Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 108



"Điều kiện gì, chỉ cần ngươi nói, ta nhất định sẽ đáp ứng ngươi, cho dù ngươi muốn mạng của ta ta cũng nguyện ý." Nghe được Thu Ánh Hàn nói ra điều kiện, Phó Bạch Chỉ vội vàng gật đầu đáp ứng. Mặc dù không biết đối phương muốn nàng làm cái gì, nhưng tất cả mọi chuyện gộp lại, nhất định cũng không quan trọng bằng tính mạng của Hoa Dạ Ngữ. Đừng nói một cái, chính là một trăm cái nàng cũng đáp ứng. Bất luận là giết người phóng hỏa hay là muốn nàng hi sinh chính mình, nàng cũng sẽ không chối từ.

Thấy Phó Bạch Chỉ đáp ứng sảng khoái như vậy, nét mặt Thu Ánh Hàn không có vẻ gì là mừng rỡ, nàng xoay người ngồi ở trên ghế, sau đó con sư tử tuyết ở trong tòa nhà lúc nãy đúng là ngậm một đôi giày màu trắng đi đến, cung kính mà lại chỉnh tề đặt trước mặt nàng. Thấy Thu Ánh Hàn cúi đầu mang giày, mái tóc dài màu bạc của nàng rơi lả tả một bên, ngón tay trắng nõn sạch sẽ thon dài, móng tay cũng ngay ngắn trơn bóng. Nàng yên lặng mang giày, hoàn toàn không có bị người khác chú ý mà khó chịu, nhưng động tác chậm chậm rãi này khiến cho Phó Bạch Chỉ có chút nóng nảy.

Thật vất vả chờ Thu Ánh Hàn mang giày xong, vốn tưởng rằng nàng muốn mở miệng nói điều kiện với mình, ai biết nàng lại rót chén trà, lẳng lặng uống. Cũng không có kiên nhẫn chờ đợi nữa, Phó Bạch Chỉ tiến lên vài bước, muốn mở miệng. Bỗng nhiên một cái bóng đen hiện lên trước mắt, cổ tay mình trong chớp mắt đã bị Thu Ánh Hàn bắt đi. Cảm thấy nàng nắm mạng môn của mình, ngón tay đó lạnh lẽo tê buốt, không khỏi làm Phó Bạch Chỉ lạnh sống lưng.

"Ngươi biết vì sao ngươi vô dụng như vậy không?" Lẳng lặng nhìn Phó Bạch Chỉ hồi lâu, Thu Ánh Hàn lúc này mới lên tiếng, thanh âm của nàng bình thản như cũ, mặc dù là giễu cợt, nhưng giọng điệu lại không thấy ý giễu cợt. Nghe nàng nói như vậy, Phó Bạch Chỉ nhíu chặc chân mày. Sao nàng lại không biết mình vô dụng, nàng cũng muốn nhanh nhanh trở nên mạnh mẻ, nhưng đó không phải là chuyện một sớm một chiều, cho dù nàng cố gắng thế nào, vẫn là không có biện pháp.

"Ta biết ta vô dụng, Thu viện thủ không cần lên tiếng châm chọc ta, cứ mau mau nói điều kiện đi." Phó Bạch Chỉ không muốn nhiều lời, nàng hiện tại thầm nghĩ chữa khỏi cho Hoa Dạ Ngữ.

"Võ công lúc trước ngươi sử dụng, cũng không phải hoàn toàn là công pháp của Thương khung môn, có thể chính ngươi cũng chưa từng biết, nội công tâm pháp ngươi sử dụng, là Hàn tuyệt viện tuyệt học, băng tâm tuyệt."

"Cái gì? Băng tâm tuyệt? Thế nhưng ta cũng chưa từng..." Phó Bạch Chỉ muốn nói nàng cũng chưa từng học qua võ công của Hàn tuyệt viện, nhưng nói được phân nửa, lại nhớ đến quyển bí tịch sáu năm trước mình nhặt được. Có thể nói, tất cả biến cố hôm nay, đều là bởi vì quyển bí tịch kia mà dựng lên. Phó Bạch Chỉ đã từng tự hỏi không chỉ một lần nội dung vở kịch làm sao sẽ vặn vẹo đến loại tình trạng này, mà ban đầu thay đổi, chính là bởi vì mình lén cầm quyển bí tịch vốn thuộc về Hoa Dạ Ngữ.

Phó Bạch Chỉ không rõ vì sao ở trong nguyên gốc Hoa Dạ Ngữ sau khi học xong liền lợi hại như vậy, nhưng đối với mình mà nói lại không dùng được. Nàng có nghĩ tới là thân phận của mình đang gây chuyện, nhưng coi như cơ thể này của mình không phải là nhân vật chính, bí tịch cũng sẽ không vô dụng như thế. Hiện nay nghe được Thu Ánh Hàn nói như vậy, trái lại càng thêm hiếu kỳ.

Ở trong nguyên gốc mình bố trí, băng tâm tuyệt là uyên thâm nhất của Hàn tuyệt viện, thậm chí là nội công tâm pháp lợi hại nhất trong cả võ lâm. Băng tâm bí quyết này hữu dụng ba phần, theo thứ tự là vô niệm, vô ý, vô ngã. Vô niệm là chỉ không muốn không cầu, vô tình là chỉ vô tình vô tâm, mà vô ngã, chính là sau cùng ngay cả tập bản thân võ giả đều bảo thủ, quên mất mình.

Viện thủ Hàn tuyệt viện là người duy nhất trên đời luyện thành bí tịch phái này, cũng không phải là băng tâm bí quyết có bao nhiêu khó, mà là muốn luyện võ công môn phái này, phải bỏ qua tất cả cảm tình làm một nhân loại nên có, không có thất tình lục dục, không có tươi cười buồn vui, tựa như một cái xác không hồn đầu gỗ, không cảm giác được bất kỳ cảm tình gì. Sống như vậy, mặc dù là cực mạnh, nhưng cũng không hề lạc thú. Phó Bạch Chỉ từng cho là bí tịch xảy ra vấn đề mới dẫn đến mình luyện xong không dùng được, hiện tại mới hiểu được, không phải là bí tịch có chuyện, mà là quyển bí tịch kia chỉ là một bộ phận của băng tâm bí quyết, dù có luyện, không luyện xong hoàn toàn liền không dùng được.

"Ta giúp đỡ ngươi cứu nàng, nhưng sau khi cứu nàng, nội công của ta liền sẽ tản đi mà chết. Hàn tuyệt viện cần phải có người tiếp quản, mà băng tâm bí quyết, cũng cần phải có người luyện được."

"Ngươi là muốn cho ta luyện băng tâm bí quyết?" Lời nói của Thu Ánh Hàn rất trực tiếp, Phó Bạch Chỉ cũng hiểu nàng muốn mình làm cái gì. Nàng không hiểu nổi đây coi như là điều kiện gì, Thu Ánh Hàn dùng mạng của mình đi đổi mạng của Hoa Dạ Ngữ, nhưng điều kiện chỉ là để cho mình luyện tập võ công, còn vô duyên vô cớ tặng toàn bộ Hàn tuyệt viện cho nàng. Vô luận từ khía cạnh nào mà nói, tựa hồ cũng là đối với mình có lợi

"Đúng."

"Tại sao muốn làm như vậy? Ngươi thay ta cứu ngữ nhi, chính là một mạng đổi một mạng, mà yêu cầu của ngươi chỉ đơn giản là khiến ta luyện tập băng tâm bí quyết như vậy?" Phó Bạch Chỉ hoang mang hỏi, nàng không thể tin người chỉ gặp mặt một lần, mặc dù nàng không cảm thấy Thu Ánh Hàn có âm mưu gì, nhưng không cách nào dễ dàng tin nàng.

"Phó Bạch Chỉ, ta khuyên ngươi không nên quá tự cho là đúng. Tu tập băng tâm bí quyết, ngươi sẽ phát hiện thứ mình có càng ngày càng ít, sau khi luyện thành vô ngã, liền sẽ mất đi tất cả tình cảm. Khi đó ngươi sẽ minh bạch, buồn vui với ngươi mà nói là vật cỡ nào trân quý." Lúc này đây Thu Ánh Hàn nói rất nhiều, nhưng nét mặt của nàng vẫn không có phập phồng. Nhìn dáng vẻ đạm bạc của nàng, Phó Bạch Chỉ biết, người này tất nhiên là luyện băng tâm bí quyết mới có thể như vậy.

Một người không có thất tình lục dục là cảm giác gì, Phó Bạch Chỉ chưa từng lĩnh hội, cũng vô pháp lý giải. Nhưng nàng mơ hồ có thể nghĩ đến, nếu không có buồn vui, người liền sẽ biến thành một cái máy móc, có thể nàng cũng không có biện pháp phát ra từ nội tâm bật cười nữa, cũng không có biện pháp vì cái gì mà khổ sở. Thế nhưng, cho dù muốn nàng trả giá vui buồn hơn nửa đời còn lại, thậm chí hứng thú làm người, nàng vẫn muốn cứu Hoa Dạ Ngữ.

"Ta đáp ứng ngươi, tu tập băng tâm bí quyết, nếu như chỉ là muốn ta vứt bỏ tâm tình một người nên có có thể đổi được tính mạng của nàng, ta không có gì mà do dự. Nhưng ta hy vọng trước khi luyện công, ngươi có thể giúp ta làm một chuyện."

"Là ngươi cầu ta giúp ngươi, hiện tại muốn ta vì ngươi làm việc." Nghe được lời Phó Bạch Chỉ nói, Thu Ánh Hàn nói, nhưng không có rõ ràng cự tuyệt. Nàng vừa mới nói xong, Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên quỳ gối trước mặt nàng. Đầu gối cùng sàn nhà tiếp xúc phát sinh âm thanh nặng nề, nhìn hai mắt Phó Bạch Chỉ đỏ bừng, Thu Ánh Hàn khẽ run, ngược lại muốn nghe một chút thỉnh cầu của nàng.

"Thu viện thủ, ta và ngữ nhi rơi vào loại tình trạng như bây giờ, đều là bởi vì ta nhu nhược vô năng dựng lên, nhưng người tổn thương nàng, ta kiên quyết không thể bỏ qua. Ta sớm đã lập lời thề, muốn người đả thương làm hại ngữ nhi nợ máu trả bằng máu, nếu ta không cách nào hoàn thành cái chấp niệm này, chỉ sợ ta không cách nào tu tập băng tâm bí quyết."

"Ngươi muốn để ta diệt trừ ai." Nghe qua lời Phó Bạch Chỉ nói, Thu Ánh Hàn cũng không nói nhiều, trực tiếp hỏi.

"Tạ Xuyên cùng Hồng Nghị Hồng Viễn ba người, ta muốn bọn họ chết." Phó Bạch Chỉ thấp giọng nói, viền mắt phiếm hồng, mang theo là máu khát vọng và căm hận. Nàng không muốn nói cái gì đạo nghĩa, cái gì danh môn chính phái, càng không muốn quản sau khi giết ba người này võ lâm thì như thế nào, nàng hiện tại đây là một người muốn vì vợ báo thù.

"Sau khi ngươi tu tập băng tâm bí quyết, có thể dễ dàng giết chết ba người này." Thu Ánh Hàn nói, chăm chú nhìn sườn mạt tối sầm của Phó Bạch Chỉ, thấy nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, đối với mình cười rộ lên.

"Ta sợ, rất sợ. Ta sợ ta luyện cái võ công đó, liền không cảm giác được sự căm hận dành cho ba người bọn hắn, không cảm giác được ta quan tâm ngữ nhi. Cứ như vậy, ta như thế nào có thể giết ba người bọn hắn? Van ngươi, tại lúc ta còn có thể cảm giác được hận thù, giúp ta hoàn thành chuyện này." Phó Bạch Chỉ nhìn Thu Ánh Hàn, cứng ngắc cười, nước mắt trên mặt lại bán đứng lòng của nàng. Ngưng mắt nhìn gương mặt căm hận mà quật cường của nàng, Thu Ánh Hàn nhìn hồi lâu, tiện đà ngồi xổm nửa người xuống, tiến tới hôn lên vệt nước mắt trên mặt nàng. Lúc nếm được giọt nước mắt cay đắng kia, nàng hơi hơi câu dẫn ra khóe miệng.

"Tốt, ta đáp ứng ngươi."

-

Tác giả có lời muốn nói: Chương này sư tỷ công lực tràn đầy, còn có, viện thủ ngươi đừng tưởng rằng phần cuối hôn trộm sư tỷ chúng ta sẽ không phát hiện, nhìn ướt muội đứng lên thế nào xem ngươi như cái TV mà đánh chết!