Nghĩa Tào Khang

Chương 1



1

"Yên Nhi, chờ thêm một chút, ta sắp báo được thù cho nàng rồi!"

Ta trốn ở ngoài thư phòng, nhìn thấy phu quân Kỳ Lỗi của ta vuốt ve một bức họa.

Trên bức tranh là một nàng tiên cá, cô ta có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, và một cái đuôi cá lấp lánh.

Tên cô ta là Dung Yên.

Năm năm trước tướng quân từ chiến trường Đông Hải trở về, đưa theo một chiến lợi phẩm.

Lần đầu tiên ta gặp cô ta, bụng cô ta đã hơi nhô lên, biểu hiện có thai.

Hoàng đế hỏi Kỳ Lỗi đánh thắng trận, muốn phần thưởng gì.

Kỳ Lỗi nói: "Thần muốn xây một hồ sen ở hậu viện, cầu bệ hạ ban thưởng nước ngự hồ, đổ đầy hồ sen.

Mọi người đều biết, nước ngự hồ hoàng gia phải vận chuyển đường bộ ngàn dặm xa xôi từ Đông Hải đến.

Chi phí vận chuyển này khiến nước còn quý hơn ngọc trai.

Hoàng đế vung tay lên, chuẩn thỉnh cầu của Kỳ Lỗi.

Kỳ Lỗi đặc biệt đào hồ nhân tạo cho Dung Yên ở hậu viện, trồng hơn một ngàn đóa hoa sen.

Dùng nước ngự hồ chứa đầy hồ sen, ở giữa hồ dùng mấy chục vạn vỏ sò xây dựng một gian nhà nước.

Phu quân và Dung Yên ngày đêm vui vẻ trong nhà nước vỏ sò, hoàn toàn không để chính thê như ta vào mắt.

Sau đó, Dung Yên chết, một xác hai mạng, máu tươi nhuộm đỏ hồ nước.

Ta và Kỳ Lỗi từ nhỏ thanh mai trúc mã, cha ta là đại tướng quân trấn quốc.

Hắn không cha không mẹ, được cha ta nhận nuôi.

Ai cũng biết hắn sau này sẽ trở thành phu quân của ta.

Khi người khác chê cười hắn, hắn luôn cười trừ: "Được làm phu quân lớn lên cùng Yên Phi, ta rất vui."

Cha ta dạy hắn công phu, dạy hắn binh pháp.

Từ năm mười sáu tuổi hắn đã theo cha ta chinh chiến khắp nơi.

Trải qua tám năm ròng rã đã trở thành đại tướng quân người người kính ngưỡng.

Lúc chúng ta thành hôn, hắn đã vô cùng trìu mến hôn lên trán của ta: "Yên Phi, có thể cưới được nàng, ta chết cũng không tiếc."

Ta cũng nghĩ rằng ta đã kết hôn với người có thể nắm tay cả đời.

Khi thi thể Dung Yên được vớt ra khỏi hồ, hai mắt Kỳ Lỗi đỏ bừng, khóe mắt muốn nứt ra, dùng kiếm chỉ vào ta, hận không thể giết ta cho hả giận:

"Thẩm Yên Phi, ngươi giết nữ nhân bản tướng quân yêu nhất, ngươi lấy cái gì bồi thường đây?"

Khi đó ta mới biết, thì ra người hắn yêu, không phải ta.

Tình cảm từ nhỏ đến lớn của chúng ta, không bằng cô ta.

2

Trở về thực tại, hai tay ta xoa lên bụng dưới nhô lên.

Ta cũng mang thai. Đứa bé là của Kỳ Lỗi.

Ta vẫn cho rằng, thời gian năm năm đủ để xoa dịu hết thảy, không nghĩ tới, hắn vẫn còn muốn báo thù cho Dung Yên.

Ta đang muốn xoay người rời đi, Kỳ Lỗi ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Nếu đã phát hiện, bản tướng quân cũng không muốn giả bộ nữa."

Trong lòng ta cả kinh, lui về phía sau.

Kỳ Lỗi bước nhanh đến trước mặt ta, giam cầm tôi.

Sát khí trong mắt Kỳ Lỗi làm ta sợ hãi, ta giãy dụa: "Phu quân, chàng muốn làm gì?"

Kỳ Lỗi ngắt lời ta: "Đừng gọi ta là phu quân, chỉ có Dung Yên mới xứng gọi hai chữ này. Thẩm Yên Phi, cô không xứng."

Hắn nói xong, cao giọng ra lệnh cho thủ hạ: "Người đâu, đi nấu một chén canh phá thai."

Ta kinh ngạc nói: "Kỳ Lỗi, đứa bé trong bụng ta là của chàng, hổ dữ không ăn thịt con, chàng muốn tự tay giết cốt nhục của mình sao?"

"Nếu ngay từ đầu chàng đã không muốn đứa bé này, vì sao còn để cho ta mang thai?"

Ánh mắt Kỳ Lỗi lạnh như băng, không pha lẫn bất kỳ tình cảm nào: "Không cho ngươi mang thai cốt nhục của bổn tướng quân, làm sao ngươi có thể trả món nợ một xác hai mạng của Yên nhi?"

"Thẩm Yên Phi, ngươi đâu biết, mỗi lần cùng ngươi, bản tướng quân đều cảm thấy buồn nôn?"

"Năm năm nay, bản tướng quân không có một ngày nào không nhớ Yên nhi, là ngươi giết nàng, ngươi xuống địa ngục cũng không đủ để bản tướng quân tha thứ cho ngươi!"

Kỳ Lỗi gằn từng chữ, giết người giết tâm.

Ta cười ra nước mắt: "Thì ra chàng hận ta như vậy, ta đã nói với chàng bao nhiêu lần, Dung Yên không phải do ta giết, sao chàng lại không tin?"

Kỳ Lỗi ngắt lời ta, "Yên nhi ngây thơ lương thiện, ngoại trừ ngươi, còn ai có thể giết nàng?"

"Ngươi giết Yên nhi, giết con của bổn tướng quân, bổn tướng quân cũng muốn cho ngươi nếm thử nỗi đau mất đi đứa con của mình là như thế nào!"

3

Một canh giờ sau, canh phá thai đã nấu xong.

Kỳ Lỗi ngay cả chờ thuốc nguội cũng không chờ nổi.

Hắn nắm chặt hàm dưới, đổ bát canh phá thai nóng hổi vào cổ họng của ta.

Cổ họng ta bị bỏng toả khói, nước mắt chảy ròng ròng.

Ngón tay Kỳ Lỗi khép lại, giống như muốn bóp nát xương hàm dưới của ta.

Hắn oán hận nói: "Nuốt hết đi! Rớt một giọt, bổn tướng quân sẽ giết một mạng Thẩm gia ngươi!"

Năm năm trước phụ thân chết trận sa trường, Thẩm gia suy thoái, Kỳ Lỗi mấy năm nay nhiều lần lập chiến công, thay thế phụ thân ta trở thành Trấn quốc Đại tướng quân.

Ta biết hắn có năng lực này, có thể giết Thẩm gia ta không còn manh giáp nào.

Lòng ta như tro tàn, rưng rưng nuốt hết chỗ canh đó.

Bụng đau thấu trời.

Ta hôn mê, máu tươi nhuộm đỏ y phục.

Mẹ con liền tâm, ta có thể cảm nhận được thai nhi đã thành hình trong bụng này đang giãy dụa.

Kỳ Lỗi lạnh lùng nhìn máu tươi thấm ướt y phục của ta, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ thoả mãn vì đã trả được mối thù lớn.

Nhưng hận của hắn đối với ta còn lâu mới tiêu tan.

Hắn cắn vành tai ta, mạnh tới nỗi như muốn kéo lỗ tai ta xuống.

Thì thầm bên tai ta mấy lời lạnh đến thấu xương: "Thẩm Yên Phi, đây không phải là đứa con đầu tiên của ngươi, cũng không phải đứa con cuối cùng đâu."

Ta không hiểu tại sao hắn lại nói như vậy.

Cũng đau đớn không có tâm tư đi tìm hiểu.

Kỳ Lỗi nhếch môi, gằn từng chữ: "Bổn tướng quân sẽ cho ngươi mang thai lần thứ hai, thứ ba, sau đó tự tay rót ngươi uống canh phá thai, cho đến khi ngươi thừa nhận sai lầm của mình."

"Khốn kiếp! " Ta cảm thấy tuyệt vọng bao phủ, rút trâm cài tóc ra, cười khổ nói.

" Kỳ Lỗi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội làm thế đâu."

Cây trâm sắc bén đâm vào thẳng vào cổ họng, máu tươi phun ra, ta kêu lên tiếng nức nở thống khổ.

"Yên Phi, ngươi..." Kỳ Lỗi chân tay luống cuống, đột nhiên hoảng loạn không biết phải làm gì, có lẽ hắn không ngờ ta lại ra tay dứt khoát như vậy.

Trâm rơi xuống đất, ta dùng bàn tay nhuốm đầy máu tươi khẽ vuốt ve bụng dưới.

Kỳ Lỗi ôm ta, trước khi chết, ta không còn thấy những tia máu chằng chịt nữa mà hoàn toàn hoá màu đỏ tươi.

Kỳ Lỗi giống như bị tẩu hỏa nhập ma, lộ ra vẻ thống khổ ảo não:

"Không... Không phải sự thật, tất cả đều không phải sự thật, Yên Phi..."

Một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn chảy xuống, hắn điên cuồng khóc thành tiếng, ngửa đầu hỏi trời: "Tại sao, tại sao..."

Ta bị bộ dáng của hắn dọa sợ, nhưng cũng không còn sức lực nữa.

Nước mắt của hắn rơi trên cổ ta hoà vào máu tươi đầm đìa, khiến máu của ta cũng nóng theo.

Suốt năm năm qua, lần đầu tiên cảm giác được nhiệt độ trên cơ thể hắn.

Năm năm này ta trải qua vô cùng khó khăn, hiện giờ cuối cùng cũng có thể giải thoát.

Ta nhắm chặt mắt, không tỉnh lại nữa.

4

Mở mắt ra, ta sống lại đúng ngày Kỳ Lỗi chinh chiến Đông Hải chiến thắng trở về.

Theo lý thuyết, ta sẽ đi đến cửa thành nghênh đón hắn, nhưng ta lại chọn bình yên ở lại phủ.

Nha hoàn Thu Diệp thấy thái độ khác thường của ta, khó hiểu nói: "Phu nhân, tướng quân đang trên đường trở về, người thực sự không đến cửa thành nghênh đón sao?"

Ta nằm trên giường, lạnh nhạt nói: "Không đi, không có nghênh đón gì hết!"

"Dạ dạ." Thu Diệp khó hiểu lui ra.

Một lát sau, Thu Diệp lại đến đến bẩm báo: "Phu nhân, Thái tử điện hạ tới."

Ta dứng dậy, nói: "Cho hắn vào."

Một lát sau, Thái tử Sở Thiên bước vào hậu viện.

Ta ở trong viện pha trà chờ hắn.

Ta và Sở Thiên cũng là thanh mai trúc mã, tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng mỗi lần gặp mặt là một lần cãi cọ.

Hắn vừa ngồi đã mang đến cho ta tin tức chấn động: "Thẩm Yên Phi, thám tử của ta báo, Kỳ tướng quân chuyến này hồi kinh, dẫn theo một con cá đang mang thai, nàng đoán xem cốt nhục trong bụng con cá đó là của ai!"

Kiếp trước, Sở Thiên cũng báo cho ta biết sớm tin tức này.

Lúc đó ta không tin, nói thai nhi trong bụng người ta không thể nào là của phu quân ta được.

Nhưng bây giờ, ta lại nhàn nhã nói: "Người lạ đã là Kỳ Lỗi mang về, thai nhi trong bụng kia tám chín phần là của hắn chứ gì?"

Sở Thiên kinh ngạc trước sự lạnh nhạt của ta: "Thông minh, nhưng mà, nàng không phải nên tỏ ra ghen tị sao?"

Ta pha trà, cười khẽ: "Ghen cái gì? Thiên hạ nam nhân ngàn vạn, không được thì ta đổi người khác."

Sở Thiên sửa lại vạt áo, nghiêm mặt nói, "Muốn đổi thế nào?"

Kiếp trước, Kỳ Lỗi lạnh nhạt ta năm năm, Sở Thiên đã nói với ta vô số lần: "Yên Phi, thiên hạ nam nhân ngàn vạn, không được thì đổi người khác, chỉ cần nàng đồng ý đến với ta, ta chắc chắn sẽ nâng toàn bộ những thứ quý giá trong thiên hạ đến trước mặt nàng, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nàng lại, càng không bao giờ nhìn nữ tử khác một cái."