Nghi Ngờ Có Căn Cứ

Chương 4



Tôi đang rất xấu hổ, cực kỳ cực kỳ xấu hổ.

Hiện tại tôi đang đứng ở phòng ngủ, ừm, cụ thể là trước cửa phòng vệ sinh, đang trong hoàn cảnh hận không thể đào ba thước đất rồi xem bản thân là đà điểu vùi đầu xuống hố.

Mấy người hỏi tôi vì sao lại xấu hổ á? Vậy mấy người phải nghiêm túc đàm đạo với bạn cùng phòng lạnh lùng của tôi kia kìa.

Mong các người giúp tôi hỏi cậu ấy, vì sao ba giờ sáng đương là thời gian ngủ ngon lại cả người trần trụi đối diện với bức tường nắn vuốt hoạ mi của mình chứ?!!!

Tuy rằng cùng là đàn ông, tôi có thể lý giải loại dục vọng hung mãnh này nhưng trong giây phút đẩy cửa phòng vệ sinh ra tôi vẫn bị doạ cho hết hồn.

Khụ, tôi vẫn luôn cho rằng bạn cùng phòng là loại người lạnh lùng cấm dục. Không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới, thì ra cũng thuộc hệ ăn thịt à. Vậy mà thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng trốn trong nhà vệ sinh giải quyết, wow, lợi hại.

Đương lúc đại não của tôi loạn tùng phèo thành một đống bầy nhầy, bạn cùng phòng bên trong thế mà làm lơ sự tồn tại của tôi, chỉ quay đầu liếc tôi một cái rồi lập tức quay lại tiếp tục động tác còn dang dở.

“Cậu…”

Tôi hé miệng lại không biết mình muốn nói cái gì, ngược lại bị chính giọng nói khàn khàn của mình dọa sợ.

Mà đồng thời bạn cùng phòng đột nhiên đấm một cái vào tường, eo run rẩy rồi bắn lên bức tường gạch men, thậm chí còn thở dốc hai tiếng đầy gợi cảm.

Nhìn bạn cùng phòng như vậy, đại não của tôi lập tức trống rỗng, càng thêm kinh ngạc rùng mình một cái.

Bạn cùng phòng mở vòi hoa sen, dòng nước chảy xuôi trên người. Cậu ấy rửa sạch chất lỏng trên tay rồi rửa mặt, lúc này mới quay đầu nhìn tôi, một đôi mắt đẹp còn ẩn chứa dục vọng tàn dư khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Dường như vừa đối diện với đôi mắt cậu ấy tôi đã lập tức đóng cửa lại, quay người lảo đảo bước về giường của bạn cùng phòng, bò lên rồi nắm lấy chăn của cậu ấy bọc kín bản thân chỉ hở mặt đối diện với bức tường, bắt đầu tỉnh táo lại.

Tôi hối hận.

Haiz, nếu sớm biết bạn cùng phòng sẽ như vậy, tôi sẽ không ngủ cùng cậu ấy. Không ngủ cùng nhau tôi sẽ không phát hiện nửa đêm cậu ấy không ở trên giường. Không phát hiện cậu ấy không ở trên giường tôi sẽ không đi tới phòng vệ sinh, cũng sẽ không nhìn thấy một màn khiến người ta thẹn thùng kia.

Haiz, quay đầu trừng cái quạt đang chạy trên ghế, nóng quá nên tôi đành kéo chăn xuống nằm ngay đơ trên giường.

Đều do điều hòa, sớm không hỏng muộn không hỏng, có tình lại vào đúng mùa hè.

Nghe tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, tôi lập tức nhắm hai mắt lại, nỗ lực bình ổn hô hấp giả bộ bản thân đã tiến vào giấc ngủ một lần nữa.

Nhưng tên bạn cùng phòng hỗn đản này cố tình không cho tôi an tĩnh mà giả bộ ngủ, cậu ấy không chỉ vén chăn trên người tôi ra mà còn tét một cái lên mông tôi, giọng nói khàn khàn vang lên ngay bên cạnh, “Dịch vào trong, định để tôi đè lên cậu ngủ hay gì?”

Vớ vẩn, ai đè ai còn chưa biết đâu.

Tôi đánh bay cái tay còn đặt lên mông ra, dịch vào trong một chút, dành chỗ cho cậu ấy có thể nằm xuống.

Kết quả cậu ấy vừa nằm xuống thì tôi lại không nằm được, cậu ấy như một cái bếp lò.

Tôi nằm nghiêng quay về phía cậu ấy, khoảng cách giữa chúng tôi chẳng lớn lắm, dùng chân đá chân cậu ấy, dụng tâm lương khổ cho cậu ấy một lời khuyên, “Sóc ít tính tình thay đổi, sóc nhiều thương tổn thân thể, sóc mạnh hồn phi phách tán. Một giọt tinh mười giọt máu… Thận hư đôi khi là do…”

Tôi cũng cảm thấy nói mấy lời này hơi điên rồ nhưng tôi chẳng còn cách nào cả, nếu tôi không nói, cậu ấy cũng không nói thì bầu không khí xấu hổ này sẽ chẳng ai đánh vỡ.

Nhưng có lẽ lời nói của tôi quả thật quá điên rồ cho nên bạn cùng phòng vừa nghe thấy thận hư thì đột nhiên xoay người, bàn tay ấm áp kia dán lên eo của tôi, vô cùng hung dữ cảnh cáo, “Câm miệng, nói tiếp sẽ làm cậu.”

Ấy, mấy người đừng hiểu lầm, cậu ấy nói làm ý là đánh á, không phải thứ mấy người tưởng tượng đâu.

Đây là kết luận sau bao nhiêu lần tôi hiểu lầm mới rút ra được, khẳng định không sai đâu.

Eo là điểm yếu của tôi, điểm yếu bị cậu ấy khống chế nên tôi chỉ đành câm miệng, cả người cứng đờ ngăn ngừa xao động sẽ bị bạn cùng phòng đánh.

Nhưng cậu ấy không làm vậy, cậu ấy hư hỏng hết thuốc chữa rồi, cậu ấy vậy mà cào phần da buồn ở eo tôi.

Tôi phản kháng, liều mạng phản kháng, ngoan cường phản kháng, bạn cùng phòng như phát điên mà trêu chọc tôi bằng mọi giá, tôi càng trốn, càng cười, càng giãy dụa, cậu ấy càng hưng phấn, quả thực rất biến thái.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên giải cứu tôi, tôi đấm lên bả vai bạn cùng phòng nhắc cậu ấy thu hồi móng vuốt, cảnh cáo cậu ấy mau nhặt lại thiết lập lạnh lùng rồi kéo áo ngủ bị cuốn lên đến tận ngực xuống sau đó nhảy xuống giường nhận điện thoại.

Cuộc gọi vào đêm khuya tôi cho là quảng cáo linh tinh lại không ngờ tới là của một bạn học cùng chuyên ngành bình thường không mấy khi liên hệ.

Tôi vỗ ngực nhằm bình ổn hô hấp, nhận điện thoại hỏi đối phương giờ này gọi là có chuyện gì.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới đáp, “Anh em à, tôi cũng không muốn quấy rầy hai người, nhưng cậu cũng biết đấy, ừm, hai người không muốn ngủ nhưng mấy cún độc thân như chúng tôi muốn ngủ mà. Nghe này huynh đệ, về sau nhớ hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, đừng nửa đêm rồi mà còn hành hạ chúng tôi nha!”

Nghe thấy tiếng tút tút, tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.

Bạn cùng phòng đã khôi phục bình tĩnh ngồi dậy, thấy tôi cầm di động mặt đầy dấu hỏi chấm bèn hỏi tôi làm sao vậy?

Tôi lắc đầu.

Tôi cũng không biết, tôi cũng không rõ, cậu nói xem mấy lời bạn học này vừa nói muốn biểu đạt ý gì vậy?

Tôi cũng chẳng suy nghĩ quẩn quanh mãi, tắt điện thoại rồi đặt xuống, quay về giường vẫy tay với bạn cùng phòng, “Là Mỗ Mỗ, đại khái là ngủ mơ nói linh tinh thôi, mặc kệ, ngủ nào, buồn ngủ lắm rồi.”

Bạn cùng phòng vẫn duy trì dáng ngồi nhìn tôi, tôi biết chắc cậu ấy đang đoán Mỗ Mỗ là ai.

Haiz, cái kí ức tình dục kia tôi cũng lười nói tiếp, dứt khoát đẩy cậu ấy nằm xuống rồi kéo chăn, tôi một nửa cậu ấy một nửa đắp lên bụng.

Dù nói gì đi chăng nữa, giấc ngủ mới là quan trọng nhất.

Những thứ khác, dù thế nào cũng không quan trọng.