Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 54: Thiêu đốt chính mình để soi sáng cho ai?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: onecolour

Các câu hỏi mà Lâm Thiếu Khiêm đưa ra đều trực tiếp và sắc bén hơn bất kỳ một chuyên gia nào. Thẩm Khê gặp chiêu nào phá chiêu đó, giải thích các nguyên lý mà không tiết lộ bất cứ một kỹ thuật cơ mật nào của đội đua, khiến cho các cố vấn kỹ thuật khác của MNK đều gật đầu.

Tối hôm đó, Thẩm Khê và Lâm Thiếu Khiêm đến một nhà hàng Trung Hoa ăn cá hầm và uống bia cho tới tận khuya.

Mấy hôm sau Marcus đều trao đổi thêm các chi tiết về việc hợp tác với MNK, gần như chiều nào Lâm Thiếu Khiêm cũng chờ Thẩm Khê cùng tan làm. Marcus bắt đầu tính toán: “Nhìn thế này chắc là cái anh tiến sĩ Lâm kia thích tiến sĩ Thẩm của chúng ta đúng không?”

Amanda lạnh lùng liếc Marcus một cái: “Đừng nói là ông muốn tiến sĩ Thẩm đào anh tiến sĩ Lâm kia đến đội của chúng ta đấy nhé?”

“Không tốt sao? Tiến sĩ Lâm là chuyên gia xử lý số liệu, anh ta có thể bù đắp những nhược điểm trong việc phân tích số liệu thử nghiệm của đội.”

“Vậy thì tiến sĩ Thẩm của chúng ta sẽ trở thành mồi nhử đó.” Một giọng nói mang theo sự đùa giỡn vang lên.

Marcus vừa quay đầu lại liền thấy Trần Mặc Bạch.

“Hả?”

Trần Mặc Bạch vỗ vỗ bả vai của Marcus: “Người Trung Quốc chúng tôi có câu “tiền mất tật mang”.”

Marcus dừng một chút, bỗng dưng hiểu ra được điều gì, ông nhíu mày.

Trần Mặc Bạch vừa rời khỏi bộ phận nghiên cứu đã bị ai đó giữ lại bả vai.

“Này! Elvin, cái quái gì đang xảy ra với anh vậy!”

Vừa quay đầu lại Trần Mặc Bạch đã thấy đôi mắt nổi giận đùng đùng của Caspian.

“Có chuyện gì thế?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Anh còn hỏi tôi có chuyện gì thế? Cái anh tiến sĩ Lâm của bên MNK kia ngày nào cũng tìm tiến sĩ Thẩm của chúng ta, như thế còn chưa rõ ràng hả?”

“Rõ cái gì?” Trần Mặc Bạch nghiêng đầu hỏi.

“Anh ta đang theo đuổi Thẩm Khê chứ sao! Đừng nói cho tôi biết là anh thấy bọn họ chỉ đang trao đổi kiến thức đấy nhé!” Caspian rống đến mức mặt đỏ lên.

“Vậy cậu thấy tôi nên làm gì bây giờ?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Đùa à, đương nhiên là đem tiến sĩ Thẩm về rồi! Nói cho cô ấy biết anh thích cô ấy, bảo cô ấy đừng ở bên cái tên tiến sĩ Lâm kia! Tôi ghét nhất loại đàn ông đó, vừa nhìn đã thấy không dùng được! Chắc chắn là loại nếu gặp cướp trên đường nhất định sẽ bỏ tiến sĩ Thẩm lại mà chạy trốn một mình!”

Trần Mặc Bạch không nhịn được mà cười ra tiếng.

Caspian càng tức, giơ nắm tay chuẩn bị đấm một cái lên mặt của Trần Mặc Bạch: “Cười cái đầu anh…”

Trần Mặc Bạch vững vàng chặn được cú đấm của Caspian: “Cậu cũng có thể tỏ tình với Thẩm Khê mà.”

“Tôi… tôi… anh không thấy những trợ lý kỹ sư đó nói gì sao? Họ nói Thẩm Khê và cái anh tiến sĩ Lâm kia trao đổi những tri thức lớn lao, người thông minh nên ở cùng với nhau. Còn tôi chỉ biết đua xe thôi! Ngoại trừ việc đó… tôi không làm tốt được điều gì cả… Tôi không thể nói chuyện với Thẩm Khê về cái gì mà khí động học, công trình máy móc, thí nghiệm va chạm… nhưng anh có thể! Tôi đã từng nghe hai người nói chuyện, cái gì anh cũng biết nhưng tôi lại không biết gì cả… Thẩm Khê, cô ấy… cô ấy nên ở bên một người hiểu mình…” Caspian cúi đầu.

Nụ cười trên môi Trần Mặc Bạch dần biến mất, anh vỗ vỗ bả vai của Caspian.

“Nhóc quỷ, cảm ơn cậu.”

“Đừng gọi tôi là nhóc quỷ… anh cũng chẳng lớn hơn tôi bao nhiêu…”

“Cảm ơn cậu đã quan tâm cô ấy đến vậy, cũng cảm ơn cậu vì đã tin tưởng tôi. Nhưng nó giống như việc đua xe vậy, dù chúng ta có nói cho cả thế giới biết chức quán quân là của chúng ta thì cũng chưa chắc nó đã thuộc về chúng ta.”

“Là sao?”

“Tức là nếu bây giờ tôi đứng trước mặt Thẩm Khê nói: Anh thích em, em có muốn ở bên anh không hay gì gì đó cũng đều không có giá trị. Tôi đã thắng thì sẽ thắng một cách triệt để, khiến đối thủ đang đuổi theo tôi nổ tung, ngăn chặn những đối thủ khác tiến đến, khiến cô ấy đứng ở vạch đích hiểu được rằng ngoại trừ tôi cô ấy không còn lựa chọn nào khác.”

Caspian đứng sững ở đó, đây là lần đầu tiên cậu ta cảm giác rõ ràng được sự áp bách trong đôi mắt của Trần Mặc Bạch.

“Nhóc quỷ, nếu sau này cậu có thích ai thì nhất định phải mạnh dạn tỏ tình, đương nhiên phải trừ Thẩm Khê ra vì thật sự cậu không phải đối thủ của tôi.” Trần Mặc Bạch vừa nói xong liền đút tay vào túi quần rồi rời đi.

“Gì cơ… cái quỷ gì vậy… sao tên này tự tin thế…”

Tối hôm nay Thẩm Khê và Lâm Thiếu Khiêm vẫn nói chuyện cực kỳ vui vẻ. Lúc Lâm Thiếu Khiêm đưa Thẩm Khê về đến dưới nhà bỗng dưng nhớ ra điều gì.

“À, tự dưng quên mất. Mấy hôm trước mình có đi công tác ở Luân Đôn có thấy một món quà nhỏ. Mình thấy nó rất đáng yêu, nhìn nó làm mình nhớ đến cậu nên mua luôn. Vốn không biết bao giờ mới có thể gặp được cậu để tặng nhưng mà bây giờ thì có thể tặng được rồi.” Anh ta duỗi tay, lấy hộp quà ở ghế sau xe rồi đặt vào tay của Thẩm Khê.

“Quà cho mình á?” Đôi mắt của Thẩm Khê mở to.

“Đừng nói cậu cho rằng mình sẽ chỉ tặng sữa, bánh rán với tiểu long bao cho cậu đấy nhé?” Lâm Thiếu Khiêm nghiêng mặt nở nụ cười.

Điều này khiến Thẩm Khê nhớ lại hồi còn học cấp ba, hôm nào Lâm Thiếu Khiêm cũng mua bữa sáng cho cô, trong lòng cô bỗng nhiên thấy có chút ấm áp.

“Tiểu Khê, thực ra từ lúc mình đến đất nước này, mình vẫn luôn thấy cô đơn và khổ cực.” Lâm Thiếu Khiêm hơi ngửa đầu, cảm thán.

Thẩm Khê cũng thấy có chút buồn phiền.

“Chúng ta đến đây lập nghiệp, muốn được công nhận thì chúng ta sẽ phải cố gắng gấp ba, gấp bốn lần, thậm chí là gấp cả trăm lần so với những người khác. Lâu dần chúng ta sẽ quên đi mình đến đây là vì điều gì. Bất chợt quay đầu lại nhìn một cái liền nhận ra những cộng sự đã từng chăm chỉ làm việc với mình đã không còn ở đó nữa rồi.” Lâm Thiếu Khiêm nói.

Trái tim của Thẩm Khê run lên khi nghĩ đến Thẩm Xuyên và Hunt đã rời đi.

“Gặp lại cậu là điều khiến mình hạnh phúc nhất trong ngần ấy năm, mình thật sự cứ muốn ở bên cậu như vậy. Nếu hai chúng ta cùng nhau hợp tác, nhất định sẽ khiến cho những người trong lĩnh vực này phải nhìn bằng con mắt khác.”

Thẩm Khê nhìn về phía Lâm Thiếu Khiêm, đôi mắt anh ta như có lửa, khiến cô nhớ lại lần đầu tiên thấy Lâm Thiếu Khiêm thuyết trình trên bục giảng, anh ta tràn ngập tự tin vào tương lai, tự tin mà kiên cường, giống như tất cả những giấc mộng hư ảo đều là hiện thực trong tầm tay.

“Tiểu Khê, cậu có muốn đến MNK không? Mình thực sự rất nhớ khoảng thời gian ngày nào cũng thảo luận các vấn đề với cậu hồi còn học cấp ba.” 

Những lời này khiến Thẩm Khê sửng sốt.

“Đến MNK ư?”

“Đúng vậy, như thế chúng ta sẽ được ở bên nhau thật lâu! Mình biết nhất định cậu không thể từ bỏ dự án hiện tại được nhưng cậu có thể đem nó tới MNK, bọn mình có nguồn lực tài chính hùng hậu có thể giúp cậu hoàn thành được nó. Hơn nữa so với quy mô của một đội đua F1 thì quy mô của MNK lớn hơn nhiều, có thể đưa cậu lên đến đỉnh cao của lĩnh vực này.” Lâm Thiếu Khiêm nói.

Thẩm Khê thở ra.

“Cậu không cần phải trả lời mình vội, hãy cứ suy nghĩ thật kỹ có được không? Mình thực sự rất muốn được ở cạnh cậu.”

Thẩm Khê ngây ngốc mở cửa xe, còn chưa ra ngoài Lâm Thiếu Khiêm đã nhắc nhở: “Đừng quên món quà mà mình tặng cậu, hy vọng cậu sẽ thích nó.”

Thẩm Khê ôm hộp quả kia đi vào thang máy. Cô đi đến cửa nhà mình, chậm chạp không chịu lấy chìa khóa ra mở cửa. Sau đó cô xoay người lại, đi về phía đối diện, ấn chuông cửa nhà Trần Mặc Bạch. Cừa vừa mở ra, Thẩm Khê liền thấy đôi mắt của Trần Mặc Bạch. Không giống như những suy nghĩ bề bộn không biết phải sắp xếp thế nào trong lòng cô, đôi mắt anh vừa bình tĩnh lại vừa kiên định.

“Tôi… tôi…” Thẩm Khê có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng nhất thời lại chưa thể nói ra.

Trần Mặc Bạch cúi đầu, thoáng nhìn thứ trong tay Thẩm Khê, anh lùi về sao: “Vào đi.”

Thẩm Khê tiến vào.

Phòng khách trong căn hộ của Trần Mặc Bạch khá đơn giản, không có đồ trang trí dư thừa nhưng lại khiến người ta thấy ấm áp trong sự giản dị ấy.

“Cô có quà sao?” Trần Mặc Bạch rót cho Thẩm Khê một tách hồng trà.

“Ừ.” Thẩm Khê gật đầu.

“Cô không định mở ra xem à? Không tò mò bên trong là thứ gì ư?” Trần Mặc Bạch nói.

Thẩm Khê mở hộp quà liền thấy đó là một bông hồng bị phủ kín trong lớp thủy tinh. 

“Ồ, thì ra là hoa vĩnh sinh, Lâm Thiếu Khiêm dụng tâm thật đấy.” Trần Mặc Bạch nói: “Bông hồng bị đậy kín lại vào thời điểm đẹp nhất. Mối tình đầu của cô đang thổ lộ với cô đó, sao trông cô buồn thế?”

Hoa vĩnh sinh

“Cậu ấy muốn tôi tới MNK.” Thẩm Khê nói.

Trần Mặc Bạch nở nụ cười thấu hiểu.

“Vậy cô thấy sao? Tuy rằng cô là kỹ sư của đội Marcus nhưng nếu cô quyết tâm muốn đến MNK, với nguồn lực tài chính hùng hậu, họ hoàn toàn có thể trả tiền vi phạm hợp đồng cho cô. Hơn nữa, MNK có nguồn vốn mạnh mẽ và một nhóm R&D lớn mạnh, họ có thể phối hợp với cô để hoàn thành những nghiên cứu mà cô muốn trong thời gian sớm nhất.” Trần Mặc Bạch nói.

“Còn anh thì sao? Anh thấy tôi sẽ đồng ý với cậu ấy ư?” Thẩm Khê hỏi.

“Tại sao cô lại hỏi tôi?”

“Vì tôi muốn biết mình như thế nào ở trong lòng anh.”

Nếu như tôi đến MNK, dù có thể hoàn thành thiết kế nhưng họ hoàn toàn có thể sản xuất và bán nó cho đội khác, như vậy thì cố gắng của tôi còn giá trị gì nữa đây?

Trần Mặc Bạch im lặng hồi lâu, mãi chưa trả lời.

“Sao anh lại không nói lời nào?” Thẩm Khê không kìm được mà hỏi.

“Bởi vì… tôi sợ nếu mình nói ra những cảm nhận về cô sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn trong tương lai của cô.” Trần Mặc Bạch trả lời.

Nhưng sự lý trí nhìn như đang suy nghĩ cho cô này không phải là điều mà Thẩm Khê muốn.

“Tôi chỉ muốn biết ở trong lòng anh tôi là người thế nào. Không ai có đủ khả năng can thiệp vào lựa chọn của tôi.”

“Được rồi, tôi thấy cô sẽ không đến MNK và cô cũng không muốn đến MNK. MNK tập trung phát triển trong lĩnh vực ô tô dân dụng. Tuy rằng mọi sự đổi mới trong ô tô dân dụng đều phát triển từ F1 nhưng hai lĩnh vực này rất khác nhau. F1 theo đuổi tốc độ, công suất lớn nhất của động cơ, chuyển hóa tối đa năng lượng trong khi xe dân dụng theo đuổi tính thực dụng. MNK có lẽ sẽ mang lại cho cô sự nổi tiếng trong ngành nhưng không thể đem lại sự thỏa mãn cho cô. Nếu chỉ vì sự nổi tiếng thì cô đã sớm nghe theo nguyện vọng của mẹ, về nước rồi trở thành cố vấn cho viện tiến sĩ, thiết kế tên lửa và vệ tinh vũ trụ.”

“Nhưng mà… trông Lâm Thiếu Khiêm rất cô đơn… Hồi còn học cấp ba, không ai hiểu tôi và giúp tôi nhiều như cậu ấy, hiện tại cậu ấy rất cần tôi.” Thẩm Khê nâng tay lên bao lại đóa hoa kia.

“Tiểu Khê, cô phải nhớ thiêu đốt chính mình chưa chắc đã có thể soi sáng cho người khác.” 

Trần Mặc Bạch đưa tay nâng mặt của Thẩm Khê lên. Lúc này cô mới phát hiện mặc dù giọng nói của anh rất ung dung nhưng mặt của anh là vẻ nghiêm túc mà cô chưa từng thấy.

“Tôi không thiêu đốt chính mình…”

“Cô chỉ cần soi sáng tôi là được.” Khóe môi của Trần Mặc Bạch từ từ cong lên, vẽ ra một đường cung trong mắt Thẩm Khê khiến cô cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Khê rất rõ lựa chọn của mình là gì.

Trưa hôm sau, Thẩm Khê hẹn Lâm Thiếu Khiêm ăn trưa ở một nhà hàng gần bộ phận R&D.

“Thiếu Khiêm, hôm qua mình đã suy nghĩ rất lâu…”

“Rất lâu là bao lâu?” Dường như Lâm Thiếu Khiêm đã biết câu trả lời của Thẩm Khê, còn cười hỏi lại.

Thẩm Khê lập tức bị câu hỏi này chặn họng. Mình suy nghĩ trong bao lâu ấy nhỉ? Từ lúc lên nhà rồi nói chuyện với Trần Mặc Bạch…

“Chắc khoảng một tiếng.”

“Một tiếng không gọi là lâu. Để tìm ra lựa chọn tốt nhất cho bản thân thì một tiếng thường không đủ.” Lâm Thiếu Khiêm nói.

“Nhưng mình đã rất rõ rồi, MNK không thể cho mình những gì mình muốn.”

“Ví dụ như?” Lâm Thiếu Khiêm hỏi.

“Ví dụ như một đội ngũ. Đội của mình từ kỹ sư khung xe, kỹ sư thiết kế mũi xe cho đến những kỹ thuật viên bình thường nhất đều có chung một mục tiêu. Họ hiểu những suy nghĩ của mình hơn bất cứ một kỹ sư nào ở MNK, đó là theo đuổi tốc độ cực hạn. Nhưng thứ mà MNK theo đuổi chỉ là giá trị thương mại.”

“Tiểu Khê, nếu cậu thấy đội ngũ hiện tại là đội thích hợp nhất với mình thì cậu hoàn toàn có thể đưa họ đến MNK. Mình tin rằng MNK sẽ đãi ngộ họ tốt hơn bây giờ nhiều. Bất cứ một tập đoàn hay một doanh nghiệp nào cũng đều theo đuổi giá trị thương mại. Thực ra tất cả các đội đua F1 cũng vậy, họ cũng theo đuổi giá trị thương mại, chỉ là phương thức khác nhau mà thôi.”

“Nhưng mình biết tất cả thiết kế trong đội của mình, bọn mình cần một người có thể chứng minh tốc độ của nó thay đội, mà điều này MNK sẽ mãi mãi không bao giờ có thể làm được.” Thẩm Khê hít một hơi “Thiếu Khiêm, nếu cậu thấy áp lực và không vui khi làm việc ở MNK thì cậu đã từng nghĩ đến việc rời khỏi đó chưa? Bọn mình đang thiếu chuyên viên phân tích số liệu, ở đây chắc chắn cậu có thể thể hiện giá trị của bản thân. Có lẽ lương một năm ở đây không cao như MNK nhưng khi chứng kiến những chiếc xe của chúng ta vượt qua hết đối thủ này rồi đến đối thủ khác, nhất định cậu sẽ thấy cực kỳ tự hào và vui vẻ!”

Lâm Thiếu Khiêm ngẩn người, anh ta nhìn Thẩm Khê thật lâu rồi nở nụ cười.

“Mình thật sự rất hâm mộ cậu, nhiều năm như vậy rồi mà một chút cũng không thay đổi.”

“Cậu nói mình một chút cũng không thay đổi là đang khen mình hay đang khịa mình vậy?”

“Vừa không khen cũng vừa không khịa cậu, mình chỉ đang nói sự thật thôi.”

Sau khi kết thúc bữa trưa, Lâm Thiếu Khiêm đưa cho Thẩm Khê một lá thư.

“Đây là món quà mà mình tặng cho cậu. Mình không biết cậu có thích đóa hoa hôm trước mình tặng hay không nhưng mình tin rằng cậu sẽ thích món quà này.” 

Thẩm Khê nhìn lá thư kia, đáy lòng cô hơi run lên. Cô nhớ lại lúc sắp tốt nghiệp cấp ba, các bạn học nữ trong lớp đều viết những lời nhắn cho người bạn tốt nhất của mình, thậm chí còn có người lớn mật viết thư tình cho chàng trai mà mình đã thầm mến từ lâu. Nhưng chỉ Thẩm Khê là không được ai viết lời chúc tốt nghiệp, cũng không có ai để lại lời nhắn cho cô.

Thực ra cô cũng viết một bức thư cho Lâm Thiếu Khiêm. Nhưng thư còn chưa gửi đi đã bị Giang Mạn phát hiện, cô ta còn dán bức thư của cô lên bảng tin. Lúc Thẩm Khê phát hiện ra thì gần như các bạn cùng lớp của cô đều đã nhìn bức thư ấy một lần. Cũng may trong lá thư ấy đều là lời cảm ơn Lâm Thiếu Khiêm vì đã quan tâm và giúp đỡ Thẩm Khê trong việc học tập, hơn nữa cô còn chúc Lâm Thiếu Khiêm sẽ gặp được nhiều may mắn trong tương lai.

Lúc ấy Lý Điềm và Giang Mạn còn cùng nhau cười nhạo Thẩm Khê, nói rõ ràng cô thích Lâm Thiếu Khiêm nhưng chỉ dám viết thật thật giả giả trong thư, ngay cả dũng khí để thổ lộ cũng không có.

Thẩm Khê hoàn toàn choáng váng, cô thật sự không ngờ lần đầu tiên mình viết thư lại bị công khai theo cách này. Nhưng Lâm Thiếu Khiêm lại cực kỳ thản nhiên đi đến bảng tin gỡ xuống lá thư của Thẩm Khê rồi gấp lại. Anh ta nghiêm túc nói với mọi người đây là đồ của anh ta, nếu ai còn làm chuyện này nữa thì dù là bạn học nữ anh ta cũng không nương tay đâu.

Lâm Thiết Khiêm là người tao nhã và có phong độ trong mắt của các bạn học cùng lớp nhưng khí thế lúc đó của anh ta đều khiến mọi người thấy kinh sợ. Thẩm Khê vĩnh viễn không thể nào quên được Lâm Thiếu Khiêm của ngày đó. Họ rất ăn ý với nhau, đến ngày tốt nghiệp cũng không ai nhắc lại lá thư này.

“Hồi âm của mình có phải đã muộn rồi hay không?” Lâm Thiếu Khiêm hỏi.

Thẩm Khê đứng sững ở đó, hốc mắt không hiểu sao nóng lên.

“Hãy nhớ mình đã từng nói với cậu, không phải chỉ mỗi Skyfall mới biết Toán học.” Lâm Thiếu Khiêm mỉm cười đứng dậy.

Thẩm Khê ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Mình sẽ chờ đáp án của cậu.”

Thẩm Khê cầm theo lá thư này về bàn làm việc của mình. Trong thâm tâm cô như đang có hàng vạn nhân mã phi nước đại. Thực ra trong vô số ngày đêm cô cũng đã từng tưởng tượng nếu không phải bọn Giang Mạn công khai bức thư của cô thì liệu Lâm Thiếu Khiêm có hồi âm hay không? Nếu anh ta hồi âm thì anh ta sẽ nói gì với mình?

Thẩm Khê hít một hơi, cô mở bức thư ra, tờ giấy bên trong khiến cô hơi dừng lại. Chất liệu tờ giấy này giống y hệt với tờ giấy năm đó cô dùng để viết thư cho Lâm Thiếu Khiêm, bây giờ không có khả năng có thể mua được, chắc chắn Lâm Thiếu Khiêm đã chuẩn bị từ rất lâu rồi. Thẩm Khê cực kỳ cẩn thận mở tờ giấy ra, trên đó là nét chữ khiến cô vừa quen thuộc lại vừa hoài niệm.

Đó là hai đề hàm số. Thoạt nhìn có vẻ phức tạp nhưng Thẩm Khê chỉ cần dùng thời gian nghỉ trưa đã có thể làm ra đáp án, mà đáp án kia khiến cô ngồi trước bàn thật lâu.

“Trần Mặc Bạch! Trần Mặc Bạch! Ôi… lãng mạn quá!”

Amanda lao tới trong lúc Trần Mặc Bạch vừa ra khỏi xe đua. Anh bình tĩnh trao đổi với nhóm kỹ sư vài phút rồi mới xoay người nhìn về phía Amanda.

“Sao vậy?”

“Cái anh tiến sĩ Lâm kia trưa nay đưa cho tiến sĩ Thẩm hai đề hàm số. Không hổ là tiến sĩ Lâm, làm cho tiến sĩ Thẩm của chúng ta bối rối luôn! Thẩm Khê mất một buổi trưa để giải ra đáp án. Đáp án đề thứ nhất là 520, đề thứ hai là 1314! Nghe nói trong tiếng Trung mấy con số Ả Rập này đồng âm với câu “Anh yêu em cả đời này”! Thì ra toán học cũng có thể lãng mạn như thế!” Trong ánh mắt của Amanda tràn ngập sự kính mộ với Lâm Thiếu Khiêm.

Trần Mặc Bạch nhướng mày: “Tiểu Khê thì sao?”

“Tiến sĩ Thẩm á? Cô ấy còn có thể phản ứng thế nào được nữa! Cô ấy chưa từng yêu đương nghiêm túc với ai bao giờ, có khi còn chưa từng được nắm tay con trai luôn ấy! Tự dưng được tỏ tình, mặt nhìn có vẻ bình tĩnh đấy nhưng với kinh nghiệm từng trải của tôi chắc chắn trong thâm tâm cô ấy đang không biết phải làm sao!” Amanda toàn vẻ “Tôi đã sớm nhìn thấu cô ấy rồi”.

Caspian ở cách đó không xa nghe thấy tiếng nói mà đến gần.

“Cái gì… tên này gian xảo quá!”

“Cô ấy đồng ý với Lâm Thiếu Khiêm?” Giọng nói của Trần Mặc Bạch không nghe ra vui hay giận.

Phản ứng này của anh khiến cho Amanda có chút kinh ngạc. Cô nghĩ Trần Mặc Bạch sẽ cong môi, dùng giọng nói trêu ngươi để bình luận về màn tỏ tình được thiết kế đầy tỉ mỉ này, nhân tiện đùa giỡn một chút nhưng Trần Mặc Bạch của lúc này khiến Amanda cảm thấy có chút lạnh lẽo.

“Không… không biết… Nhưng tôi khẳng định tiến sĩ Thẩm có thiện cảm với Lâm Thiếu Khiêm! Anh không nghĩ cách tỏ tình này rất phù hợp với mạch não của tiến sĩ Thẩm sao?” Amanda nói.

Caspian sắp nổ tung rồi.

“Mẹ nó! Tôi đã nói cái tên tiến sĩ Lâm kia không có ý tốt rồi! Anh ta đang dùng tình cảm làm lợi thế để đào góc tường của chúng ta!”

“Này, cậu đừng nghĩ xấu về người khác như thế!” Amanda cạn lời.

Ngay cả kỹ sư máy móc Mark và Lý Ân cũng đến góp vui. Hai người kia cãi nhau nửa ngày Trần Mặc Bạch mới mở miệng nói.

“Tiến sĩ Thẩm sẽ không hẹn hò với Lâm Thiếu Khiêm đâu.”

“Tại sao?” Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh.

“520 cộng 1314 bằng bao nhiêu?” Trần Mặc Bạch hỏi.

Caspian nghiêng đầu tính không ra.

“… 1834?” Amanda ngửa mặt suy nghĩ hai giây rồi cho đáp án.

Trần Mặc Bạch không nói gì nữa. 

Hơn mười giây sau, kỹ sư người Trung Quốc Lý Ân vốn đang ở một bên góp vui hiểu ra điều gì đó liền hét lên: “Trần Mặc Bạch, đây là lần đầu tiên anh xấu xa đến thế này đó! Trong tiếng Trung 1834 đồng âm với câu “Tát cậu đến chết”! Câu mắng này thực sự không thể tin được!”

Caspian và Mark không biết tiếng Trung nên chẳng hiểu họ đang nói gì.

“Con số này cũng không phải do tôi chọn, đây là lời mắng của Lâm Thiếu Khiêm. Hơn nữa không nên đưa đề hàm số khiến Thẩm Khê chỉ thấy xấu hổ mà nên đưa một đề truyền tải thông tin nào đó, một đáp án phải giải cả nghìn lần mới ra.” Trần Mặc Bạch nói.

“Ồ, đúng thế… sao tôi lại quên mất trước kia anh cũng học khoa Toán ở MIT nhỉ, tuy rằng vẫn chưa lấy được bằng thạc sĩ.” Amanda nói.

Caspian ngây người, cậu ta nhìn về phía Trần Mặc Bạch, mặt viết đầy chữ “Anh thật trâu bò”.

Sau đó mọi người bắt đầu sôi nổi thảo luận cuối cùng Thẩm Khê có đồng ý với Lâm Thiếu Khiêm hay không.

Trần Mặc Bạch một mình đi đến bên cạnh đường đua, anh nhìn mặt trời dần lặn xuống dưới những tầng mây, trên môi không nở nụ cười nào.

Sau lưng anh vang lên tiếng vỗ tay.

“Hiếm thật, cuối cùng cũng có người khiến anh chịu thiệt. Có đôi khi kế hoạch sẽ không theo kịp những biến hóa, anh phải thất bại một lần cho nhớ.”