Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 51: Điều tuyệt nhất vẫn chưa đến



Edit: onecolour

“Cậu có nghe thấy không, khán giả đều đang gọi tên cậu!” Marcus ôm lấy đầu của Trần Mặc Bạch.

“Tại vì đây là Thượng Hải.” Trần Mặc Bạch cười nói.

Tầm mắt của anh xuyên qua vai Marcus, vừa lúc đối diện với Thẩm Khê. Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Khê cảm giác được một sự ăn ý trong ánh mắt anh, mà loại ăn ý ấy khiến đáy lòng cô dâng lên một chút hơn người. 

Những người còn lại trong đội đua đang chúc mừng nhau.

“Cảm giác này giống như chúng ta vừa giành được quán quân chặng vậy.” Amanda cảm thán.

“Bởi vì đây là kết quả tốt nhất mà chúng ta đạt được ở Grand Prix kể từ sau khi mất đi Hunt. Nếu… nếu xe không có vấn đề thì Elvin có thể sẽ có thứ hạng cao hơn trong phiên đua phân hạng, biết đâu còn có thể phân cao thấp với Winston…” Kỹ sư Mark lộ vẻ áy náy và tiếc nuối.

Thẩm Khê vỗ vỗ bờ vai của anh ta, an ủi: “Sau này vẫn còn rất nhiều chặng đua. Trong tình huống xấu mà chúng ta vẫn có thể giành được vị trí thứ ba, như thế có nghĩa là điều tuyệt nhất vẫn chưa đến.”

Trần Mặc Bạch đi đến sau lưng của Thẩm Khê, nhìn sườn mặt của cô mà nhẹ giọng nói: “Đúng vậy… điều tuyệt nhất vẫn chưa đến.”

Sau khi kết thúc trận đua, giới truyền thông điên cuồng muốn phỏng vấn đội Marcus, điều đó khiến cho Marcus vừa đắc ý lại vừa phiền não.

“Chuyện đương nhiên mà. Đây là Thượng Hải, Elvin chính là tay đua người Trung Quốc đạt được thành tích tốt nhất, nó giống như là kỳ tích vậy. Chúng ta có rất nhiều thông cáo với báo chí, Audrey Wilson cũng muốn hẹn phỏng vấn cậu vào tối nay…”

“Tối nay tôi không rảnh.” Trần Mặc Bạch cười nói.

Mọi người nhìn nhau cười, giám đốc truyền thông nhận nhiều điện thoại đến mức sắp bốc khói.

“Điều này có nghĩa là trong các mùa giải tiếp theo đội của chúng ta sẽ được hỗ trợ nhiều hơn về mặt tài chính.”

Trần Mặc Bạch uyển chuyển từ chối tất cả các phương tiện truyền thông, Marcus cũng không ép anh, chỉ giải thích với truyền thông rằng Trần Mặc Bạch cần ở bên gia đình và cần thời gian để giải quyết những chuyện cá nhân.

Mà lúc này, Trần Mặc Bạch đang ăn cơm trưa ở một nhà hàng nhỏ với chị gái.

Trần Mặc Phỉ vừa múc cho Trần Mặc Bạch một bát canh vừa nói: “Truyền thông nói em từng là quản lý cấp cao của Duệ Phong, còn nói em đã từ bỏ mức lương cao chót vót để quay về đua xe, đắp nặn em thành một chàng thanh niên đầy hứa hẹn từ bỏ tất cả để theo đuổi đam mê của mình.”

“Vậy trong lòng chị thì sao? Em có phải là một chàng thanh niên đầy hứa hẹn không?” Trần Mặc Bạch cười hỏi.

“Trong lòng chị, em vẫn chỉ là em trai chị, và…” Trần Mặc Phỉ cười cười, không nói tiếp.

“Và?” Trần Mặc Bạch tò mò.

“Và… là một tên ngốc chỉ cần hồng nhan mà không cần thiên hạ.” Nụ cười trên môi Trần Mặc Phỉ càng lúc càng rõ làng.

Trần Mặc Bạch ngẩn người, anh mỉm cười cụng ly với Trần Mặc Phỉ: “Cảm ơn chị đã đến xem trận đấu của em.”

“Em đừng hiểu lầm việc chị đến xem trận đấu của em hay việc tăng tiền tài trợ cho đội Marcus là để ủng hộ em làm một tuyển thủ đua xe. Chỉ là chị không còn cách nào mà thôi… chị không thể ngăn em làm việc mà em muốn làm, chị chỉ có thể gắng hết sức mình bảo vệ em theo cách của chị.” Trần Mặc Phỉ nói.

“Em biết.”

“Nếu như không có Thẩm Khê thì chị sẽ không nhận ra rằng dù là người thân duy nhất nhưng chị lại không thể thực sự hiểu được em trai mình. Cho nên bây giờ chị muốn hỏi em, tuy em không hứng thú với mức lương cao của Duệ Phong nhưng em cũng không thể đua xe cả đời được, sau khi giải nghệ thì em định làm gì?”

“Em ư? Em muốn làm nốt những chuyện mà mình chưa hoàn thành.”

“Chuyện gì?”

“Em muốn học xong thạc sĩ ở MIT. Nếu như em vẫn chưa hết đam mê toán học thì có lẽ em sẽ tiếp tục nghiên cứu nó.”

“Để chứng minh một cộng một bằng hai sao?” Trần Mặc Phỉ cười hỏi.

“Không phải để chứng minh điều gì cả, chỉ là làm điều mình thích mà thôi. Chị à, chị cũng vậy thôi, hãy làm chuyện mà mình thích, thỏa mãn bản thân mình là được rồi.”

“Đến xem trận đấu của em chính là điều mà chị muốn làm.”

Trần Mặc Bạch nở nụ cười: “Chị đừng có lắc cái cốc nữa được không?”

“Sao thế? Em nhìn đến chóng mặt à?”

“Không phải, trong cốc là Coca chứ không phải là Whiskey.” Trần Mặc Bạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Trần Mặc Phỉ ho khan, đá em trai một cái ở dưới gầm bàn.

Trong buổi họp báo, các phóng viên phỏng vấn quán quân chặng là Winston.

“Winston, anh có đánh giá gì về biểu hiện của Elvin Trần trong chặng đua này không?”

“Anh nghĩ tiềm lực của anh ấy đến đâu? Liệu anh ấy có đe dọa đến vị trí của anh không?”

“Biểu hiện của anh ấy trong trận đua là nhờ vào may mắn hay do thực lực?”

Khuôn mặt của Winston vẫn không có quá nhiều biểu cảm như mọi khi, giọng nói của anh ta còn mang theo sự lạnh lùng nhưng vẻ lạnh lùng ấy lại khiến người ta thấy ấn tượng.

“Tôi thấy tiếc cho anh ấy vì xảy ra vấn đề với xe đua mà gặp bất lợi trong phiên đua phân hạng, tôi cũng rất khâm phục anh ấy dù gặp sự cố trong trận đua chính thức nhưng vẫn luôn tiến về phía trước, đây mới là tinh thần F1 chân chính. Tôi rất chờ mong lần sau mình có thể được đọ sức với anh ấy.”

Thẩm Khê mỉm cười xem cuộc phỏng vấn được phát sóng trên tivi. Điện thoại cô nhận được một tin nhắn từ Winston: Cảm ơn em đã tìm được đối thủ cho anh. Thẩm Khê thầm nghĩ có lẽ mình nên nói một tiếng cảm ơn với Winston, nhờ có sự kiên trì của Winston mà cô mới tiếp cận Trần Mặc Bạch.

Lúc này cả nước đều phát lại trận đua ở chặng Thượng Hải, khi khung cảnh Trần Mặc Bạch và Duchovny cùng lao về đích được phát sóng thì người đi đường đều sẽ dừng chân theo bản năng. Khi dừng đèn đỏ ở các ngã tư, không ít tài xế lái xe cũng vươn đầu ra khỏi cửa sổ để nhìn màn hình LED của các trung tâm thương mại.

Các công ty quảng cáo đều vươn cành ôliu với Trần Mặc Bạch, vốn anh cũng có vẻ ngoài điển trai trai cùng khí chất đầy lịch lãm nên ngay cả các tạp chí về thời trang cũng tìm mọi cách để có thể liên hệ được với anh. Vì vậy bỗng nhiên “toàn quốc chỗ nào cũng là Trần Mặc Bạch”. Đến Trần Mặc Phỉ cũng phải đùa rằng nếu để anh làm phát ngôn viên cho Duệ Phong thì có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. 

Dù vậy nhưng chủ nhân của những đề tài trên lại cực kỳ lạnh nhạt với giới truyền thông, anh không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, chỉ nhàn nhã ngồi trong phòng xem lại các video về trận đấu.

Marcus cho đội đua hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục, Trần Mặc Bạch gõ cửa phòng Thẩm Khê, anh thấy cô mặc áo khoác như đang chuẩn bị đi ra ngoài.

“Cô định đi đâu vậy?”

“Tôi muốn đi xem phim với Lâm Na!” Thẩm Khê cực kỳ hưng phấn “Đây là lần đầu tiên tôi được đi xem phim tình cảm với bạn thân!”

“Đi xem phim tình cảm với bạn thân?” Trần Mặc Bạch sờ sờ chóp mũi “Nếu cô đi xem phim tình cảm với Lâm Na thì cô sẽ đi xem phim gì với tôi?”

“Discovery Channel? Animal Planet?” Thẩm Khê nói.

“…Đó là phim à? Hình như đó là các chương trình về khoa học và giáo dục mà?” Trần Mặc Bạch hỏi lại.

Đúng lúc này điện thoại của Thẩm Khê reo lên, là số điện thoại của Lâm Na.

“Không nói với anh nữa, tôi đi tìm Lâm Na đây!” Vừa dứt lời Thẩm Khê đã chạy đi.

“Ôi… dù thế này cũng thấy quyến rũ là sao… chẳng lẽ mình còn phải cạnh tranh với Lâm Na sao?” Trần Mặc Bạch nâng tay ôm đầu về phòng khách sạn.

Khi cửa thang máy khép lại, Thẩm Khê ôm ngực thở ra một hơi. Cảm giác này thật kỳ lạ… khi đến quá gần Trần Mặc Bạch, cô luôn thấy có chút hồi hộp.

Trần Mặc Bạch duỗi người, anh mở máy tính xách tay gõ lên đó rồi nở một nụ cười đầy xấu xa.

“Không phải em thích xem phim tình cảm sao? Tôi sẽ khiến em không có tâm trạng xem phim.” Ngón tay anh lướt nhanh trên bàn phím máy tính, hàng loạt phép hàm số đầy phức tạp được nhập vào.

Thẩm Khê vui vẻ ngồi trong rạp phim với Lâm Na, trên màn hình bắt đầu chiếu phần giới thiệu.

“Tiểu Khê à, xem phim tình cảm thì đừng dùng logic của toán học và vật lý để nhìn nhận nội dung của nó. Cậu cứ đắm mình trong cảm giác tim đập thình thình là được rồi. Hạ lý trí và IQ của mình xuống thấp một chút cậu sẽ phát hiện ra một thế giới mới!”

“Ừ, mình hiểu mà. Cậu yên tâm, mình sẽ không chê IQ của nam nữ chính và diễn biến cốt truyện đâu.” Thẩm Khê gật đầu.

“…” Lâm Na đặt bỏng ngô lên đùi Thẩm Khê “Nếu thấy chán quá thì ăn bỏng ngô và uống Coca nhé.”

Ban đầu Thẩm Khê rất vui vẻ ăn bỏng ngô nhưng khi thấy khung cảnh nam chính đạp xe chở nữ chính trong khuôn viên trường đại học, bỗng nhiên cô nhớ lại mình và Trần Mặc Bạch cũng từng đạp xe với nhau tại công viên Albert ở Melbourne. 

Một vòng rồi lại một vòng, quang cảnh xung quanh vẫn vậy, đều là mặt hồ lúc hoàng hôn nhưng cô lại không thấy buồn chán. Độ ấm đầu ngón tay anh, lực nắm không mạnh cũng không nhẹ ấy dường như vẫn còn vương lại nơi ngón tay của Thẩm Khê.

Lâm Na không nghe thấy tiếng ăn bỏng ngô nên nghiêng mặt nhìn sang liền thấy Thẩm Khê đang nhìn màn hình không chớp mắt. Mãi cho đến khi nam chính gặp nữ chính ở thang máy, nữ chính bị nam chính đè lên thang máy mà hôn, rất nhiều cô gái trong rạp chiếu phim phát ra tiếng cảm thán, trái tim Thẩm Khê cũng trở nên rung động.

Cô nhớ về lúc mình ngồi trên ghế sô pha với tờ giấy ăn đắp trên mặt, bỗng nhiên cô rất muốn biết tâm tình của Trần Mặc Bạch với mình trong khoảnh khắc ấy. Lúc anh hôn cô, đôi mắt đẹp đẽ ấy cũng nhắm lại sao? Cuối cùng thì anh chỉ đang trêu đùa cô… khiến cô dù có gặp được người khác cũng sẽ so sánh với anh sao?

Sau khi xem xong phim, Lâm Na đưa Thẩm Khê đi ăn tối, hai người họ gọi một bàn lớn. Lúc này Thẩm Khê mới phát hiện có thông báo nhận được email mới trên điện thoại. Cô mở ra xem, thì ra là đề hàm số mà Skyfall gửi đến.

Tâm trạng của Thẩm Khê nháy mắt bay lên tận chín tầng mây, cô nhanh chóng quét sạch bàn đầy đồ ăn rồi chạy về khách sạn, lôi giấy nháp ra, bắt đầu cuộc chiến thâu đêm.

Sau khi giải xong, cô so với bảng chữ cái thì tìm ra đáp án: LIFE IS A STAGE

“Cuộc đời như một vở kịch?” Thẩm Khê gãi gãi đầu.

Chính cô cũng vừa mới đi xem phim về, tại sao các đề hàm số của Skyfall lại luôn đúng tình hình như vậy? Thẩm Khê mím môi, dùng máy tính bảng gửi đi một đề hàm số khác.

Trần Mặc Bạch đang ngồi xem tạp chí tài chính ở đầu giường thì nhận được thông báo có email mới, khóe môi anh cong lên rồi lấy máy tính ra bắt đầu giải đề. 

Đáp án khiến anh cười tít mắt: STAGE AS LIF.

Vở kịch như đời người.

(Đoạn này trong bản raw tác giả ghi là LIF nhưng mình nghĩ từ đúng là LIFE, không hiểu tác giả nữa ;;v;;)

Hôm sau, Thẩm Khê và Amanda phải về New York để chuẩn bị cho Grand Prix Bahrain sẽ diễn ra trong nửa tháng tới. 

Các thợ máy và các kỹ sư đều bắt đầu điều chỉnh xe đua. 

Trong giờ nghỉ trưa, mấy thợ máy vừa ngồi ăn sandwich với nhau vừa nói chuyện phiếm.

“Này, kabedon là gì?” Kỹ sư Mark đột nhiên hỏi.

(Kabedon: hành động một người ép một người khác vào tường)

“Cái quỷ gì vậy?” Một kỹ sư người Hoa kiều là Lý Ân nói, dù vậy nhưng tiếng Trung của anh ta không hề giỏi, lại càng chưa bao giờ xem phim thần tượng.

“Tôi đang theo đuổi một cô gái người Trung Quốc, cô ấy nói dạo gần đây con gái rất thích cái này nhưng tôi hỏi vài người rồi mà chẳng ai biết nó có nghĩa là gì cả! Thật là đau đầu!” Mark dùng sức gãi gãi đầu.

“Bức tường phát ra tiếng don?” Lý Ân nói không chắc chắn.

(Trong từ kabedon thì “kabe” có nghĩa là “tường”, “don” là từ tượng thanh của tiếng “rầm” khi đập vào tường)

Thẩm Khê vừa ăn khoai lát vừa lộ vẻ buồn cười. Tiếng Trung bác đại tinh thâm, sao anh có thể hiểu được. May mà cô mới đi xem phim với Lâm Na, được cô ấy phổ cập cuối cùng Thẩm Khê cũng có thể bắt kịp thời đại, biết được “kabedon” có nghĩa là gì. Thẩm Khê quyết định khoe ra “kiến thức” của bản thân.

(Trong raw gốc ghi là 壁咚 tức là bức tường phát ra tiếng rầm, mình nghĩ trong trường hợp này nên dùng ngôn ngữ mạng gần gũi với Việt Nam nên để là kabedon)

“Mọi người thật sự muốn biết “kabedon” có nghĩa là gì đúng không?” Đúng lúc này Trần Mặc Bạch đút tay vào túi quần mỉm cười bước đến.

“Ồ, Elvin! Anh mau nói cho tôi biết đi!” Mark thư thể vừa nhìn thấy cứu tinh.

Trần Mặc Bạch cười nhẹ, mi mắt anh rủ xuống, như đang ấp ủ một thứ sức mạnh chuẩn bị bùng lên trong yên lặng. Sau đó anh nâng mắt, hơi cong khóe môi sâu xa nhìn về phía Thẩm Khê khiến cho trái tim cô tăng nhanh nhịp đập.

Không hay rồi, anh chàng này định gây chuyện!

Thẩm Khê lui về sau nửa bước theo bản năng, vừa định nhanh chóng rút khỏi “phạm vi công kích” của anh thì đôi chân dài của Trần Mặc Bạch đã chuyển động, đi tới trước mặt cô. Thẩm Khê nuốt nước miếng, đang định lùi lại thì không biết lưng mình đã áp vào tường từ lúc nào.

Trời ơi! Tại sao sau lưng cô lại là một bức tường! Căn phòng này rộng lắm mà!

Cô không ngừng dùng ánh mắt để cảnh cáo Trần Mặc Bạch, nhưng ánh mắt cô càng hung tợn, ý cười trong đáy mắt của Trần Mặc Bạch càng sâu, thậm chí còn có một chút tình cảm nồng nàn.

“Đang ăn khoai lát à?”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng cũng rất rõ ràng, như túm lấy suy nghĩ của Thẩm Khê rồi nhẹ nhàng lôi kéo, buông lỏng rồi lại siết chặt.

“Ừm…” Không hiểu sao Thẩm Khê có chút hồi hộp, càng hồi hộp lại càng bối rối, cô sợ Trần Mặc Bạch sẽ làm gì mình nên nhét khoai lát vào miệng theo bản năng, dù vậy nhưng trong đầu cô bắt đầu phát lại nụ hôn qua lớp giấy ăn của Trần Mặc Bạch.

Đáy lòng cô… nhớ kỹ thời khắc mềm mại nhất của anh.

Ngay lúc cô đang ngậm một miếng khoai lát, bỗng nhiên Trần Mặc Bạch cúi đầu, Thẩm Khê chỉ thấy hàng mi đẹp đẽ của anh lướt qua mắt mình, dường như đầu mũi anh vừa cọ qua chóp mũi cô, nhẹ nhàng như một lời ám chỉ. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì đã nghe thấy tiếng răng rắc, miếng khoai lát trong miệng Thẩm Khê đã bị cướp mất.

Trái tim Thẩm Khê như bị bóp nghẹt, cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng sức mạnh của đầu lưỡi Trần Mặc Bạch, trong khoảnh khắc ấy anh chỉ hơi dùng sức cạy mở hàm răng của cô để cướp miếng khoai đi… Trần Mặc Bạch rất biết kiểm soát sức mạnh của mình, miếng khoai đó thậm chí còn không bị nát.

Anh không quan tâm mà ăn luôn phần đã bị Thẩm Khê ngậm trong miệng.

Thẩm Khê nhìn Trần Mặc Bạch: Anh chàng này điên rồi… mọi người vẫn đang ở đây đó! Thật… thật xấu hổ!

Tròng mắt của Mark và Lý Ân sắp rớt xuống sàn nhà. 

Tay của Trần Mặc Bạch đặt bên tai Thẩm Khê, lúc ấy Thẩm Khê chợt phát hiện ra dù nhìn về hướng nào đi chăng nữa thì cô cũng chỉ nhìn thấy Trần Mặc Bạch, đôi mắt của anh, cổ của anh, cổ áo của anh, lồng ngực của anh…

“Tiểu Khê, hôm trước cô đi xem phim với Lâm Na là như vậy đúng không?” Trần Mặc Bạch cười nhẹ, hỏi.

Thẩm Khê bối rối, phim gì cơ?

Cô ngồi thụp xuống, chui ra ngoài dưới cánh tay của Trần Mặc Bạch. Trần Mặc Bạch hoàn toàn không ngờ cô còn có thể làm như vậy, đầu ngón tay anh chạm vào cổ áo phía sau của cô nhưng rồi lại thu về.

Thẩm Khê như chạy trối chết nhưng chạy được vài bước cũng không quên quay đầu lại hét lớn “Thần kinh!”

Trần Mặc Bạch sửng sốt trong hai giây, không nhịn được mà nở nụ cười.

“Đúng là đoán được mở đầu nhưng lại không đoán trúng được kết thúc, thần kinh… Tôi cũng thấy thần kinh của mình có vấn đề.”

Trần Mặc Bạch nhìn về phía Mark, hơi nâng cằm: “Người anh em, đây chính là kabedon.”

“Không chỉ các cô gái… đàn ông bị ép như vậy thì tim của họ cũng đập rất nhanh…” Một lúc lâu sau Lý Ân mới phản ứng được.

“Nếu như đối phương không ăn khoai lát thì tôi nên làm gì? Ví dụ như cô ấy ăn kẹo cao su thì tôi lấy nó ra kiểu gì bây giờ?” Mark vẫn buồn rầu.

Lý Ân trợn mắt: “Thôi bỏ đi… tôi thấy anh không làm được đâu…”

Trần Mặc Bạch cúi đầu đút tay vào túi quần: “Đây chính là cuộc đời như một vở kịch, vở kịch như đời người.”

Thẩm Khê lao vào phòng làm việc của mình rồi đóng sầm cửa lại. Cô ngồi trên ghế đầu óc trống rỗng nhìn màn hình máy tính.

Thịch… thịch… thịch…

Cô có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập trong lồng ngực.

Hình như có người đang gõ cửa, mỗi lần gõ đều có thể gõ đến nơi mềm mại nhất trong trái tim cô, thế giới này như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan. Đúng lúc này có người đập mạnh cửa phòng làm việc, suýt chút nữa thì khiến cô giật mình ngã khỏi ghế.

“Tiến sĩ Thẩm, cô có ở bên trong không?”

“Amanda? Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Cô có thư.” Amanda đưa phong thư cho Thẩm Khê, nghi ngờ quan sát vẻ mặt của Thẩm Khê.

“Tiến sĩ Thẩm, sao mặt cô đỏ vậy?”

“Đỏ á? Thật ư?” Thẩm Khê nâng tay sờ mặt mình liền phát hiện ra nó rất nóng. 

“Cô không khỏe ở đâu sao? Nếu vậy thì về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Tôi… tôi không sao!” Thẩm Khê nhanh chóng nhận lấy lá thư.

Mở phong thư ra Thẩm Khê mới biết đây là một chiếc thiệp mời đến dự kỷ niệm đám cưới bạc của giáo sư Moore và vợ, ông chính là thầy giáo hồi còn ở MIT của Thẩm Khê. Nhưng thời gian mời khiến cô thấy có chút đau đầu, nó trùng với khoảng thời gian diễn ra Grand Prix Bahrain.

(Đám cưới bạc: cột mốc kỷ niệm đánh dấu 25 năm lấy nhau của một cặp vợ chồng)

Đúng lúc ấy kỹ sư trưởng Hall đi ngang qua phòng làm việc của Thẩm Khê, ông thấy cô đang cầm thứ gì đó đầy buồn rầu liền nâng tay gõ gõ cửa: “Tiến sĩ Thẩm, cháu đang nghĩ gì vậy?”

Thẩm Khê đưa thiệp mời cho Hall xem.

“Là lễ kỷ niệm đám cưới bạc của giáo sư Moore, hơn nữa thiệp mời còn do ngài ấy viết tay, có vẻ như ngài ấy vẫn rất xem trọng cháu. Nếu cháu không đi thì có lẽ vợ chồng họ sẽ rất buồn.”

“Nhưng còn Grand Prix Bahrain…”

“Vẫn còn rất nhiều chặng đua sau Grand Prix Bahrain mà. Hơn nữa đội R&D cũng đã cử người đến tận nơi để tìm hiểu về yêu cầu thực tế để thiết kế xe đua rồi. Xe cũng đã chạy rồi, nếu có vấn đề gì thì cũng chỉ cần thợ máy thôi. Cháu cứ yên tâm đi gặp giáo sư Moore đi, ngài ấy chính là núi Thái Sơn trong lĩnh vực cơ học đó.”

Ngài Hall vừa dứt lời, Thẩm Khê liền gật gật đầu, nở nụ cười: “Cháu cũng rất nhớ giáo sư.”

Tối hôm đó, Thẩm Khê đang ngồi trên sô pha xem Fantastic Planet thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

(Fantastic Planet là một bộ phim hoạt hình khoa học viễn tưởng dành cho người lớn được sản xuất vào năm 1973. Bộ phim là các câu chuyện ngụ ngôn kể về những con người sống trên một hành tinh lạ bị thống trị bởi những người ngoài hành tinh khổng lồ, ở nơi đó họ bị coi là động vật. Bộ phim được dựa trên tiểu thuyết Oms en série của nhà văn Pháp Stefan Wul. Nguồn: wiki)

“Trần… Trần Mặc Bạch?” Thẩm Khê vừa mở cửa liền thấy Trần Mặc Bạch, hình ảnh đã bị cô ném ra sau đầu lại xuất hiện trong tâm trí cô, Trần Mặc Bạch cúi đầu lại gần giống như trong trí nhớ.

“Sao trông cô ngạc nhiên vậy? Ăn tối chưa?” Trần Mặc Bạch cười hỏi.

“Tôi đang ăn bánh ngọt…”

Tầm mắt của Trần Mặc Bạch nương theo bả vai của Thẩm Khê liền thấy một chiếc bánh ngọt cực lớn được đặt trên bàn trà, hơn một nửa đã chui vào bụng Thẩm Khê, thảo nào cô không đói bụng.

“Tôi mới làm sủi cảo, cô có muốn ăn không?” Trần Mặc Bạch cười, Thẩm Khê liền cảm thấy như có thứ gì đó đụng vào trái tim mình khiến cho nó chuẩn bị vỡ tung.

“Tôi… tôi không ăn…” Thẩm Khê lùi về sau nửa bước, cô chỉ mong Trần Mặc Bạch nhanh nhanh chóng chóng rời đi.

Đừng có cúi đầu và đến gần tôi!

Đừng có cười như vậy với tôi!

“Được rồi, tôi ăn vậy.” Trần Mặc Bạch lơ đễnh xoay người.

Cửa nhà anh cách cửa nhà cô chưa đầy hai mét, nhưng chỉ với động tác đơn giản như vậy lại khiến Thẩm Khê bỗng nhiên thấy có chút thất vọng. Rõ ràng lúc nãy phải lập tức ngăn anh ngoài cửa nhưng lúc này cô lại muốn giữ anh lại.

Ngay khi Trần Mặc Bạch lấy ra chìa khóa nhà, anh chậm rãi xoay người lại, hỏi: “Ngày mai cô không đi với chúng tôi mà đến Boston đúng không?”

(Boston là thủ phủ và thành phố lớn nhất của bang Massachusetts, Hoa Kỳ. Nguồn: wiki)

“Ừm… đúng vậy.”

“Đã chuẩn bị hành lý xong chưa?” Trần Mặc Bạch hỏi.

Thẩm Khê lắc lắc đầu.

“Cô sắp đi tham dự đám cưới bạc của giáo sư vậy cô đã chuẩn bị lễ phục chưa?”

“Lễ phục? Không phải chỉ là một bữa cơm gia đình thôi ư?”

“Đối với những bữa tiệc như vậy thì nên mặc trang phục trang trọng.” Trần Mặc Bạch buồn cười lắc lắc đầu.

“Vậy… vậy làm sao bây giờ?”

“Giờ muốn mua cũng không kịp rồi. Hơn nữa mặc váy thì phải đi giày cao gót, cô có đi được giày cao gót không?” Trần Mặc Bạch lại hỏi.

“Không…” Đối với Thẩm Khê thì đi giày cao gót còn khó hơn việc điều khiển xe đua.

“Vậy nên cô chỉ có thể từ bỏ việc mặc váy, hơn nữa váy đúng là không phù hợp với cô, nghĩ biện pháp khác đi.” Trần Mặc Bạch về nhà, bưng sủi cảo sang.

Ngửi thấy mùi thơm sủi cảo, Thẩm Khê nuốt nước miếng, cô cầm lấy bát sủi cảo nhét từng miếng vào miệng. Còn Trần Mặc Bạch mở tủ quần áo của cô, lần lượt xem từng bộ quần áo đang treo trên giá. Đồ trang trọng nhất chỉ có vest, nhưng nó không phải đầm vest mà là một bộ vest gồm áo và quần.

“Tôi nhớ cô nói không muốn ăn sủi cảo.” Trần Mặc Bạch cười nói.

“Nhưng giờ tôi lại muốn ăn.” Thẩm Khê trả lời.

Trần Mặc Bạch vẫn đang đưa lưng về phía Thẩm Khê cong khóe môi.

“Cô mặc gì trong buổi thuyết trình tại trường vậy?”

“Bộ vest đen đó đó. Nó là món quà mà giáo sư Moore đã tặng cho tôi khi tôi giành được học bổng.” Thẩm Khê nói.

Trần Mặc Bạch lấy bộ vest đó xuống, ướm thử lên người Thẩm Khê. Thẩm Khê chỉ có thể buông bát đũa, cô cảm giác được Trần Mặc Bạch đang cúi đầu đến gần mình, đột nhiên cô ợ một cái.

“May mà tôi không làm sủi cảo nhân rau hẹ, hành tây.” Trần Mặc Bạch đùa giỡn.

Mặt của Thẩm Khê đỏ lên trong nháy mắt.

“Hình như phần eo của bộ vest này hơi lớn?” Khi cánh tay anh vòng qua eo Thẩm Khê, cô chỉ thấy mình bắt đầu bị khó thở.

“Mua không được size nhỏ hơn.” Thẩm Khê trả lời.