắn từ thư phòng đi ra, "Anh tìm gì?"
Tiêu thiếu gia sợ nhện, năm đó đến làm khách, sau khi ăn xong ném bàn đi, thất kinh vọt vào bếp nói trong phòng khách có con nhện. Hắn cầm giấy vệ sinh đi xử lý, lần thứ nhất không đập chết, lần thứ hai lại dùng sức quá mạnh, đem con nhện ấn chết trên tường, lưu lại một vết bẩn vô cùng.
Vinh Quân hôm sau liền đem phấn vẽ vẽ lên, bảo là để tránh cho lần sau Tiêu Hủ đến thấy được lại sợ.
Hắn khịt mũi coi thường, không muốn gặp lại tên thiếu gia nhát như chuột kia chút nào.
Nhưng cuộc sống quá phức tạp, ai biết tương lai sẽ phát sinh cái gì.
Nghiêm túc suy nghĩ mà nói, giữa mình và Tiêu Hủ, cho dù là trước đêm đó, tựa hồ cũng không có suy nghĩ đơn giản như vậy.
Tiêu Hủ lúc đầu để lại cho hắn ấn tượng kém cực kỳ, lập dị sĩ diện, tự coi mình là trung tâm, nhát gan lại ngu ngốc, không có bất kì điểm nào ưa nổi. Ngày đó Vinh Quân bị đưa đến bệnh viện, Bách Doãn đã vừa tự trách mình, vừa rất hận Tiêu Hủ, hai lần đẩy ngã Tiêu Hủ, hắn cho rằng Tiêu Hủ sẽ nổi giận mà nhảy dựng lên vung tay múa chân mắng "Cậu không sai à? Nếu cậu có năng lực, vì cái gì không bảo vệ được anh Quân? Cậu lợi hại như vậy, sao lúc đó không xông lên lầu đi?"
Bách Doãn hi vọng có người mắng mình, như vậy có lẽ hắn sẽ dễ chịu một chút, nhưng không có. Cố Diệp Canh không mắng, Tiêu Hủ bị hắn đẩy ngã một thân đầy bùn cũng không. Mấy ngày sau hắn mới biết được Tiêu Hủ bị cảm lạnh, một nửa nguyên nhân là do hắn.
Tiêu Hủ tựa hồ rất ít khi nổi giận, có lẽ là do được giáo dục tốt, hoặc có lẽ là do trái tim bao dung chăng? Chuyện hắn đẩy Tiêu Hủ ngã rồi còn mắng "Cút", hắn cũng không có xin lỗi Tiêu Hủ, nhưng Tiêu Hủ về sau một lần cũng không có đề cập qua, đã vậy còn chủ động cho hắn mượn phòng ở.