Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 66: Tam quốc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: onecolour

Beta: iwannadie

Hai tay anh ôm lấy Thẩm Khê, không hề có ý định buông cô ra.

“Em thấy chưa, khoảng cách về chiều cao giữa đôi ta chẳng có vấn đề gì hết.”

“Lúc anh muốn hôn em đều rất dễ, nhưng lúc em muốn hôn anh thì phải sắm vai tuyển thủ nhảy cao à?” Thẩm Khê bất mãn nói.

Khóe môi của Trần Mặc Bạch cong lên khi thấy vẻ mặt của cô: “Sao lại thế? Em nhảy lên vẫn chưa hôn được anh ư?”

“Đúng rồi đấy.”

Thẩm Khê thầm oán trong lòng: Lớn lên cao thế làm gì, lãng phí tài nguyên quá!

Trần Mặc Bạch buông cô ra, anh không cười nữa mà nghiêm mặt nói: “Em thử nhảy lên anh xem nào, xem có đúng không.”

“Anh nghĩ rằng em không biết anh đang muốn trêu em ư?” Thẩm Khê nghiêng mắt nhìn anh.

“Anh sẽ không lấy chuyện này ra để trêu em.” Trần Mặc Bạch tỏ vẻ “anh đang nghiêm túc”.

“Gót giày bị gãy rồi, em không nhảy được đâu.” Thẩm Khê thầm nghĩ “còn lâu em mới bị anh lừa”.

Không ngờ Trần Mặc Bạch lại cúi người, anh nâng bàn chân còn lại của Thẩm Khê, nhanh nhẹn gõ gãy gót giày rồi đi lại vào chân cô.

Thẩm Khê giẫm giẫm, hình như đi vào thoải mái hơn trước.

“Này, anh vẫn đang chờ em đấy, thử xem có phải thật sự không hôn được không.”

“Được rồi, đừng để bị em đẩy ngã nha!” Thẩm Khê lùi về sau hai bước, cô chạy lấy đà rồi dùng sức nhảy lên. Thật ra cô rất muốn dùng trán để đập cho anh chàng tự mãn này đến máu mũi đầy mặt!

Trần Mặc Bạch cụp mắt, anh mỉm cười nhìn Thẩm Khê đang lao về phía mình, cô chỉ có thể miễn cưỡng hôn đến cằm anh.

“Anh thấy chưa, em đã nói là không đến mà!” Ôi, thất bại.

“Hay là em thử thêm một lần nữa đi? Chỉ cách chút nữa là hôn được rồi.” Trần Mặc Bạch đo khoảng cách từ cằm đến môi.

“Một chút khoảng cách ấy khó chẳng khác nào việc tăng tốc độ xe đua trong một giây cả!”

Thẩm Khê tỏ vẻ không chơi với anh nữa, cô vừa xoay người định rời đi thì đã bị Trần Mặc Bạch kéo lại.

“Được rồi, được rồi, không trêu em nữa.”

“Biết ngay anh vừa trêu em mà.” Thẩm Khê liếc Trần Mặc Bạch.

“Vậy bây giờ hãy giải quyết vấn đề chênh lệch chiều cao đáng yêu giữa chúng ta nhé.” 

“Chênh lệch chiều cao thì có gì mà đáng yêu.” Thẩm Khê hừ một tiếng.

“Thế này nhé, sau này nếu em bỗng dưng muốn hôn anh nhưng lại không hôn được thì hãy gõ mu bàn tay của anh ba lần, sau đó anh sẽ cúi đầu xuống để em hôn, như thế có được không?”

“Như thế thì anh đã biết em muốn hôn anh rồi, còn ý nghĩa gì nữa đâu chứ?” Nghĩ đến chuyện Trần Mặc Bạch có thể bất ngờ hôn mình còn cô thì lại khó khăn, Thẩm Khê cảm thấy cực kỳ không công bằng.

“Nhưng khi em gõ vào mu bàn tay anh, tim anh sẽ đập rất nhanh, chỉ nóng lòng muốn giao bản thân cho em thôi.”

“Thật ư?” Thẩm Khê nâng ngón tay gõ ba cái lên mu bàn tay của Trần Mặc Bạch.

Cô vừa ngẩng đầu muốn nhìn rõ vẻ mặt của anh thì nụ hôn của Trần Mặc Bạch đã áp đến. Thẩm Khê không kịp phản ứng, cô lảo đảo lùi về sau nhưng Trần Mặc Bạch đã nghiêng mặt sang, anh vươn tay ôm lấy cô rồi ấn vào ngực mình.

Môi Thẩm Khê bị hôn đến tê dại, cô dùng sức đấm vào ngực Trần Mặc Bạch một cái nhưng đối phương lại trực tiếp siết chặt vòng tay khiến Thẩm Khê không thể thực hiện nắm đấm của mình. Bên cạnh việc đua xe, một khi đã mất kiềm chế thì nụ hôn của anh cũng tràn đầy tính xâm lược.

Ngay khi Thẩm Khê cảm thấy sợ hãi, nụ hôn kia đột ngột dừng lại, Trần Mặc Bạch buông cô ra.

“Em thấy không, để anh biết em muốn hôn anh rất nguy hiểm.”

Khóe môi anh cong lên, đôi mắt hẹp dài không chút ý đùa giỡn mà lại như có như không thu hút ánh nhìn của Thẩm Khê. Trần Mặc Bạch đút tay vào túi quần, đôi chân dài miên man của anh đi qua người cô.

Sau khi có một trận gió lạnh thổi qua Thẩm Khê mới bừng tỉnh, cô vội vàng đuổi theo anh. Cô đút tay vào túi áo khoác của Trần Mặc Bạch rồi gõ ba lần lên tay anh. 

“Em đang làm gì thế?” Trần Mặc Bạch dừng lại nhìn Thẩm Khê.

“Em muốn hôn anh đó!”

“Lúc nãy trông em chẳng khác nào vừa bị dọa sợ.”

“Sợ chứ, tim em giờ vẫn đập nhanh lắm luôn! Nhưng mà nghĩ lại thì em thấy xúc cảm rất tốt, thêm một lần nữa đi mà.”

“Thêm lần nữa thì anh ăn em luôn đấy!”

“Đừng cắn em, đau lắm!”

“…”

Bước chân của Trần Mặc Bạch nhanh hơn, Thẩm Khê chạy chậm đuổi theo anh.

“Không ngờ sau khi buông tha cho sự cố chấp về chiều cao giữa chúng ta thì em lại bước đi rất nhanh.” Trần Mặc Bạch buồn cười nói.

Thẩm Khê theo sau anh bỗng dừng lại.

“Sao thế?” Trần Mặc Bạch xoay người lại, bỗng nhiên Thẩm Khê đi đến trước mặt anh, cô kéo cổ áo anh xuống rồi đặt lên một nụ hôn đầy mãnh liệt.

Lúc này Trần Mặc Bạch mới thấy vẻ hớn hở trên mặt cô.

“Trần Mặc Bạch, anh đúng là thiên tài! Từ bỏ những thứ cần phải bỏ thì mới có thể đi thật nhanh!” Thẩm Khê vỗ vỗ hai má Trần Mặc Bạch, anh lộ vẻ sững sờ, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Này, em đi đâu vậy?”

“Về nhà chứ sao! Em buồn ngủ lắm rồi! Em muốn về nhà đánh một giấc!” Thẩm Khê duỗi eo.

“Em chạy tới hôn anh rồi nói mình phải về nhà ngủ ư?” Trần Mặc Bạch buông lỏng tay, hỏi.

“Không… không thì làm gì? Đã muộn thế này rồi mà anh vẫn còn muốn ăn bữa khuya sao?”

“…”

Hôm sau, bộ phận R&D đã mở một cuộc họp.

Amanda đi bên cạnh Thẩm Khê nhỏ giọng nói: “Cô đã xem nhận xét của Manning trong buổi phỏng vấn với giới truyền thông về thiết kế sơ bộ động cơ F1 của chúng ta chưa?”

“Ông ta nói cái gì?”

“Ông ta nói nếu muốn nhét được động cơ F1 vào xe đua thì chúng ta cần Chúa ban phát một không gian ảo.”

“Ra thế.” Thẩm Khê gật gật đầu.

“Cô phản ứng kiểu gì đây? Ông ta đang châm biếm chúng ta đấy!”

“Thế này vẫn chưa tính là châm biếm… ông ta chỉ nói sự thật mà thôi. Chỉ là Chúa không thể ban phát một không gian ảo nên chúng ta phải giải quyết được vấn đề này.”

Nói xong, Thẩm Khê liền tiếp tục đi về phía trước. Amanda nhìn bóng dáng của cô, hoài nghi nói: “Là ảo giác của tôi ư? Sao tôi lại thấy cô tự tin thế?”

Khi tất cả mọi người ngồi vào bàn họp, họ đều rất rõ ràng với vấn đề mà mình đang gặp phải. Sau một vài câu nói, cả phòng chìm vào im lặng. Thẩm Khê cúi đầu, thở dài một hơi.

“Mọi người đều biết tôi không phải là người giỏi ăn nói. Hầu như sau khi nói xong, tôi đều khiến mọi người rất tức giận hoặc không biết phải trả lời thế nào mới được. Tôi cũng biết… tôi không phải chú Hall, tôi không thể căn cứ vào tính cách và đặc điểm của từng bộ phận mà đưa ra lời cổ vũ. Tôi thực sự rất xin lỗi.”

Giám đốc của vài bộ phận thở ra, họ không biết phải nói gì mới tốt.

Tiến sĩ lớn tuổi trong đội- Montgomery nói: “Tiến sĩ Thẩm không cần phải tự trách. Dù ngài Hall có ở đây thì vấn đề này vẫn còn tồn tại.”

Thẩm Khê gật đầu rồi ngẫm nghĩ, dường như cô muốn biểu đạt điều gì đó nhưng lại không tìm ra từ thích hợp. Những người khác cũng làm theo, mặc dù họ không biết phải suy nghĩ theo hướng nào.

“Lúc ở trong viện… chú Hall nói với tôi rằng suy nghĩ của ông ấy đã đi vào tình trạng bế tắc, trì trệ không thể thay đổi. Nhưng lối suy nghĩ của tôi vẫn là chiếc xe ngựa luôn lao về phía trước.” Vẻ mặt của Thẩm Khê cực kỳ nghiêm túc, như thể đã suy nghĩ rất kỹ càng.

Mọi người lại sững sờ rồi đưa mắt nhìn nhau.

“Hiện tại… có phải thời điểm tốt để khích lệ bản thân không?” Một giám đốc kỹ thuật thì thầm với các kỹ sư xung quanh mình. Người kia cũng không quá hiểu nên chỉ lắc đầu.

“Tôi biết nếu tôi nói mình rất giỏi thì mọi người sẽ không đồng ý, vậy nên tôi chỉ có thể nói đây là nhận xét của chú Hall. Tất cả mọi người đều tin chú Hall, vậy nên mong rằng mọi người cũng hãy tin vào những người và đội ngũ mà chú ấy tin tưởng. Không chỉ thế, mọi người cũng đều là thành viên của đoàn đội này.”

Một vài trợ lý kỹ sư trẻ tuổi không thể không cười ra tiếng.

“Thì ra tự tin cũng giống như luận văn, cần lý luận của một học giả khác để chứng minh.”

“Thật ra tất cả chúng ta đều là xe ngựa đang đi trên đường. Tôi biết mọi người đều nhớ về khoảng thời gian khi chú Hall vẫn còn ở đây, chú ấy am hiểu những thứ tôi không giỏi, nhưng chưa chắc những thứ tôi am hiểu chú ấy đã có thể làm được. Vậy nên mong mọi người hãy tin tưởng tôi.” Thẩm Khê nói.

“Được thôi, nếu tin cô thì trong giai đoạn này chúng tôi nên làm gì? Bây giờ thiết kế đã được công bố, Manning- giám đốc kỹ thuật động cơ F1 của đội đối thủ còn cười nhạo trên Twitter rằng chúng ta cần đến sự giúp đỡ của Chúa.”

“Tôi có hai phương hướng cần được đồng thời tiến hành. Thứ nhất là thay đổi bố cục, từ bỏ những thứ có thể bỏ đi. Không có chiếc động cơ F1 nào là hoàn hảo. Chúng ta phải xác định được mục tiêu của mình, đó là tạo ra một chiếc xe đua có động năng nhanh hơn, có thể chống đỡ được đến khi tuyển thủ hoàn thành trận đua, chứ không phải vượt qua núi non trùng trùng điệp điệp mà không bị nổ xi lanh. Hơn nữa mục đích của chúng ta không phải là chế tạo tên lửa để phục vụ cho việc du hành trong thời gian dài hay là thăm dò vũ trụ.”

Đây là chuyện mà đột nhiên Thẩm Khê hiểu ra vào tối qua, lúc cô đuổi theo Trần Mặc Bạch với đôi giày bị gãy gót.

Mọi người đều nhìn cô, vài giám đốc kỹ thuật có chút đăm chiêu.

“Cô nghĩ sao?” Tiến sĩ Montgomery hỏi.

“Lắp đặt động cơ tuốc bin phản lực cánh quạt ở cuối động cơ, đó cũng chính là góc thích hợp để đặt nó. Ý tưởng của tôi là thiết kế nó giống như một chiếc quạt mini.”

Ý tưởng này thật sự rất táo bạo, ban đầu các kỹ sư đang ngồi đây đều thấy nó rất vớ vẩn nhưng sau đó bỗng nhiên họ như ý thức điều gì, lại thấy ý tưởng này rất thú vị.

“Nhưng dưới tình huống tốc độ cao thì động lực của động cơ đốt trong sẽ bị giảm xuống, động cơ nhiệt sẽ không thể sạc pin kịp thời…” Các kỹ sư khác bắt đầu đưa ra những ý kiến trái chiều.

“Vậy nên chúng ta có thể phát huy hết nhiệt năng của mô-tơ nhiệt. Đây là thế mạnh của chúng ta, mọi người thấy sao?” Thẩm Khê nhìn mọi người.

Sau một hồi im lặng, Montgomery gật đầu rồi mỉm cười: “Đúng là thay vì tốn thời gian để nhét mọi thứ vào thì chúng ta hãy lựa chọn những thứ cần thiết rồi cân bằng chúng lại. Chúng ta có thể thử thực hiện thêm hoạt động R&D về mô-tơ điện.”

“Tiếp theo vẫn là thay đổi bố cục. Mọi người thấy sao về việc thiết kế hai chiếc van giảm áp?” Thẩm Khê hỏi.

“Nếu vậy thì… có thể nhét cả bộ ly hợp vào động cơ.” Amanda cũng bắt đầu tưởng tượng.

“Ngoài ra cũng có thể cải thiện hộp áp suất tĩnh trên đường ống nạp và bộ làm mát khí nạp ở bên trong. Chúng ta có thể dùng nước để làm mát dòng khí đi đến bộ mát khí nạp, đặt bộ làm mát khí nạp tạo góc chữ V với động cơ để mở thêm nhiều không gian hơn!”

Mạch suy nghĩ của mọi người đều dần trở nên sinh động hơn.

“Nếu coi xe đua của chúng ta như một chiếc vali hành lý thì chỉ cần sắp xếp khéo léo là có thể nhét vào rất nhiều thứ mà chúng ta cho là không thể!” Amanda cảm thán. 

“Được rồi, mọi người đứng dậy đi. Nếu còn ý tưởng nào mới thì nhất định phải mạnh dạn nói ra, đừng nghĩ không thể thực hiện được hay là không thể tưởng tượng nổi. Chúng ta đều là những kỹ sư xuất sắc, những gì chúng ta muốn chính là hiện thực hóa những ý tưởng khó tin ấy, những thứ tầm thường đã không còn giá trị để chúng ta thực hiện nữa rồi.” Thẩm Khê đứng dậy, vỗ vỗ tay.

Montgomery nở nụ cười: “Trước đây tiến sĩ Thẩm đã quá khiêm tốn rồi. Cá nhân tôi thấy cô rất có nghệ thuật nói chuyện.”

“Rất hợp với sở thích của chúng tôi!” Mấy trợ lý kỹ sư trẻ tuổi cũng bắt đầu ồn ào.

Rõ ràng trước buổi họp tình cảnh của đội còn có chút bi thảm nhưng hiện tại đều là khí thế ngất trời. 

Giờ nghỉ trưa hôm ấy, Montgomery trò chuyện và uống cà phê với Marcus bên bệ cửa sổ. 

Montgomery cảm thán nói: “Ngài Hall nói không sai. Đội ngũ này không cần người sắc sảo cũng không cần một người lãnh đạo khéo léo, nhưng khi mông lung nhất thì họ cần một hướng đi.”

“Có vẻ như ông rất vừa lòng với chức vụ kỹ sư trưởng của tiến sĩ Thẩm đúng không? Trước đây ông chính là người từng nói với các cổ đông của đội rằng mình rất lo lắng về cô ấy.” Marcus cười nói.

“Tôi lo cô ấy còn quá trẻ, tư duy quá nhảy vọt. Những ý tưởng sâu sắc và hợp thời phù hợp với những người đưa ra đề xuất hơn, còn những người có quyền quyết định nên có một cái nhìn thận trọng về tổng thể và sự phát triển.” Montgomery nói. 

(Tư duy nhảy vọt là một phương thức tư duy không tuân theo các bước logic, nhảy trực tiếp từ mệnh đề sang câu trả lời, sau đó mở rộng sang các vấn đề liên quan khác. Phương thức tư duy này khá phổ biến với các học sinh năng khiếu và các học giả mắc chứng bệnh tự kỷ. Nguồn: zhidao.baidu)

“Nhưng như thế nghe chẳng khác nào một người quản lý của doanh nghiệp lớn cả.”

“Đúng vậy, nếu muốn vượt qua đối thủ thì chúng ta cần một người có thể phá vỡ thế giới hạn hẹp của mình. Những đứa trẻ này rất tài năng và có sức mạnh, dù có bắt đầu lại từ đầu thì chúng sẽ chỉ càng tốt hơn lúc trước.” Montgomery chạm cốc với Marcus, cười nói: “Tôi thấy rất vinh dự khi được làm việc cùng với một đội ngũ như vậy.”

Trong hai chặng đua tiếp theo, Trần Mặc Bạch tiếp tục phô bày kỹ thuật lái cao siêu của mình, phát huy tính năng của xe đua đến cực hạn, luôn duy trì trong năm thứ hạng đầu. 

Chênh lệch giữa Winston, Carmen và Trần Mặc Bạch là rất nhỏ. Không ít nhà phê bình đều dự đoán rằng chỉ cần động cơ F1 của đội Marcus đảm bảo tính ổn định, động năng tăng thêm 0.5% thì Trần Mặc Bạch hoàn toàn có thể dùng kỹ thuật của mình để nghiền áp Carmen và ganh đua cao thấp với Winston. 

Về phần Carmen, dù có xe đua với tính năng cực cao nhưng nó không thể giúp cậu ta thắng một cách dễ dàng dưới sự giáp công của hai cao thủ, ngược lại còn khiếp áp lực của cậu ta lớn hơn. Chưa kể Trần Mặc Bạch và Winston còn rất ăn ý hợp tác với nhau treo cổ Carmen rất nhiều lần, làm cậu ta cực kỳ tức giận mà bày tỏ với giới truyền thông rằng: “Bây giờ tôi rất nghi ngờ liệu Elvin Trần có định gia nhập đội Ferrari sau khi mùa giải này kết thúc hay không, nếu không tại sao anh ta và Winston lại giống như đồng đội của nhau vậy chứ!” Sau đó lời oán trách lớn nhất của Carmen chính là đồng đội đã không hề hỗ trợ cho cậu ta trong trận đua. 

“Carmen thật giống siêu anh hùng trong phim điện ảnh, tất cả mọi người nên kính dâng hết thảy cho cậu ta.” Caspian ôm cánh tay, lộ vẻ khinh thường với Carmen.

Trần Mặc Bạch đến bên cạnh Caspian rồi khoác vai cậu ta: “Cảm ơn cậu vì đã đã luôn hỗ trợ tôi trong giai đoạn đầu của trận đua này.”

“Này thì có cái gì. Tôi thấy bây giờ mấy người không nên gọi tôi là hoàng tử bé nữa, giờ tôi chẳng khác nào kỵ sĩ cả.” Caspian nói.

“Đúng vậy, cậu đáng yêu hơn Carmen nhiều.” Trần Mặc Bạch cười nói.

“Tránh ra tránh ra, anh lại giả vờ làm mấy ông cụ non.”

Sau trận đấu, các diễn đàn có liên quan đều bùng nổ, có những bình luận khiến người ta không nhịn được mà bật cười.

Chẳng hạn như trong lúc Trần Mặc Bạch đang nhàn nhã ngồi đọc sách trên ghế sô pha thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ Hách Dương. 

“Trần Mặc Bạch! Cậu có biết mọi người nói gì về mối quan hệ giữa cậu, Winson và Carmen không?”

“Không là thế kiềng ba chân thì cũng là Tam quốc. Cậu gọi điện chỉ để nói những lời này với tôi ư?” Trần Mặc Bạch có chút muốn dập máy.

(Tam quốc là một thời kỳ của lịch sử Trung Quốc, được đánh dấu bằng sự giao tranh quân sự và ngoại giao của ba quốc gia thù nghịch là Ngụy, Thục và Ngô. Nguồn: wiki)

“Sai rồi, cư dân mạng nói rằng đây chính là kết cục bi thảm của kẻ thứ ba khi muốn chen chân vào một cặp vợ chồng tình cảm mặn nồng.” Ý cười trong giọng nói của Hách Dương rất rõ ràng.

“Cái gì? Kẻ thứ ba nào? Cặp vợ chồng tình cảm mặn nồng nào cơ?” Trần Mặc Bạch bật cười hỏi lại.

“Cậu và Winston chính là cặp vợ chồng có tình cảm mặn nồng đó! Phần lớn người hâm mộ đều cho rằng những vòng đua cuối cùng phải là màn đọ sức giữa cậu và Winston, là sự va chạm giữa kỹ thuật và công nghệ, là cuộc chiến giữa những người đàn ông. Nhưng tên nhóc Carmen cứ thích nhảy vào chia rẽ cặp vợ chồng yêu nhau lắm cắn nhau đau là cậu và Winson. Vì thế cậu và Winston đã hợp tác để chèn ép Carmen. Nghe nói sau khi kết thúc trận đấu, tên nhóc kia còn cáu kỉnh đấy.”

“Ồ.”

“Tôi hiểu rằng nếu F1 bị khoa học kỹ thuật lũng đoạn và chinh phục thì sự tồn tại của các tay đua không còn ý nghĩa gì nữa.”

“Yên tâm, khoa học công nghệ đại diện cho suy nghĩ của vô số nhà nghiên cứu. Cái gì cũng có thể bị lũng đoạn và chinh phục, chỉ có suy nghĩ là không thể.”

“Có vẻ như tiến sĩ Thẩm của chúng ta sẽ sớm cho mọi người một tin vui lớn nhỉ? Nhưng mà… từ giờ đến lúc diễn ra trận đua cuối cùng chỉ còn ba tháng, cho dù muốn sản xuất chiếc xe mới cũng phải đợi đến sang năm đúng không?”

“Ai biết được?” Trần Mặc Bạch cười cười “Tôi cũng rất mong chờ.”

Ngay khi các phương tiện truyền thông đang thảo luận sôi nổi về việc đội Marcus điều chỉnh xe đua, mang lại hy vọng cho mọi người thì Manning lại một nữa tweet trên Twitter rằng, ngay cả khi đội Marcus hoàn thành thiết kế thì chưa chắc đã có thể hoàn thành việc thay đổi phương hướng chung của động cơ F1. Hơn nữa phải mất đến ít nhất mười tháng mới có thể lắp ráp xong một chiếc xe đua và hoàn thành các hạng mục kiểm tra. Dù mục tiêu của đội Marcus chỉ dừng ở việc thay đổi động cơ thì cũng không thể hoàn thành trong vòng sáu tháng. Mọi người trong ngành đều nhất trí cho rằng có thể hoàn thành khâu thiết kế nhưng đội Marcus không thể biến nó thành hiện thực. 

Audrey Wilson cũng bày tỏ rằng dù hiện tại tỷ lệ thắng Winston của Carmen là năm mươi năm mươi thì cô nàng cũng dành lời khen ngợi cho cậu ta vì đã phá vỡ ngai vàng huyền thoại của Winston, tiếp tục nghiền ép Elvin Trần, ít nhất là đến giữa mùa giải sau.

“A… a… a… vừa thấy liền tức giận. Lúc trước tôi còn là độc giả trung thành của Audrey Wilson nhưng hiện tại tôi thấy…” Amanda tỏ vẻ nói không nên lời.

“Thấy gì?” Thẩm Khê ngồi bên cạnh Amanda, vừa ăn Oreo vừa hỏi.

“Thấy cô ấy nói đúng. Bên cạnh việc hoàn thành việc nâng cấp và thay đổi động cơ F1 thì chúng ta còn phải hoàn thành việc điều chỉnh sàn xe, hệ thống treo, mũi xe và cánh gió đuôi xe. Sau đó chúng ta còn phải hoàn thành mô phỏng đường đua và thử nghiệm trên máy tính, còn phải thí nghiệm hầm gió… Không chỉ đốt tiền, điều quan trọng nhất là nhân lực và thời gian, so ra thì chúng ta đều kém hơn các đội đua hạng nhất.”

(Thí nghiệm hầm giólà một phương pháp thí nghiệm khí động học. Trong đó mô hình các vật thể sẽ được đặt trong đường hầm gió để nghiên cứu dòng khí và sự tương tác của dòng khí lên mô hình, tìm hiểu đặc điểm khí động học của các vật thể. Nguồn: baidu)

Amanda thở dài một hơi: “Có thể hoàn thành vào giữa mùa giải năm sau là tốt lắm rồi.”

“Vậy thì cứ lù đù vác cái lu mà chạy.” Thẩm Khê sờ vụn bánh quy trên khóe miệng.

“Này, sao cô vẫn bình tĩnh thế. Tôi chỉ thấy một ngày xe đua còn chưa hoàn thành thì Schmidt và Manning sẽ càng coi thường chúng ta. Thật là đáng giận mà!”

“Không cần đến sang năm, nếu có thể đồng thời tiến hành thí nghiệm mô hình xe đua trong hầm gió và điều chỉnh xe đua thì chúng ta vẫn có cơ hội ra mắt nó trong chặng đua cuối cùng.”

“Sao có thể đồng thời tiến hành chứ? Chúng ta không có đủ thợ máy… hơn nữa để hoàn thành thí nghiệm cần rất nhiều không gian và nhân lực…”

“Đây chính là điều mà Marcus lo lắng. Dùng thời gian nhanh nhất để làm những chuyện chúng ta có thể làm tốt đã là một cách để tiết kiệm nhân lực và thời gian rồi.”

“Tôi thực sự rất hâm mộ cô, có thể không bị phân tâm, không gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.” Amanda lộ vẻ sùng bái.

Thẩm Khê chỉ cười nhạt, cô vừa mới xem dòng tweet trên Twitter của Trương Tĩnh Hiểu vào hai phút trước. 

Cô ấy chỉ nói một câu trên Twitter: Bạn cho rằng chỉ cần có đủ thời gian thì có thể đuổi kịp tôi, nhưng khi bạn đuổi kịp tôi thì tôi đã đi đến một vị trí khác cao hơn bạn rồi.

Thẩm Khê biết những lời này của Trương Tĩnh Hiểu là dành cho cô.

Mặc dù Schmidt và Manning đã nhiều lần bày tỏ với giới truyền thông rằng mặc dù đội Marcus không thể hoàn thành việc nghiên cứu và phát triển trong mùa giải này nhưng đội Marcus vẫn không hề đưa ra phản hồi chính thức. Giám đốc quan hệ công chúng của đội ngày nào cũng nhận được hàng chục cuộc gọi hỏi về chuyện họ đã tìm ra phương pháp hiệu quả để cải tiến động cơ F1 hay chưa. Bởi họ chưa từng trả lời nên truyền thông đều bày tỏ thái độ tiêu cực với đội.

Sự im lặng của đội Marcus cuối cùng đã bị phá vỡ vào lúc 2 giờ chiều thứ Sáu. Trước tiên là Duệ Phong ô tô đưa ra công bố chính thức rằng họ sẽ tiến hành hợp tác kỹ thuật với đội đua Marcus, cử các kỹ sư và kỹ thuật viên đến để hỗ trợ đội Marcus hoàn thành việc lắp ráp xe đua mới và hoàn thành các hạng mục thí nghiệm.

Sau đó chủ tịch của Duệ Phong là Trần Mặc Phỉ đã dùng tiếng Anh để viết trên Weibo của mình như sau: Trước đây thế giới cảm thấy Trung Quốc không thể chế tạo được tên lửa nhưng chúng tôi đã làm được, bay lên bầu trời, đáp xuống mặt trăng. Thế giới cho rằng chúng tôi không thể đột phá khi chạy cự ly ngắn nhưng chúng tôi đã giành được huy chương vàng trong hạng mục 110m vượt rào. Hơn nữa chúng tôi còn có thể làm được nhiều điều mà những người khác chưa làm được. Chẳng hạn như tuyến đường sắt dài nhất thế giới băng qua cao nguyên, qua vùng đất lạnh và nhiều động đất; không hề sử dụng một thanh thép hay một khối bê tông nhưng Khối nước của chúng tôi là công trình sử dụng nhiều năng lượng mặt trời nhất trên thế giới và là một trong những kiến trúc thân thiện với môi trường. Hiện tại có người nói rằng kỹ sư thiết kế của chúng tôi không thể hoàn thành một chiếc xe đua trong vòng ba tháng, cũng không thể hoàn thành được thí nghiệm, chúng ta cứ thử chờ xem.

Bài đăng này được thích và chia sẻ điên cuồng.

Khi Marcus được hỏi về vấn đề hợp tác kỹ thuật với Duệ Phong liệu có phải xuất phát từ sự cân nhắc về tài chính và kỹ thuật, hay họ chỉ đang tạo đề tài để thu hút tài trợ thì Marcus chỉ nửa đùa nửa thật nói: “Lúc trước tôi chỉ thấy các đội đua lớn có tài chính hùng hậu, không ai có thể bắt kịp đội ngũ kỹ thuật của họ nhưng hôm nay, cuối cùng tôi cũng hoàn thành ước nguyện của mình là tựa lưng vào cái cây lớn, tận hưởng sự mát mẻ.”

Tuyến đường sắt dài nhất thế giới là tuyến đường sắt Trung Quốc – châu Âu bắt đầu từ thành phố Yiwu ở phía đông của Trung Quốc và vượt qua Kazakhstan, Nga, Belarus, Ba Lan, Đức, Pháp và đến đích tại thủ đô Madrid của Tây Ban Nha với hành trình 21 ngày, dài hơn 13.000km. 

Trung tâm thể thao dưới nước quốc gia Bắc Kinh hay còn gọi là Khối nước là một nhà thi đấu phục vụ các môn thể thao dưới nước của Trung Quốc. Công trình được khởi công ngày 24 tháng 12 năm 2003 và hoàn thành ngày 28 tháng 1 năm 2008. Công trình có hình khối lập phương chữ nhật (kích thước 177m×177m×30m) được tạo từ khung thép, bên ngoài phủ một lớp chất dẻo ETFE cực mỏng có tổng diện tích lên tới hơn 100.000 m². ETFE cho phép hấp thụ ánh sáng và nhiệt lượng nhiều hơn kính thông thường và qua đó giúp giảm 30% năng lượng cần thiết để tiêu thụ cho tòa nhà, đồng thời ETFE cũng giúp các kiến trúc sư dễ dàng bố trí hệ thống chiếu sáng ban đêm tạo nên các màu sắc rực rỡ cho công trình. Hình dáng bên ngoài của tòa nhà được dựa trên cấu trúc Weaire-Phelan, một cấu trúc lập thể dạng bọt tạo từ bong bóng xà phòng. Sức chứa của nhà thi đấu là 17.000 chỗ ngồi với kinh phí xây dựng khoảng 100 đến 150 triệu euro.