[ABO] Nghĩa Công Chuẩn Quy Tắc

Chương 11



Buổi tối hôm đó Hướng Dã trực tiếp đánh dấu Lê Ngộ, ai nói cũng không được, lần này tin tức tố của hai người mới xem như là chân chính hòa làm một thể, trong máu đều chảy xuôi mùi vị của đối phương.

Lê Ngộ mang theo một bụng tinh dịch tự vấn nhân sinh, từng trải mỗi một giai đoạn mơ màng của Omega.

Tại sao tui phải sinh con cho con heo kia.

Khoang sinh sản tự động khoá lưu lại tinh dịch bên trong, phồng lên giống như là phụ nữ có thai ba, bốn tháng, cũng coi như là làm Lê Ngộ sớm cảm thụ mang thai khổ cực. Mới vừa kết thúc tình ái làm cho cậu khó có thể đứng vững, bị Hướng Dã ôm vào buồng tắm.

"Em lớn hơn trước đây rồi, nặng."

Lê Ngộ uể oải ngâm trong nước hừ hừ.

"Hừ hừ..."

"Kỳ thực lúc đánh dấu xác suất trúng thầu hơi thấp."

Hướng Dã dùng khăn mặt lau thân thể Lê Ngộ dính nhơm nhớp, Lê Ngộ xoa xoa mắt, dựa vào cánh tay Hướng Dã.

"Nhỏ hơn xác suất của Omega không?"

"... Thấp hơn 3.2% so với bình thường."

Lê Ngộ: "..."

Dù giảm xác suất 3.2 này cũng sẽ không giảm được chín phần mười đâu!

Xem ra vẫn là phải làm tốt chuẩn bị cho bú sữa. Lê Ngộ nhất thời giận không chỗ phát tiết, hất hết nước vào mặt Hướng Dã, bóp cổ của hắn.

"Ai cho anh đánh dấu em sớm như thế? Sinh con ra anh nuôi à?"

"Là em vừa nãy khóc lóc cầu anh bắn vào mà..."

Nhận ra được bầu không khí không đúng, Hướng Dã trong nháy mắt đổi giọng:

"Ừ, đều là lỗi của anh, con anh nuôi, em chỉ cần sinh."

Đại học yêu cầu với Omega thấp, xin nghỉ đẻ là hoàn toàn cho phép mà không ảnh hưởng việc học, chỉ có điều đứa nhỏ nhà Lê Ngộ quá ồn ào, thẳng thắn nghỉ học một năm.

"Con ơi là con, con đừng học cha con."

Lê Ngộ tận tình khuyên nhủ giáo dục, cũng không quản một đứa bé chưa đến nửa tuổi nghe hiểu hay không.

"Lúc bú sữa quy củ dùng miệng, không được cắn, biết không?"

Trong phòng khách vang lên tiếng cười.

Trên trán Lê Ngộ nhô ra một cái gân xanh:

"Cũng không thể ăn không ngừng, no rồi thì không được cắn cố."

Hướng Dã ở trong phòng khách nói tiếp:

"Đúng, lưu lại cho cha con."

Khớp tay Lê Ngộ răng rắc:

"Bảo bối con ngủ trước đi."

Kết quả đương nhiên là Lê Ngộ bị đè xuống ghế sa lon liếm ngực dễ như ăn cháo, mới vừa đút xong một đứa lại thêm đứa khác.

Lê Ngộ sinh con xong xương chậu biến rộng, mà bởi thai trong tử cung cần năng lượng chủ yếu chuyển hóa mỡ đùi, đôi chân hơi thô do ngồi lâu của Lê Ngộ biến nhỏ, có thể dễ dàng mò tới xương.

"Ăn nhiều chút đi, nhìn chân em này."

Trong quá trình xoa eo Hướng Dã không vô tâm xoa xoa đùi Lê Ngộ, giữa hai chân gầy ra một cái rãnh không hẹp.

"Hai đứa con của em không ai làm em bớt lo, không gầy mới là lạ."

Lê Ngộ ha ha, liếc mắt nhìn chằm chằm Hướng Dã:

"Có phải là anh tiếc vì không đẹp như hồi trước không?"

Đón lấy lại đến mỗi ngày Hướng Dã thề thốt nịn nọt.

Tiểu thuyết bình thường tiến hành đến đây nhất định phải ôm đứa nhỏ lanh lợi, một nhà ba người chạng vạng đi đường gì đó quá tốt đẹp. Mà tình huống thật là Lê Ngộ bận đến đau đầu, con gái vùi ở nhà cùng cha nó mặt đối mặt chơi điện thoại di động. Trời mới biết một đứa bé chưa đến năm tuổi sao có thể cầm máy chơi game to hơn cả tay nó chơi đến là điêu luyện.

"Hướng Dã!"

Lê Ngộ tức đến chết, bắt đầu cảm thán bi ai tảo hôn sinh con sớm:

"Anh có biết chăm con không? Lấy điện thoại di động của con đi mau! Xếp gỗ để gọn lại, dương cầm ở trên lầu, bóng cao su để ở giá giày, con vịt con hươu gì đó ở trong phòng đồ chơi của con mà! Thực sự không được anh lấy sách cho con đọc có được hay không? Từ sáng đến tối chơi điện thoại di động mắt cũng mù đấy!"

Hướng Dã cùng con gái hai mặt nhìn nhau, đột nhiên cười vang.

"Ba, ba..."

Con gái để điện thoại di động xuống, bịch bịch chạy tới muốn ôm một cái, Lê Ngộ vừa nhìn con gái cơn giận đã tiêu tan hơn nửa, ôm trong ngực hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ.

"Đừng tìm cha con học xấu, học cha con không có chỗ tốt."

Con gái khanh khách nở nụ cười, nháy mắt với Hướng Dã.

"... Không phải thầy giáo nói không thể để ba ba mất mặt, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong lòng con à?"

"Anh cũng rõ ha."

Lê Ngộ liếc Hướng Dã một cái:

"Em mới là ba ba."

Sau đó buổi tối hôm đó Hướng Dã ép Lê Ngộ kêu vài tiếng ba ba mới coi như xong.

"Ba, con có báo cáo kiểm tra sức khỏe rồi."

Lê Ngộ cùng Hướng Dã sẵn sàng trận địa đón quân địch, trong phòng có chút giương cung bạt kiếm.

"... Hai ba làm gì thế?"

Hướng Ninh Ninh vừa đổi giày vừa phun tào:

"Sẽ không phải lại đặt cược cái gì con là Alpha hoặc là Omega đấy chứ?"

"Cha con khơi mào trước."

Lê Ngộ ngày nào cũng đổ vỏ.

"Vậy được, hai ba cược cái gì, ai thắng thì cho con một nửa."

Hướng Ninh Ninh chống nạnh thở một hơi, đập báo cáo kết quả lên bàn.

"Nhanh đi mua thuốc ức chế cho con, con không muốn gặp nghĩa công gì đó mở ra câu chuyện yêu đường kì diệu đâu."

"Đậu má —— "

Hướng Dã một mặt không thể tin tưởng.

"Sao con gái nhà chúng ta lại là Omega?! Khi nó còn bé giống anh mà?!"

Lê Ngộ nhàn nhã lắc quạt:

"Hay là chuẩn bị thuốc ức chế cho con gái anh đi, mua nhiều chút, không nghe con gái anh nói gì hả?"

"..."

Hướng Dã không hề có một tiếng động chửi thề, Hướng Ninh Ninh hưng phấn dò hỏi:

"Hai ba cược gì thế?"

"Ai thua thì phải làm bánh bích quy."

Lê Ngộ mặt mỉm cười, hiền lành nhìn con gái mình:

"Nghe nói con muốn chiếm một nửa?"

Hướng Ninh Ninh: "......"

————————END————————

- ---------oOo----------

Thật sự hết rùi đóa không có phiên ngoại gì đâu:>>>>

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!