Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 100



Quyển 3: Giang hồ sinh tử làm bạn 【 Băng tâm tam tuyệt thiên 】

Suốt cả đêm tuyết rơi nhiều, nhưng thủy chung không có dấu hiệu muốn dừng lại, cũng đem Thương khung môn nhuộm đến trắng như tuyết. Chẳng qua là môn phái thường ngày vẫn an tĩnh này, hôm nay lại rất náo nhiệt. Phó Bạch Chỉ mặc một bộ áo bào trắng ngồi ở chính vị, hôm nay nàng trang điểm nhẹ, từ đầu đến cuối hòa nhã cười với những người tới. Mặc dù nàng không thích cũng không muốn đối phó những trường hợp thế này, nhưng không thể không làm bộ ra vẻ thân thiện.

Khi tiệc tối bắt đầu, bọn người danh môn chính phái kia gần như cũng tập trung đông đủ. Luôn luôn giao hảo với Thương khung môn Thanh tùng phái, tự nhiên cũng có Tùng trần phái mà Phó Bạch Chỉ ghét nhất. Vương Hồ của Tùng trần phái vẫn là một kiểu dáng vẻ cao cao tại thượng, dường như đã hoàn toàn quên chuyện bị Minh tuyệt cung giáo huấn trên đại hội võ lâm hôm đó. Mỗi khi thấy hắn, Phó Bạch Chỉ sẽ nhớ tới sáu năm trước hắn vu cáo hãm hại Hoa Dạ Ngữ, hận không thể xé vỡ mặt mũi của hắn, đem hắn từ nơi này đuổi ra ngoài.

"Chúc mừng phó chưởng môn trở về, Vương mỗ vốn tưởng rằng phó chưởng môn bị kẻ cắp của Minh tuyệt cung bắt đi, ắt hẳn là nguy cấp vạn phần, không nghĩ tới phó chưởng môn người tốt sẽ được trời giúp, lại có thể bình an vô sự trở về, thật là vạn hạnh trong bất hạnh. Nếu như ngài không trở lại, chỉ sợ Thương khung môn thực sự tìm không ra người còn dám kế nhiệm chức chưởng môn. Dù sao, ai làm đến chưởng môn, sẽ gặp phải bất hạnh."

Lúc này, Vương chưởng môn qua đây bắt chuyện với Phó Bạch Chỉ, lời nói châm chọc như trước, để cho Phó Bạch Chỉ đen mặt, Mộc Tử Anh và Tiêu Y ở một bên nghe xong, không khỏi bước lên trước muốn tranh luận với hắn, lại bị Phó Bạch Chỉ giơ tay lên cản lại.

"Ta nghĩ là ruồi nhặng gì đó kêu bên tai ta, hóa ra là Vương chưởng môn ngươi, nhớ kỹ đại hội võ lâm lần trước ngươi hy sinh không ít đệ tử, nghe nói gần đây cũng không có người nào đến Tùng trần phái bái sư học nghệ nữa, Vương chưởng môn cứ nhân cơ hội tu dưỡng một phen mới tốt. Ta luôn cảm thấy cổ họng của ngươi còn không có dưỡng hảo, bằng không nói chuyện cũng sẽ không khó nghe như ruồi kêu."

"Phó chưởng môn đây là nói cái gì, Tùng trần phái ta thật xa đưa tới chúc mừng, Thương khung môn chính là đãi khách như vậy?" Vương Hồ bị lời Phó Bạch Chỉ nói tức giận mặt đỏ tới mang tai, hắn giơ tay lên tức giận chỉ Phó Bạch Chỉ, lại tìm không ra nói cái gì tới phản bác.

"Vương chưởng môn nói quá lời, ngươi có thể tới, bản môn phái dĩ nhiên là hoan nghênh, nhưng nếu lại nói vài lời không đòi hỉ, cũng xin thứ cho Thương khung môn tiếp đãi không chu toàn, không cách nào chiêu đãi."

Phó Bạch Chỉ nói, mắt lạnh nhìn xuống Vương Hồ, để cho hắn đem lời muốn nói nén ở trong lòng, chỉ có thể lộ vẻ tức giận trở về vị trí. Đuổi hắn đi, Phó Bạch Chỉ thu hồi biểu tình lạnh lùng, tiếp tục chào hỏi những chưởng môn lui tới. Cũng không lâu lắm, bữa tiệc này liền ngồi đầy người, Phó Bạch Chỉ vẫn đang suy nghĩ hiện tại Hoa Dạ Ngữ rời giường chưa, có ăn cháo mình nấu cho nàng không.

"Phó chưởng môn hôm nay có thể bình an vô sự trở về, đúng là phúc của chính phái võ lâm ta. Từ sau đại hội võ lâm lần trước bị Minh tuyệt cung quấy rầy, bọn ta thảo luận, cái chuyện vây quét này, chính là mũi tên trên cung, không bắn không được. Lần trước vây quét Minh tuyệt cung bởi vì ngài không ở mà không có tham dự, lần này ta đến đây, ngoại trừ chúc mừng phó chưởng môn trở về, chính là muốn cùng ngài trao đổi kỹ càng chuyện thảo phạt lần thứ hai."

Tiệc rượu tiến hành tới phân nửa, hiện Nhâm chưởng môn Thanh tùng phái mở miệng nói. Hắn vốn cùng vai vế với Lục Uyên, Phó Bạch Chỉ từng gọi hắn là tiền bối, nhưng hôm nay địa vị lại ngang nhau là chưởng môn hai phái. Nghe hắn muốn mình tham gia hàng ngũ thảo phạt Minh tuyệt cung, Phó Bạch Chỉ nhíu mày, trong lòng là một trăm một vạn cái không muốn.

Chính tà hai phái đối lập quan hệ vốn không có liên quan gì tới nàng, ai biết không hiểu sao nàng lại thành chưởng môn Thương khung môn, sau đó lại phát hiện Hoa Dạ Ngữ là cung chủ Minh tuyệt cung. Trước đó, Phó Bạch Chỉ rất ít lo lắng thân phận của các nàng, cũng có thể nói là cố ý tránh nghĩ đến, nhưng hôm nay bị đặt lên bàn, liền buột nàng không thể không nghĩ. Làm chủ một môn phái, nhiều ánh mắt như vậy đang ngó chừng, nàng nhất định phải tham gia vào đội ngũ diệt trừ. Thế nhưng thân là người yêu của Hoa Dạ Ngữ, nàng làm sao có thể mang theo người khác đi làm hại nàng.

Hôm nay, trừ phi là mình không làm chưởng môn Thương khung môn, hoặc là Hoa Dạ Ngữ ly khai Minh tuyệt cung hai cái biện pháp này. Nhưng bất luận là cái nào, các nàng đều phải trải qua một phen trắc trở. Nhất là Hoa Dạ Ngữ, nếu nàng không còn là cung chủ Minh tuyệt cung, liền mất đi một cái che chở. Nếu có chính phái nhân sĩ biết thân phận của nàng, tất nhiên sẽ nhanh chóng giết chết nàng, chỉ sợ tình cảnh sẽ càng thêm nguy hiểm.

Phó Bạch Chỉ do dự không có người biết, có lẽ cũng chỉ có chính nàng rõ ràng lúc này có bao nhiêu quấn quýt. Giữa lúc nàng trầm mặc, Mộc Tử Anh đi tới thay nàng giải vây."Các vị tiền bối, chưởng môn sư tỷ trọng thương mới khỏi, nếu bây giờ thảo luận chuyện vây quét không khỏi quá mức sốt ruột. Không bằng trước hết để cho nàng nghỉ ngơi một trận, về chuyện Minh tuyệt cung, tạm hoãn mấy ngày nhắc lại cũng không muộn."

Mộc Tử Anh nói xong, liền có một ít tiểu môn phái phụ họa theo, bọn họ vốn cũng không nguyện ý tham dự vây quét, dù sao bọn họ người ít thế yếu, mà khi vây quét đa số đều là làm kẻ vứt đi đấu tranh anh dũng, sau cùng cũng không được lợi gì. Đối với bọn họ mà nói, ai tới thống trị võ lâm cũng không phải trọng điểm, Minh tuyệt cung tồn tại cũng không phải chuyện quan trọng.

"Nếu như vậy, vậy tạm hoãn cũng không muộn. Nghe nói là một vị công tử cứu phó chưởng môn, chẳng biết lúc này hắn ở đâu, cũng để cho lão phu nhìn, là vị thanh niên tài giỏi đẹp trai nào." Chưởng môn Thanh tùng phái vừa cười vừa nói, nhưng vấn đề này lại làm cho Phó Bạch Chỉ càng thêm khó xử. Nàng không nghĩ tới sẽ có người muốn gặp Hoa Dạ Ngữ, lại càng không muốn Hoa Dạ Ngữ bại lộ trước mặt những người này.

Nếu lúc này tùy tiện tìm cái nam tử thay thế, đệ tử Thương khung môn chắc chắn nghi ngờ. Nhưng nếu thật sự mang Hoa Dạ Ngữ đến, khó bảo toàn người ở chỗ này sẽ không làm khó dễ, nếu có người phát hiện thân phận của nàng, càng không cách nào xong việc.

"Hắn lúc này cũng không ở trong môn phái, chiều nay đã rời đi." Phó Bạch Chỉ có chút tiếc nuối nói, nghe xong lời của nàng, Mộc Tử Anh nghi hoặc, muốn hỏi nàng vì sao nói dối, Tiêu Y ở bên cạnh lại ngăn nàng, không cho nàng mở miệng. Nhưng mà, cùng lúc đó, ba người từ cửa chính đi đến, Phó Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn lại, đúng là ba người Tạ Xuyên cùng Hồng Nghị Hồng Viễn.

"Ta nghĩ, phó chưởng môn nói người đã đi rồi, cũng không phải đi thật, chỉ là người kia không dám ra gặp chúng ta đi?" Tạ Xuyên đi tới, trầm mặt thấp giọng nói. Chính phái nhân sĩ thấy hắn tới, nét mặt cũng không kinh ngạc, dường như đã sớm biết bọn họ muốn tới. Phản ứng như thế để cho tâm trạng Phó Bạch Chỉ trầm xuống, nàng luôn cảm giác mình sơ hở cái gì, chắc chắn là đã quên cái gì mới có thể như vậy.

Rõ ràng mình chỉ trở về, tại sao muốn tổ chức tiệc chào đón long trọng như vậy? Vì sao ba người Tạ Xuyên cùng Hồng Nghị Hồng Viễn sẽ xuất hiện ở đây, tại sao vừa rồi bọn họ lại nói như vậy? Vì sao nhất định phải để cho Hoa Dạ Ngữ xuất hiện? Trong óc nhanh chóng vận chuyển mấy vấn đề này, Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên nghĩ đến, người khởi xướng tất cả, chính là...

Nàng ngẩng đầu nhìn Mộc Tử Anh, vừa vặn cùng tầm mắt của đối phương chống lại. Ở trong ấn tượng của nàng, vẻ mặt của người này luôn luôn đạm bạc xa lánh, bộ dáng làm việc lại hết sức nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn mình lúc này lại có vài phần áy náy. Một cái đáp án không dám nghĩ để cho Phó Bạch Chỉ siết chặc nắm tay, móng tay đâm vào trong da thịt, sinh ra vài tia vết máu. Đây không phải là một cái tiệc rượu thông thường, rõ ràng là Hồng Môn Yến. Chắc chắn là có người vạch trần thân phận của Hoa Dạ Ngữ, mà những cái gọi là chính môn nhân sĩ này tụ tập tại một chỗ, rõ ràng là vì thừa dịp nàng một người đem nàng tiêu diệt!

Mồ hôi lạnh theo thái dương Phó Bạch Chỉ hạ xuống, nàng tự nói với mình không nên hốt hoảng, nhưng kiếm cầm trên tay không cách nào ức chế mà run rẩy. Rốt cuộc là ai biết thân phận của Hoa Dạ Ngữ, là ai cùng Mộc Tử Anh nội ứng ngoại hợp. Nếu như là người của Minh tuyệt cung, như vậy hắn nhất định gặp qua mặt mũi thực của Hoa Dạ Ngữ, biết thân phận của Hoa Dạ Ngữ trước khi vào Minh tuyệt cung. Như vậy, tên gian tế này là ai? Đường nhìn của Phó Bạch Chỉ đảo qua từng người ở dưới đài, nhưng thủy chung không tìm ra đáp án.

"Phó chưởng môn, ngươi nên trả lời lời của Tạ mỗ, người nọ chỉ sợ không phải là đi, mà là không dám ra tướng mạo thấy đi."

"Tạ lão tiền bối nói nói gì vậy? Hắn là ân nhân cứu mạng của ta, ta tự nhiên cảm tạ hắn. Nhưng hắn chỉ là một người đọc sách, không muốn giao lưu với giang hồ nhân sĩ, rất sớm liền ly khai, ta cần gì phải lừa các ngươi?"

Phó Bạch Chỉ rất rõ ràng mình đang ép buộc làm bộ bình tĩnh, nàng không thể loạn, bởi vì nàng loạn một cái liền sẽ hại Hoa Dạ Ngữ. Nhưng mà, nghe được lời của nàng, Tạ Xuyên lại từ trong lòng ngực móc ra một bả quạt sắt ném xuống đất. Cây quạt này không phải là vật lúc ly khai Minh tuyệt cung Ám Nhật đưa cho Hoa Dạ Ngữ sao, nàng nhớ kỹ ngày đó các nàng làm mất ở Phong nguyệt quán, sao hôm nay lại xuất hiện ở nơi này?

Ám Nhật... Không nghĩ tới sẽ rơi vào người này...

"Phó chưởng môn, ta vốn tưởng rằng ngươi là hậu bối xuất sắc hiếm thấy trong nhưng người đồng lứa, không nghĩ tới ngươi lại cấu kết cùng tà giáo. Minh tuyệt cung không chỉ hại chết Lục Uyên Lục chưởng môn, cũng là đầu sỏ sát hại tiền nhiệm chưởng môn Lục Hằng. Mà ngươi dĩ nhiên cùng cung chủ Minh tuyệt cung dây dưa không rõ, thậm chí còn đi cùng nàng, đem nàng mang vào trong Thương khung môn, phó chưởng môn, tất cả những việc này, ngươi nên giải thích thế nào?"

Tạ Xuyên nói, bỗng nhiên vận công về phía trước, vào lúc Phó Bạch Chỉ hoàn toàn không cách nào phản ứng đem nàng nắm lên. Xét về nội lực, Phó Bạch Chỉ căn bản đánh không lại Tạ Xuyên, mà nhiều ánh mắt ở đây nhìn nàng như vậy, nàng càng không cách nào phản kháng. Hai tay phát run đã không còn khí lực, Phó Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn gương mặt phóng đại của Tạ Xuyên, luôn cảm thấy một màn trước mắt này, quả là vô cùng quen thuộc.

Hoá ra cảm giác bị mọi người xem là tà giáo dĩ nhiên là thế này bất lực, năm đó Hoa Dạ Ngữ chính là như vậy, mà mình lại nhẫn tâm vứt đi nàng không để ý tới. Cho tới bây giờ, tất cả báo ứng, đều phải trở về trên người mình đi? Như vậy liền tốt, nếu ngữ nhi muốn đi, lấy khinh công cũng không phải việc khó, chỉ cần nàng không tới... Cũng sẽ không...

"Ta cùng với phó chưởng môn không có bất kỳ liên quan, nàng bất quá là thân trúng kịch độc, bị ta uy hiếp, mới có thể mang ta đến đây." Thanh âm quen thuộc từ cửa vang lên, trong thoáng chốc, Phó Bạch Chỉ nhìn hướng người tới, viền mắt lại nổi lên màu đỏ tươi. Nàng đã mặc lại nữ trang, cũng không có đeo mặt nạ. Nàng gỡ mũ xuống, lộ ra kia một khối tóc dài màu tím sẫm cùng người khác bất đồng, mặc dù đối mặt nhiều người như vậy, trên mặt nàng như trước mang theo nụ cười. Nụ cười kia là cho mình, nàng thậm chí còn đang dùng môi ngữ cùng mình nói, đừng sợ.

Chết tiệt, tại sao muốn qua đây, vì sao biết rõ nguy hiểm như vậy còn muốn đi qua, nàng không phải là đang sợ, cho dù nàng đang phát run, bất lực, nàng cũng không hy vọng Hoa Dạ Ngữ qua đây. Nhưng cuối cùng, này người vẫn muốn tới. Tới cái nơi tất cả mọi người đều muốn đưa nàng vào chỗ chết, phơi bày thân phận của nàng, thừa nhận danh hiệu yêu nữ tà giáo của nàng, lẽ nào chỉ là vì tự nói với mình, đừng sợ sao?

- -

"Dô" ngược rồi chăng