Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 63: Trở lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: onecolour

Beta: iwannadie

“Một chuyến bay có thể giúp cháu có một giấc ngủ ngon. Lúc tới đó cháu hãy hít sâu một hơi, ăn một chút chocolate, như thế sẽ cải thiện tâm trạng và giúp cho bộ não của cháu hoạt động tốt hơn.” Câu nói của chú Hall khiến gương mặt Thẩm Khê hiện lên nụ cười đã lâu không thấy.

Cô rất rõ mục đích của chú Hall không chỉ muốn cô thả lỏng mà còn để trải nghiệm được tính năng xe đua của các đối thủ trên đường đua đầy đặc biệt này.

Quả thực trận đấu này rất gay cấn. Winston mạo hiểm sử dụng chiến thuật hai lần vào pit-stop, phát động tấn công Carmen trong những vòng đua cuối cùng. Sau khi vượt qua khúc cua như thể vừa được thượng đế ban phước trong vòng đua thứ ba mươi tám, Winston đã bị Carmen đuổi kịp và vượt mặt trong khúc cua số sáu, điều này khiến Thẩm Khê thấy được tính năng xe đua của Carmen thực sự rất xuất sắc. Nhưng ở vòng đua thứ bốn mươi hai, trong khúc cua tương tự, Winston đã dùng cách thức y hệt trước đó để vượt qua Carmen, điều đó khiến fan hâm mộ cực kỳ kích động. Nó đã chứng minh màn vượt mặt Carmen trước đó của Winston không phải nhờ sự thiên vị của thượng đế mà là thực lực không ai có thể bắt chước được của anh ta. Điều khiến mọi người tiếc nuối chính là cuối cùng Winston lại để thua Carmen với chênh lệch chỉ 0.5 giây.

Biểu hiện của Caspian trong trận đua này cũng rất tuyệt vời. Cậu ta thực hiện chiến thuật ba lần vào pit do đội đua thiết kế cho mình một cách vô cùng hoàn mỹ. Lần vào pit thứ hai chỉ diễn ra vỏn vẹn trong mười giây, đội Marcus đã thể hiện khả năng phối hợp giữa các đồng đội không kém gì các đội đua lớn, giúp Caspian thuận lợi vượt qua Payne và vươn lên vị trí thứ tư. Không chỉ vậy, ở vòng đua thứ ba mươi tư, khi Camren đổi lộ tuyến để vào khúc ngoặt, suýt chút nữa thì Caspian đã vượt lên thành công. Khoảnh khắc đó thực sự rất xuất sắc, tuy rằng Caspian không thành công nhưng cậu đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả. Cuối cùng Caspian giành được vị trí thứ tư toàn chặng.

Lúc trở về, Caspian ảo não đập đập đầu mình.

“Theo tôi thì cậu đã làm rất tốt rồi, mỗi lần như vậy cậu đều tiến bộ hơn trước.”

“Tôi vẫn bỏ lỡ khoảnh khắc đó mà, không phải ư?” Caspian thở dài một hơi.

“Caspian, cậu tham quá.” Thẩm Khê nói.

“Tôi ư?”

“Mọi thứ mà Winston đã làm được từ trước tới nay đều nhờ vào những cảm giác mà anh ấy đã tích lũy được trong hơn trăm trận chiến với Hunt.” Thẩm Khê nói.

Caspian giật mình rồi cúi đầu.

Trần Mặc Bạch cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Được rồi, cậu lại kiếm thêm điểm cho đội.”

“Không… tôi không cần an ủi. Tiến sĩ Thẩm nói không sai, Winston có được ngày hôm nay là kết quả của trăm ngàn lần rèn luyện. Không ai có thể thống trị F1 chỉ bằng thiên phú, tôi và Carmen cũng giống vậy.”

“Ít nhất sự nỗ lực của các kỹ sư và đội thợ máy đã mang lại hy vọng cho mọi người. Cậu có biết rằng hôm nay tốc độ trên đường đua này của cậu nhanh hơn năm ngoái không?” Trần Mặc Bạch nói.

“Tôi biết chứ. Từng chút, từng chút một đuổi theo, xe đua của chúng ta sẽ tiếp cận gần hơn với xe đua của Carmen, sau đó vượt qua cậu ta.” Caspian nhìn về phía Thẩm Khê: “Chị có thấy rõ không? Chị đã cảm nhận được tính năng xe đua của cậu ta chưa?”

Thẩm Khê gật gật đầu.

Sau khi kết thúc trận đua, đội đua nhận được vài lời phỏng vấn, rất nhiều ký giả truyền thông quan tâm đến tình hình hồi phục của Trần Mặc Bạch, họ muốn biết anh dự tính bao giờ sẽ trở lại.

Thẩm Khê và những kỹ sư đến xem trận đấu đều trở về trước.

Tại sân bay, Thẩm Khê ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đi vừa cúi đầu, trong đầu cô không ngừng tái hiện tuyến đường của Carmen, tốc độ và góc độ vào cua của cậu ta, đang mải mê phân tích đặc điểm tính năng xe đua của đối thủ thì bất thình lình cô đụng phải một người.

“Ôi! Xin lỗi! Tôi xin lỗi!”

Kính của Thẩm Khê vừa rơi xuống liền được đối phương nhặt lên.

“Tiến sĩ Thẩm, cô không cần phải xin lỗi. Lúc nãy tôi thấy cô trong sảnh chờ máy bay nên mới đến đây chờ cô.”

Đó là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, áo sơ mi thẳng thớm, bộ vest không một nếp nhăn, đôi mắt màu xám xanh. Trên môi ông ta treo một nụ cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy máy móc và lạnh lùng. Thẩm Khê cảm thấy đối phương rất quen mắt, nhưng trong chốc lát cô chưa thể nhớ ra người này là ai.

“Lần đầu tiên tôi gặp cô là ở đường đua Sepang. Lúc đó cô vẫn còn là một cô gái nhỏ lúc nào cũng bám theo anh trai, nhưng bây giờ cô đã là một kỹ sư rất nổi tiếng rồi.”

Lúc này Thẩm Khê mới nhớ ra: “Ồ, thì ra ông là Manning, giám đốc kỹ thuật động cơ F1 của Mercedes!”

Manning nở nụ cười: “Hóa ra lúc nãy tiến sĩ Thẩm chưa nhận ra tôi.”

Thẩm Khê há miệng, cô không giỏi nói chuyện với đồng nghiệp bên ngoài phòng ban hoặc hội thảo.

Thực ra Manning không hề để bụng đến thái độ của Thẩm Khê.

“Lúc nhìn thấy ý tưởng thiết kế xe được MNK công bố, tôi đã rất ngạc nhiên. Bởi dựa trên sự hiểu biết của tôi về MNK thì họ không thể tạo ra một thiết kế táo bạo và dẫn đầu đến thế, đã vậy họ còn khoác lác có thể hoàn thành nó trong vòng mười đến mười lăm năm tới. Nhưng sau khi biết được họ sao chép bản thiết kế của cô thì tôi không hề thấy kinh ngạc nữa. Biểu hiện của Caspian trong trận đấu vừa rồi thực sự khiến tôi thấy rất ngạc nhiên. Cô đã điều chỉnh động cơ. Có thể hoàn thành chuyện đó trong thời gian ngắn như vậy, cô thực sự rất tuyệt vời.”

“Cảm ơn.”

Thẩm Khê gật đầu, cô thầm nghĩ dù ông có ca ngợi tôi đến thế nào thì tôi cũng sẽ không nói cho ông biết mình đã điều chỉnh những thứ gì đâu.

“Cô rất giỏi, tôi tin rằng dù sớm hay muộn cô cũng có thể thiết kế ra một chiếc động cơ vượt qua chúng tôi… Nhưng tôi không chắc rằng đội Marcus có thể giúp cô thực hiện được điều ấy hay không. Đội Marcus không có nguồn tài chính hùng hậu, trình độ thí nghiệm và lắp ráp cũng không bằng chúng tôi, càng không thể đuổi kịp tầm cao tư duy của cô. Tôi cho rằng cô hẳn rất rõ điều này.”

Thẩm Khê nghiêng đầu, cô nhíu mày hỏi: “Ông… đang khoe khoang với tôi ư?”

Manning ngẩn người, ông ta nâng tay che đôi mắt của mình lại: “Xem ra những tin đồn trong ngành đều là thật, cách tiếp cận vấn đề của tiến sĩ Thẩm thực sự rất độc đáo.”

“Ồ… vậy là tôi hiểu sai rồi.” Thẩm Khê lộ vẻ khó xử: “Nếu ông muốn nói gì với tôi thì tốt nhất nên nói thẳng, nếu không sẽ lãng phí thời gian lên máy bay của chúng ta.”

“Được rồi, tôi đang vươn một cành oliu với cô, mong rằng cô sẽ gia nhập đội đua của tôi. Tôi có thể đảm bảo một trăm phần trăm có thể cung cấp tài chính, kỹ thuật và nguồn lực cho các nghiên cứu và phát minh của cô. Mọi ý tưởng thiết kế của cô ở chỗ tôi đều sẽ được hiện thực hóa tốt hơn khoảng thời gian làm việc ở đội Marcus.”

“Đội ông… có được một kỹ sư xuất sắc như Trương Tĩnh Hiểu còn chưa đủ ư?” Thẩm Khê khó hiểu.

“Quả thực Trương Tĩnh Hiểu rất xuất sắc. Chúng tôi có được hôm nay đúng là không thể không nhắc tới công lao của cô ấy. Nhưng theo như đánh giá của tôi thì giữa cô ấy và cô hay kể cả Thẩm Xuyên thì vẫn có những chênh lệch nhất định. Đương nhiên nếu hai người hợp tác thì nhất định hiệu quả sẽ tăng lên theo cấp số nhân.”

Thẩm Khê nhắm hai mắt lại, trong khoảnh khắc ấy bỗng nhiên cô có thể hiểu được những áp lực mà Trương Tĩnh Hiểu đã phải chịu đựng trong những năm qua, và nguyên nhân tại sao cô ấy lại cần được công nhận đến vậy.

“Không… từ trước đến giờ năng lực của tiến sĩ Trương không hề thua kém tôi một chút nào, các người không muốn tôi thực hiện thiết kế của mình mà muốn lũng đoạn nhân tài, lũng đoạn ý tưởng và sức sáng tạo.” Vẻ mặt của Thẩm Khê dần trở lên nghiêm túc.

“Tiến sĩ Thẩm, tôi biết cô từng là bạn của tiến sĩ Trương. Sau khi nghe những đánh giá của tôi về tiến sĩ Trương, cô thấy tôi xem nhẹ năng lực của cô ấy. Nhưng tôi tin rằng những đánh giá của mình rất khách quan, sự so sánh của tôi về nguồn tài chính và năng lực của đội ngũ R&D của hai đội đua cũng rất khách quan. Mà không chỉ chúng tôi mới mời chào và nắm bắt nhân tài, bất kỳ tập đoàn, công ty hay thậm chí là trường học nào cũng vậy.”

“Không, các người chỉ muốn lũng đoạn F1 mà thôi.” Thẩm Khê đi thẳng qua người Manning.

“Tôi hiểu niềm kiêu ngạo của tiến sĩ Thẩm. Nhưng chẳng bao lâu nữa cô sẽ phát hiện ra rằng dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì cô cũng không thể đuổi kịp chúng tôi. Đội của cô sẽ càng ngày càng khiến cô thất vọng, tôi sẽ luôn mở rộng vòng tay đón nhận và chờ đợi cô. Tôi chỉ mong rằng quyết định của cô đừng tới quá muộn.”

Thẩm Khê khó hiểu nhìn về phía đối phương: “Mở rộng vòng tay đón nhận tôi? Ngài Manning, tôi thấy ngón tay ông đang đeo nhẫn, ông đã kết hôn và có gia đình rồi đúng không? Mà tôi đã có người yêu rồi, nên… mở rộng vòng tay đón nhận hay gì gì đó, tôi thấy như thế thật sự không ổn.”

“Tiến sĩ Thẩm… đó chỉ là một cách ví von.” Manning lộ vẻ không biết nên khóc hay nên cười.

“Tôi không ngốc nghếch đến mức không biết đó là lời ví von! Tôi chỉ muốn nói cho ông biết tôi không thích phép ẩn dụ này. Ngoài ra đội của tôi chưa bao giờ khiến tôi thấy thất vọng, nhưng tôi nghĩ nếu kỹ sư của ông biết ông xem nhẹ năng lực của họ thì sẽ rất thất vọng.” Nói xong, Thẩm Khê không quay đầu lại mà đi về phía lối lên máy bay.

Cô vừa ngước mắt lên liền thấy mấy kỹ sư đang nhìn mình ở lối lên máy bay. Vừa lên phi cơ, Thẩm Khê đeo bịt mắt rồi gục đầu xuống ngủ thiếp đi. Cô phải đảm bảo mình có đủ chất xám để có thể tiếp tục công tác nghiên cứu và phát triển của mình.

Hôm sau, khi trở về đội đua, Thẩm Khê phát hiện tất cả đồng nghiệp đều đang nhìn cô bằng con mắt khác. Thẩm Khê sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ chẳng lẽ lúc ăn sandwich mình để nước sốt Thousand Island dính lên mặt hả? Nhưng làm gì có gì đâu!

Lúc này Amanda đến chào Thẩm Khê rồi ôm cô vào lòng.

“Tiến sĩ Thẩm đỉnh quá!”

“Đỉnh cái gì?”

“Chúng tôi đều biết cô đã từ chối Manning ở sân bay! Điều đó thật là tuyệt vời! Họ chỉ muốn lũng đoạn F1 thôi!”

Các kỹ sư khác lần lượt đi về phía Thẩm Khê, cảm giác trở thành trung tâm của đám đông khiến Thẩm Khê vô thức lùi về sau một bước.

“Nếu… nếu họ sở hữu tất cả những nhân tài hàng đầu thì sẽ không có cạnh tranh, không có cạnh tranh thì sẽ không có tiến bộ, sự tồn tại của F1 cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa chất lượng của một đội ngũ không được đong đếm bằng tiềm lực tài chính hay quy mô. Dù không có những khoản tài trợ khổng lồ nhưng chúng ta đều trân trọng tâm huyết của mỗi nhà tài trợ và không bao giờ lãng phí dù chỉ một xu, dùng nguồn tài trợ có hạn để đạt tới tầm cao của những đội đua có nhiều tài trợ đó, vì thế tôi thấy mình không cần thiết phải đi ăn máng khác.” Thẩm Khê trả lời.

Bỗng nhiên mọi người đều nở nụ cười.

Thẩm Khê thầm nghĩ mình nói sai rồi à?

Khi ngài Hall từ phía xa đi tới vỗ tay, những người khác cũng vỗ tay theo.

“Đây mới là F1 chân chính, là kỹ thuật của tuyển thủ, là tầm nhìn tuyệt vời và sự tín nhiệm giữa đồng đội.” Ngài Hall ôm lấy Thẩm Khê rồi dùng sức vỗ vỗ lưng cô: “Chú chỉ hy vọng thế giới của cháu luôn luôn như thế này.”

“Chúng ta… chúng ta có thể tiếp tục làm việc không? Cháu vẫn còn rất nhiều ý tưởng chưa được nghiệm chứng.” Thẩm Khê tựa đầu vào vai của ngài Hall, nói.

“Đương nhiên rồi, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa! Bây giờ mọi người hãy tập trung làm việc của mình đi!” Ngài Hall buông Thẩm Khê, ông vỗ vỗ tay, mọi người lập tức trở lại vị trí của mình.

Trong chặng đua tiếp theo tại Singapore, Winston một lần nữa đánh bại Carmen với ưu thế 0,4 giây.

Sau ba ngày liên tục tăng ca, Thẩm Khê về nhà. Chuyện đầu tiên mà cô nghĩ tới chính là có thể nằm bên cạnh Trần Mặc Bạch và ngủ một giấc thật ngon.

Lúc mở cửa nhà Trần Mặc Bạch ra, Thẩm Khê thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt anh nhắm lại, hay tay nắm vô lăng, chân giẫm lên xuống như thể đang khống chế phanh và côn xe, chiếc tivi trước mặt anh đang chiếu video về toàn bộ hành trình của chặng đua Singapore. Dưới tiếng động cơ phát ra từ tivi, Trần Mặc Bạch mô phỏng trong đầu động tác lái xe của mình ở chặng đua này.

Thẩm Khê đứng trước mặt anh, cô không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn anh nhắm đôi mắt lại, dáng vẻ cực kỳ tập trung.

Trần Mặc Bạch linh hoạt sang số, nhanh chóng chuyển hướng. Đôi mày anh cau lại, khóe môi hơi thay đổi, ngay cả khi tivi phát ra tiếng Winston đã đuổi kịp và vượt qua Carmen thì khớp hàm của Trần Mặc Bạch vẫn cắn chặt lại.

Thẩm Khê đã từng rất nhiều lần nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ, thậm chí là lười biếng của anh nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ khẩn trương như vậy trên mặt Trần Mặc Bạch khi anh đang đua xe một mình. Vậy nên khoảng thời gian này vô cùng quý giá, Thẩm Khê cẩn thận nhìn những biểu cảm rất nhỏ của anh, như thể cô cũng đang lao đi trên đường đua với Trần Mặc Bạch.

Khi Winston và Carmen vượt qua vạch đích, hàng mày của Trần Mặc Bạch mới giãn ra, anh thở phào một hơi, vừa chậm rãi mở đôi mắt ra liền thấy Thẩm Khê đang đứng trước mặt mình. Anh sững sờ, cứ vậy mà nhìn cô như thể đang chìm trong một giấc mộng.

“Anh đã cán đích chưa? Đứng thứ mấy?” Thẩm Khê cười hỏi.

Nhưng Trần Mặc Bạch không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm cô.

“Sao thế?”

“… Anh cảm thấy mình như đang mơ.”

“Hả? Mơ gì thế?” Thẩm Khê đi đến trước mặt Trần Mặc Bạch rồi đưa hai tay về phía anh.

Trần Mặc Bạch nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô, anh vẫn ngẩng đầu nhìn Thẩm Khê đang đứng trước mặt mình.

“Mỗi lần lao ra khỏi điểm xuất phát, anh đều tưởng tượng rằng em đang đứng ở vạch đích chờ anh.”

“Bởi điểm bắt đầu của F1 cũng là điểm kết thúc của nó. Anh sợ rằng mình không thể phân biệt được đâu là điểm bắt đầu và đâu là điểm kết thúc ư?” Cô nhớ Trần Mặc Bạch đã từng nói anh mong rằng sẽ có người chờ anh ở vạch đích.

“Đúng vậy, hôm nay lúc anh vượt qua vạch đích, vừa mở mắt ra liền thấy em đã ở ngay trước mặt anh.”

Trái tim của Thẩm Khê khẽ rung lên, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên nóng bỏng. Cô cúi đầu, hôn trán Trần Mặc Bạch rồi chạm mũi lên chóp mũi anh.

“Em sẽ luôn chờ anh ở vạch đích.” Chờ anh vượt qua hết thảy rồi trở lại bên em.

Một tháng rưỡi sau tại US Grand Prix, Trần Mặc Bạch chính thức quay trở lại F1. Fan hâm mộ thảo luận rất nhiệt tình, các diễn đàn F1 lớn đều bị quá tải, tất cả mọi người điều suy đoán sự trở lại của Trần Mặc Bạch sẽ mang đến sự ngạc nhiên hay là thất vọng.

Có người nói rằng trong cuộc cạnh tranh khốc liệt và thế độc quyền ngày càng rõ của F1 mà Caspian vẫn có thể duy trì năm hạng đầu tiên đã chứng minh đội R&D của đội Marcus rất có thực lực. Nếu xe đua có tính năng tương tự được giao cho người có kinh nghiệm và tâm lý ổn định hơn là Trần Mặc Bạch thì có lẽ anh thực sự có đủ khả năng để ganh đua cao thấp với Carmen và Winston. Cũng có người khác cho rằng tính năng xe đua của Carmen rất xuất sắc, đến Winston còn không thể kiềm chế cậu ta được trăm phần trăm, huống chi là Trần Mặc Bạch còn chưa bao giờ thắng được Winson.

Trong sân bay chờ bay đến Texas, Caspian cứ nhìn chằm chằm vào chân của Trần Mặc Bạch.

“Cậu đang nghĩ cái gì thế?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Tôi đang nghĩ… không biết đang đua xe thì chân của anh có bị chuột rút hay không? Dù sao cũng đã rất lâu rồi anh không tập luyện…”

“Tôi có tập phục hồi chức năng, kết quả rất tốt, cậu không phải lo.”

“Ồ…”

“Cậu hy vọng tôi sẽ bị chuột rút đúng không?”

“Làm gì có chuyện đấy!”

Khi phiên đua phân hạng chuẩn bị bắt đầu, bầu không khí tại hiện trường dần trở nên sôi nổi và hồi hộp. Tất cả thành viên trong đội thợ máy đều thắt đai thật chặt, đây là trận đấu đầu tiên sau chấn thương của Trần Mặc Bạch.

“Có cảm giác như anh đã cướp đi sự chú ý của cả đội vậy.” Caspian bĩu môi, mặt hiện rõ vẻ “Tôi cực kỳ khó chịu”.

Lúc này đột nhiên Thẩm Khê đi đến bên cạnh Caspian, cô dùng ngón tay chọc vào má của cậu ta: “Trông cậu chẳng khác nào con sóc đất cả.”

(Sóc đất là tên gọi chỉ về các loài sóc thuộc các thành viên của họ Sóc trong nhóm động vật gặm nhấm thường sống trên mặt đất hoặc trong hang đất, chứ không sống ở trên cây. Nguồn: wiki)



“Tiến sĩ Thẩm… chị đã không biết thì đừng có mà so sánh linh tinh!” Caspian nhìn trái nhìn phải, cậu ta sợ rằng đây sẽ trở thành biệt danh mới của mình.

“Đúng là giống thật.” Trần Mặc Bạch cười nói.

“Giống cái gì?” Một kỹ sư trong đội nghiêng đầu sang hỏi.

Caspian lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo để nhìn Trần Mặc Bạch.

“Giống hoàng tử bé thôi, thế con cáo của cậu đâu?”

(Hoàng tử bé và con cáo đều là nhân vật trong tác phẩm “Hoàng tử bé” của nhà văn và phi công Pháp Antoine de Saint-Exupéry, giải thích rõ hơn về chi tiết này sẽ ở cuối truyện)

Những người khác đều nở nụ cười, Caspian khẽ hừ một tiếng.

Phiên đua phân hạng bắt đầu, Trần Mặc Bạch phát huy như bình thường, giành được vị trí thứ năm còn Caspian xếp thứ tám.

“Xếp phía trước đều là những đối thủ từ trước đến nay của chúng ta.” Marcus nói.

“Tôi biết, xếp đầu tiên là Carmen, dạo gần đây tên nhóc đó giành được pole rất nhiều lần. Thứ hai là Winston, tiếp đó là Payne và Duchovny.”

Tối hôm đó trong phòng khách sạn, Thẩm Khê ngồi dựa vào đầu giường, Trần Mặc Bạch bên cạnh cô đang nhắm mắt, mô phỏng trận đua ở trong đầu. Thẩm Khê vươn ngón tay, cô không dám chạm vào mắt Trần Mặc Bạch vì sợ sẽ quấy rầy anh. Cô chỉ nhìn bóng của ngón tay mình một lần rồi lại một lần chậm rãi xẹt qua mặt Trần Mặc Bạch, tựa như một cái màn vô hình lúc ẩn lúc hiện, khóe môi Thẩm Khê từ từ cong lên.

Cả giới truyền thông và các bình luận viên F1 đều đang dự đoán kết quả của trận đấu này.

Đối mặt với xe thần kỳ cựu như Winson và Trần Mặc Bạch- người liên tục vượt qua những danh tướng đầy tài năng để ganh đua với Winston trong những vòng đua cuối, liệu Carmen có phải là người cười cuối cùng?

Khi cả năm ánh đèn đều tắt, Carmen lao về phía trước, tất cả những chiếc xe phía sau cũng lao theo.

(Trong F1, khi cả năm ánh đèn tín hiệu đều tắt tức là trận đua đã bắt đầu)

Ngay từ vòng đua đầu tiên, trận đấu đã trở thành một cuộc cạnh tranh khốc liệt.

Winston định vượt qua Carmen ở khúc cua đầu tiên, hai chiếc xe gần như song song với nhau nhưng Carmen vẫn là người thoát cua trước.

Vừa mới bắt đầu trận đua, tim của Thẩm Khê đã đập nhanh như trống trận. Đến giờ phút này, tất cả những thanh âm xung quanh đều như bị một bức tường vô hình ngăn lại. Cô có cảm giác mình đã tiến vào bộ não của Trần Mặc Bạch, cùng điều khiển một chiếc xe đua với anh.

“Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi! Elvin Trần đọ sức với Duchovny!”

Mọi suy nghĩ của Thẩm Khê như bị nước biển lạnh lẽo bao phủ, những cân nhắc và tính toán của cô trong khoảnh khắc này đều trở nên cực kỳ rõ ràng.

Trần Mặc Bạch tăng tốc rồi lại giảm tốc, đi chậm lại rồi nhấn phanh. Đây không phải là một canh bạc bởi khả năng kiểm soát phanh và phán đoán của anh hơn hẳn Duchovny.

Quả nhiên Trần Mặc Bạch là người đến giữa vòng cua trước.

“Duchovny đã bị Elvin cản lại, mất đi cơ hội vượt lên!”

Các chiến lược gia và chuyên viên phân tích số liệu của đội Marcus đều vỗ tay. Dùng cách đó để vượt qua những tay đua khác thì không tính là gì, nhưng có thể vượt qua được Duchovny đã cho thấy sự kiên nhẫn và lòng can đảm của Trần Mặc Bạch không hề kém cạnh Duchovny.

Những chiếc xe đua tiếp tục lao lên hết vòng này đến vòng khác.

Nhờ vào chiến lược vào pit có hiệu quả, sau khi thay lốp Winston đã vượt xa Carmen, liên tục lao về phía trước. Nhưng Carmen cũng nhanh chóng vào pit, ưu thế của Winston dần giảm xuống. Trái lại phong cách lái xe của Trần Mặc Bạch có vẻ điềm tĩnh hơn Winston, anh theo sát Payne.

Lúc Trần Mặc Bạch vừa mới trở lại đấu trường F1, Payne từng bày tỏ với truyền thông rằng anh ta không hề coi trọng Trần Mặc Bạch. Nhưng chỉ sau ba chặng đua, Payne cực kỳ buồn bực nói với giới truyền thông rằng mỗi khi biết Elvin Trần đang bám sát ngay phía sau mình thì tâm trạng của anh ta cực kỳ không ổn, dường như có một khẩu súng đang nhắm vào anh ta, hơn nữa bất kể khoảng cách hay là tâm bắn đều đã được căn rất chuẩn, không bắn trúng Payne thì thề sẽ không bỏ qua.

“Trong khi Carmen và Winston đọ sức với nhau thì Elvin vẫn theo sau Payne như cũ. Điều này khiến tôi rất tò mò, rốt cuộc Elvin sẽ vượt qua Payne ở vòng đua và khúc cua nào?”

Các khán giả đều rất mong chờ khung cảnh ấy, fans hâm mộ của Trần Mặc Bạch không hẹn mà cùng đồng thanh tên tiếng Anh của anh: “Elvin… Elvin…!”

“Anh muốn đấu với Payne đến khi nào?” Marcus không nhịn được mà có chút nóng nảy.

Trần Mặc Bạch không trả lời.

Thẩm Khê đi đến bên cạnh Marcus bình tĩnh mà trả lời: “Là khúc cua tiếp theo!”

Trái tim của Marcus cũng theo đó mà đập nhanh hơn.

Chỉ thấy rõ ràng Trần Mặc Bạch nhập cua muộn hơn Payne nhưng lại vào giữa khúc cua và ra cua nhanh hơn Payne.

“Chúa ơi… anh ấy làm thế nào vậy!” Marcus đè đầu mình lại “Tôi sắp bị anh ấy ép tới mức bị bệnh tâm thần rồi!”

Những tiếng reo hò nồng nhiệt vang lên, Trần Mặc Bạch vào pit, điều này có nghĩa là anh chuẩn bị chính thức tham gia vào màn đọ lốp giữa Winston và Carmen. Sau khi rời khỏi pit, Trần Mặc Bạch dần đuổi kịp hai người họ.

Marcus cực kỳ căng thẳng: “Muốn ganh đua cao thấp với hai người họ… chỉ sợ… hai lần vào pit là không đủ…”

Trước sự chờ mong của cả đấu trường, Trần Mặc Bạch bắt đầu tấn công Carmen- người tạm thời xếp phía sau Winston.

Hoàng tử bé là tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn và phi công Pháp Antoine de Saint-Exupéry. Cuốn tiểu thuyết cũng bao gồm nhiều bức tranh do chính Saint-Exupéry vẽ. Tác phẩm đã được dịch sang hơn 250 ngôn ngữ (bao gồm cả tiếng địa phương) và cho đến nay đã bán được hơn 200 triệu bản khắp thế giới, trở thành một trong những sách bán chạy nhất của mọi thời đại.

Nội dung sơ lược:

Hoàng tử bé sống trên tiểu tinh cầu B612. Ở đó có ba ngọn núi lửa (hai ngọn đang hoạt động còn ngọn kia thì không) và một bông hoa hồng. Cậu chăm sóc cho tiểu hành tinh của mình hằng ngày, nhổ hết các cây bao báp định bám rễ, mọc lên tại đây. Những cái rễ đó sẽ xói đục hành tinh và làm cho thế giới cậu đang sống bị xé rách ra. Một ngày nọ, hoàng tử bé đã rời hành tinh của mình và đi xem phần còn lại của vũ trụ xem như thế nào và đã tới một vài tiểu tinh cầu khác (có số từ 325 đến 330), mỗi tinh cầu này có một người lớn sống ở đó và theo cách hiểu của cậu thì họ toàn là những người kỳ quặc.

Trên Trái Đất, hoàng tử bé nhìn thấy một khu vườn có rất nhiều hoa hồng và cậu cảm thấy rất đau khổ. Đoá hoa hồng của cậu đã kể rằng nàng là duy nhất trong giống nòi của nàng khắp trong vũ trụ, thế mà ở đây có đến năm nghìn đoá giống như nhau. Sau đó, có một con cáo xuất hiện, và đã giải thích rằng đóa hoa của cậu là duy nhất và đặc biệt vì bông hoa đó đã cảm hóa được cậu (Theo con cáo, “cảm hoá” là tạo nên những mối liên hệ; bông hồng của hoàng tử bé là duy nhất bởi chính thời gian và tình cảm mà chàng dành cho bông hồng đã khiến đóa hồng trở nên quan trọng đến thế với chàng).

Sau một thời gian ở Trái Đất và chạy trốn tình cảm với hoa hồng mà không thể, hoàng tử bé nhờ một con rắn vàng chàng gặp trong sa mạc dùng nọc độc của nó đưa chàng về với tiểu tinh cầu và hoa hồng yêu thương của chàng.