Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 117



"Ta sẽ cùng ngươi ly khai." Lúc Phó Bạch Chỉ nói ra những lời này, nội tâm Hoa Dạ Ngữ thật ra vô cùng kinh ngạc. Nàng đã sớm dự định phải ở lại Hàn tuyệt viện thật lâu, nhưng không nghĩ rằng Phó Bạch Chỉ sẽ nguyện ý cùng mình ly khai.

"A chỉ nói, là thật?"

Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói tràn đầy không tin. Nhìn dáng vẻ thận trọng của nàng, Phó Bạch Chỉ gật đầu, sau đó phát hiện tay của mình còn đặt tại ngực nàng, liền muốn lấy ra, nhưng tay của Hoa Dạ Ngữ còn đè trên tay nàng, cái xê dịch đó, liền chạm đến nơi mềm mại ấy vài lần. Cảm giác được cơ thể người trong lòng run lên, Phó Bạch Chỉ rất nhanh liền phát hiện, khối đậu đỏ vốn mềm mại trong lòng bàn tay đang dần dần cứng lại, chỉa vào lòng bàn tay của mình.

"A chỉ, đêm nay ta ở lại đây được không? Đợi đến ngày mai, chúng ta liền cùng nhau rời đi nơi này." Hoa Dạ Ngữ không thích Hàn tuyệt viện, càng không thích nơi cực lạnh. Tuy nói nàng là ở chỗ này nhặt về một cái mạng, nhưng lại vứt bỏ Phó Bạch Chỉ. Bây giờ bọn danh môn chính phái kia còn đang đuổi giết các nàng, nơi hai người đi ngoại trừ cả đời trốn ở chỗ này, chính là trở lại Minh tuyệt cung.

Tuy rằng Hoa Dạ Ngữ không quan tâm thân phận cung chủ của mình, nhưng Ám Ảnh còn đang ở chỗ đó, chờ đợi một câu trả lời của mình, Hoa Dạ Ngữ kiên quyết sẽ không tiếp tục lưu lại nơi này. Huống chi, thuốc bên người nàng, cũng nhanh uống hết.

"Mấy ngày qua ta rất ít nghỉ ngơi, mỗi đêm đều cần vận công, ta sợ sẽ quấy nhiễu đến ngươi." Phó Bạch Chỉ nhàn nhạt nói, không dấu vết đem tay từ ngực Hoa Dạ Ngữ lấy ra. Theo bàn tay hạ xuống, nàng nhìn thấy vết thương ở ngực Hoa Dạ Ngữ, hơi hơi trầm con ngươi. Thương thế kia trước đây nàng xem qua vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn, ngực cũng sẽ không cầm được phát đau, mà nay nàng lại có thể không hề gợn sóng đối mặt vết sẹo này.

Hoa Dạ Ngữ nói không sai, mình đúng thật là đang trốn nàng, thậm chí muốn đơn phương kết thúc mối quan hệ giữa hai người. Trải qua mấy ngày nay, Phó Bạch Chỉ suy nghĩ rất nhiều, nàng phát hiện, từ sau khi Hoa Dạ Ngữ tỉnh lại lần nữa, mỗi lần mình xuất hiện, đều có thể làm cho đối phương buồn bã rất lâu, mà nguyên nhân khiến Hoa Dạ Ngữ buồn, cho dù nàng không nói, nhưng Phó Bạch Chỉ không phải người ngu, làm sao sẽ không hiểu.

Người này quá yêu mình, từ trước kia đến bây giờ, luôn luôn nghĩ hết biện pháp che chở mình, ngây ngốc vì nàng nỗ lực. Hôm nay mình vì cứu Hoa Dạ Ngữ, từ bỏ tình cảm đối với con người mà nói là quan trọng nhất. Phó Bạch Chỉ không tin sau khi Hoa Dạ Ngữ biết sẽ không có nửa điểm tự trách, trên thực tế cũng đúng là như vậy, Phó Bạch Chỉ có thể nhìn ra Hoa Dạ Ngữ vẫn luôn áy náy, ánh mắt nàng mỗi lần nhìn mình là dịu dàng lại cưng chìu như thế, nhưng điều mình có thể cho nàng, cũng chỉ có vô tận lạnh lùng.

Không phải là không có thử bắt chước theo dáng vẻ của mình trước kia, nhưng Phó Bạch Chỉ đứng ở trước gương giả vờ nở nụ cười một ngày, cuối cùng mới phát hiện, nàng không có biện pháp làm được hoàn thiện. Bất kể nàng cố gắng thế nào nở nụ cười, thế nào mô phỏng theo giọng nói chuyện trước đây, nhưng ánh mắt không lừa được người. Lòng của nàng bị móc rỗng, cái gì đều không cảm giác được. Không có biện pháp phát ra từ nội tâm bật cười, không có biện pháp phát ra từ nội tâm đi yêu thương Hoa Dạ Ngữ, như vậy Phó Bạch Chỉ, ngay cả chính nàng đều chán ghét không thôi.

Muốn rời khỏi Hoa Dạ Ngữ, không muốn mình lạnh lùng lại thương tổn đến nàng, chính là nguyên nhân chủ yếu Phó Bạch Chỉ thoát đi. Nửa tháng nay, mỗi ngày nàng đều núp trong bóng tối nhìn Hoa Dạ Ngữ, thấy thương của nàng lành, mình không cách nào làm nàng hài lòng, nhìn nàng mỗi ngày đứng ở cửa viện lạnh như băng đó chờ mình, nàng lại không cách nào vì nàng mà khổ sở. Vốn tưởng rằng lúc ấy trốn ở đó Hoa Dạ Ngữ sẽ nản lòng thoái chí ly khai, thế nhưng Phó Bạch Chỉ không nghĩ tới, nàng sẽ đến tìm mình.

Hàn tuyệt viện cũng không phải là nhất định phải do viện thủ nàng trấn giữ, mắt thấy Hoa Dạ Ngữ hy vọng mình cùng nàng trở lại Minh tuyệt cung như vậy. Mặc dù trong đầu nghĩ lựa chọn này cũng không đúng đắn, Phó Bạch Chỉ vẫn đồng ý. Có lẽ nàng chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, có thể giả ra bộ dáng trước kia. Nếu nàng có thể nghe yêu cầu của Hoa Dạ Ngữ nhiều hơn, có lẽ người này cũng sẽ hài lòng một chút.

Vào giờ khắc này, Phó Bạch Chỉ coi mình là diễn viên, mọi thứ nàng làm chính là phối hợp biểu diễn. Suy diễn hình ảnh mình trước đây hoạt bát, cố gắng đem nụ cười dối trá hóa thành chân thực, để cho Hoa Dạ Ngữ có thể dễ chịu chút, chí ít... Đừng tự trách nữa.

"Không sao, nếu a chỉ luyện công, ta ở một bên nghỉ ngơi là được, ngươi sẽ không quấy rầy ta, để ta ở lại chỗ này đi." Hoa Dạ Ngữ lần thứ hai khẩn cầu, thấy sự khát vọng sâu sắc trong con ngươi của nàng, Phó Bạch Chỉ ngược lại cũng không muốn cự tuyệt nữa. Nàng thay Hoa Dạ Ngữ mặc lại y phục, thấy người này thủy chung đỏ mặt, nhìn lén mình rồi lại ở lúc mình quay đầu lại dời mắt, Phó Bạch Chỉ ở trong lòng nặng nề thở dài, nàng không biết mình một mặt đón ý nói hùa như vậy có phải tốt thật hay không, nhưng ít ra hiện tại nàng không có biện pháp cự tuyệt Hoa Dạ Ngữ.

Đến buổi tối, hai người tùy tiện ăn vài thứ, Hoa Dạ Ngữ vốn là ăn không nhiều lắm, mà Phó Bạch Chỉ sau khi luyện công, chỉ cảm thấy cảm githèm ăn cũng ít đi. Một bàn thức ăn hai người ngồi chung ăn không quá mười đũa, liền sai người đem xuống. Phó Bạch Chỉ ở một bên vận công, còn Hoa Dạ Ngữ lại dốc lòng thu dọn đồ đạc hai người ngày mai xuống núi.

Khác với lúc đến, giờ đây Phó Bạch Chỉ đã hơn xưa, cái lạnh của nơi cực lạnh lại càng không cách nào làm gì được nàng. Hoa Dạ Ngữ chỉ lấy chút đồ vật rải rác liền ngồi ở một bên, an tĩnh nhìn Phó Bạch Chỉ luyện công. Băng tâm bí quyết cường đại khi Hoa Dạ Ngữ nhìn đến Thu Ánh Hàn là biết được một... hai..., lần này chính là lần đầu tiên nàng cảm giác được sự lợi hại của Phó Bạch Chỉ sau khi công thành.

Lúc vận công, chân khí của nàng quanh quẩn cả phòng, làm cho nhiệt độ trong phòng xuống cực thấp. Để không quấy rầy đến nàng, Hoa Dạ Ngữ ngay cả hô hấp cũng dè dặt, nhìn thấy người yêu trở nên cường đại như vậy, trong lòng nàng thoải mái, rồi lại khó chịu. Nàng quá rõ Phó Bạch Chỉ là trả cái giá gì mới có hình dáng như bây giờ, nàng hy vọng mình có thể khuấy động Phó Bạch Chỉ, có thể để cho nàng tìm về một ít tình cảm đã mất đi, nếu không đi... chỉ sợ nàng cũng không còn bao nhiêu thời gian có thể tiêu hao.

"A chỉ, có mệt không?" Qua một canh giờ Phó Bạch Chỉ mới kết thúc công việc, nhìn mồ hôi bên thái dương của nàng, Hoa Dạ Ngữ giúp nàng lau đi, nhẹ giọng hỏi.

"Còn tốt, ta đi lau người liền nghỉ ngơi đi." Phó Bạch Chỉ nói, đi ra ngoài xách chậu nước nóng, lại lấy khăn mặt ra dúng ướt nó, rồi đi ra phía sau tấm bình phong. Thấy nàng tận lực tránh mình, trong lòng Hoa Dạ Ngữ căng thẳng, lại không nói thêm cái gì, chỉ mím chặc cánh môi, nằm trên giường.

Nghe bên cạnh tất tất tác tác tiếng cởi quần áo, thẳng đến bên kia giường lún xuống, Hoa Dạ Ngữ mới mở mắt ra. Nàng vẫn nhớ kỹ, lúc Phó Bạch Chỉ ngủ chung với mình thích ngủ bên trong, lúc nãy nàng cố ý chừa bên trong lại cho nàng. Trước đây lần nào người này cũng sẽ cười híp mắt đè lên người mình, rồi nằm vào bên trong, nhưng vừa rồi, Phó Bạch Chỉ ngay cả đụng cũng không đụng tới mình một chút.

Yêu một người, tưởng muốn thân thiết ** chắc là sẽ không dừng lại. Dù cho lúc này Phó Bạch Chỉ biến thành một dáng vẻ khác, nhưng lòng của Hoa Dạ Ngữ đối với nàng không thay đổi. Nhìn gương mặt đẹp đẽ nhưng không còn dịu dàng của người bên cạnh, Hoa Dạ Ngữ nhẹ nhàng cầm đứng dậy tử, không gì sánh được cẩn thận đè lên người Phó Bạch Chỉ, thò tay vẽ mặt mày của nàng. Thấy đối phương chậm rãi mở mắt ra, bình tĩnh chăm chú nhìn mình, Hoa Dạ Ngữ cười, hôn gò má của nàng một cái.

"A chỉ, ta có thể muốn ngươi sao?" Cái này muốn, xuất hiện ở lúc này, cái ý tứ đó quá mức rõ ràng, Phó Bạch Chỉ nghe xong mặt không đổi sắc, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại có thể cảm giác được nhiệt độ xung quanh hơi thấp xuống một chút. Nàng biết hiện tại mình đưa ra yêu cầu này cũng không thích hợp, nhưng nàng muốn nếm thử một chút, nếu có thể gợi lại thân thể **, có phải Phó Bạch Chỉ cũng sẽ có một ít khát vọng con người sẽ có hay không, nhưng rất hiển nhiên, đối phương không muốn mình chạm nàng.

"Hôm nay ta rất mệt mỏi."

"Ta đã biết, là ta lỗ mãng, đã quên chú ý thân thể của a chỉ."

"Không có gì, ngủ đi."

Phó Bạch Chỉ nói xong, xoay người đưa lưng về phía Hoa Dạ Ngữ, tập trung nhìn bóng lưng của nàng, Hoa Dạ Ngữ an tĩnh nhìn hồi lâu, mới chậm rãi nhích lại gần, đưa tay vòng qua nàng. Chỉ là, lúc chạm vào Phó Bạch Chỉ, cơ thể người này lại theo bản năng cứng lên, sự xa lánh và đề phòng không cần mở miệng cũng đã quá mức rõ ràng làm cho Hoa Dạ Ngữ hơi sững sờ. Tay nàng run run, chậm rãi xê người ra, rõ ràng chỉ là một động tác giơ tay lên, nàng lại làm gian nan như vậy.

"Xin lỗi, vừa rồi ta chỉ là chưa có thích ứng, ta..." Phó Bạch Chỉ cũng không nghĩ tới mình sẽ phản ứng lớn như vậy, rõ ràng một khắc trước nàng còn đang cố gắng sắm vai Phó Bạch Chỉ trước đây, nhưng bây giờ lại không tự chủ được bài xích Hoa Dạ Ngữ tới gần. Nàng quay đầu lại, muốn nói gì, nghĩ phải cố gắng biểu hiện dịu dàng một tý, biểu hiện áy náy một tý, làm cho Hoa Dạ Ngữ dễ chịu, thế nhưng nàng nỗ lực tìm trong trí nhớ phản ứng mình nên làm, lại phát hiện... Cảnh tượng như thế chẳng bao giờ xuất hiện qua, nàng cũng không biết nên làm cái gì.

"Không có, là lỗi của ta, là ta... Hù dọa a chỉ, ta chỉ là không nghĩ tới..." Đang nói đến đây, Hoa Dạ Ngữ lại nghẹn ngào không nói nên lời câu kế tiếp. Nàng an tĩnh nhìn không phản ứng chút nào Phó Bạch Chỉ, đem tất cả khổ sở dằn xuống đáy lòng, run rẩy rút tay về.

Ta chỉ là không nghĩ tới, người đã từng thân mật như vậy, hôm nay ngay cả một cái ôm đều làm không được.

A chỉ, xin lỗi.

Tác giả có lời muốn nói: 116 tạm thời vẫn chưa mở khóa, thực ra không có cái gì H,, đang thúc giục nhân viên quản lý, cũng đang sửa chữa không ngừng, trong sạch như thế còn bị khóa cá nhân ta cũng đành chịu. Ai vẫn chưa nhìn, có lẽ là ngày mai có thể mở khóa xem được. Nói, gần đây bình luận ít đến nỗi làm cho lòng người hoảng hốt, bình luận đã nói động lực đã nói đâu a a? Hay là nói, ta ngược sư muội còn chưa đủ, cho nên mọi người không để lại bình luận nha? Kia thoạt nhìn, hẳn là lại ngược thêm một chút mới đúng a! Bất quá khi ta viết, thật sự có được một câu cuối cùng, ngược đến rồi. Loại cảm giác này chính là, rõ ràng là yêu nhất, hôm nay lại thay đổi dáng vẻ, trong lúc nhất thời bỗng nhiên phát sinh tương phản đích thật là khiến người ta rất khó chịu. Yêu thương ướt muội, nhưng làm mẹ ruột, ta ngược nàng chính là yêu nàng, tất cả mọi người hiểu được.