Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 120



"Cung chủ, ngươi đã tỉnh, cơ thể còn tốt?" Ám Ảnh canh giữ ở trước cửa gian phòng của Hoa Dạ Ngữ, vốn tưởng rằng phải chờ tới chính ngọ đối phương mới thức dậy, ai biết ánh nắng còn chưa hoàn toàn bay lên cao, Ám Ảnh liền thấy Hoa Dạ Ngữ nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài. Thần sắc của nàng cũng không khá lắm, lúc này màu xanh đen càng rõ ràng, dấu vết hoan ái vẫn còn đọng lại rõ ràng trên cổ. Thấy Hoa Dạ Ngữ ánh mắt vô thần đi về phía trước, Ám Ảnh không yên lòng theo ở phía sau, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào trên mặt của Hoa Dạ Ngữ đã phủ lên dáng tươi cười.

Nụ cười này cũng không rạng rỡ, thậm chí khiến người ta không cảm giác được sung sướng, mà là có vài phần tự giễu. Tối hôm qua cùng Phó Bạch Chỉ thân mật, là hai người đã lâu mới đến gần. Ban đầu khi phát hiện Phó Bạch Chỉ đối với mình có phản ứng, Hoa Dạ Ngữ vô cùng vui vẻ, thậm chí trong phút chốc nàng hầu như có ý nghĩ rằng, Phó Bạch Chỉ cũng không phải thực sự mất đi tất cả tình cảm, nàng còn bận tâm mình, lưu ý mình.

Nhưng mà, sau khi nàng có cái ý nghĩ này, biểu tình trên mặt Phó Bạch Chỉ giống như là không tiếng động phản bác, phá tan một tia may mắn cuối cùng trong lòng nàng. Lúc cùng người yêu thân mật, trên mặt của Phó Bạch Chỉ không có nửa điểm gợn sóng, giống như là nước đọng không chảy nữa, khiến cho thể xác và tinh thần của Hoa Dạ Ngữ lạnh hoàn toàn.

Nàng gọi Phó Bạch Chỉ rút ngón tay ra, cũng không biết là áy náy hay là không muốn, Phó Bạch Chỉ không có nghe, mà là tiếp tục muốn thân thể của mình. Nhưng tâm đã bị lạnh, cơ thể làm sao lại có thể vui vẻ. Tùy Phó Bạch Chỉ sắm vai một cái người yêu ân cần, Hoa Dạ Ngữ ôm nàng, nhìn gương mặt lạnh lùng của nàng, tùy ý nàng tiến vào mình. Một khắc kia, Hoa Dạ Ngữ cảm giác mình tựa như một kẻ phản bội, nàng phản bội a chỉ của nàng, cùng một cô gái xa lạ làm chuyện phu thê.

A chỉ... Người này có tướng mạo như ngươi, nhưng không còn là ngươi sao? Dừng lại đi, nếu ngươi không muốn, vậy dừng lại. Đau quá, thực sự đau quá.

Tròn một đêm, Hoa Dạ Ngữ thủy chung không cách nào đến đỉnh núi. Nàng không chống cự nổi cơ thể uể oải mê man ngủ mất, về phần sau đó chuyện gì xảy ra, nàng cũng không rõ lắm. Một giấc này Hoa Dạ Ngữ ngủ không an ổn lắm, nàng cảm thấy hạ thể bị vật ấm đặt lên, mềm mại chạm vào hóa giải sự khó chịu của nàng, cực kỳ giống sự dịu dàng lưu luyến Phó Bạch Chỉ đã từng dành cho nàng, ở trong giấc mộng đó, nàng khó được lên đỉnh.

Sáng nay thức dậy, cảm thấy giữa chân trơn nhẵn, Hoa Dạ Ngữ nhìn Phó Bạch Chỉ nằm bên cạnh đưa lưng về phía mình, luôn cảm thấy giấc mộng kia rất chân thực, dường như cũng không phải nằm mơ. Nhưng hôm nay a chỉ, thực sự còn có thể cảm nhận được mình khó chịu sao? Nàng còn nguyện ý dùng cái loại phương thức này thương yêu mình sao? Hoa Dạ Ngữ không xác định, cũng không dám tiếp tục đoán mò.

"Ám Ảnh."

"Có thuộc hạ." Thấy Hoa Dạ Ngữ ngốc lăng hồi lâu rốt cuộc mở miệng, thanh âm của nàng khàn khàn không chịu nổi, để cho Ám Ảnh nghe được ngực tê rần.

"Ngươi vì ta chỉnh đốn một gian phòng đi ra, ta ngày sau dọn đi vào trong đó ở."

"Vấn đề giữa Cung chủ và Phó chưởng môn còn chưa được giải quyết?" Nghe Hoa Dạ Ngữ muốn cùng Phó Bạch Chỉ tách ra ngủ, Ám Ảnh ngực càng thêm kinh ngạc. Nàng vốn tưởng rằng hai người trải qua tối hôm qua sẽ phải biến băng thành thủy, nhưng hiện tại xem ra, mâu thuẫn kia chưa có xua tan, trái lại càng thêm nghiêm trọng.

"Ám Ảnh, chiếu ta nói làm đi, vấn đề của ta và a chỉ, sợ là rất lâu cũng không có biện pháp giải quyết."

"Dạ, thuộc hạ đi làm." Nghe Hoa Dạ Ngữ sắp xếp, nàng cũng không dám chất vấn gì nữa, vội vàng dọn ra một căn phòng, làm gian nhà cho Hoa Dạ Ngữ ở tạm. Căn phòng này tuy rằng nhỏ hơn gian nhà của Hoa Dạ Ngữ rất nhiều, nhưng nàng cũng không quá để ý. Nhìn thời gian một chút, nghĩ đến Phó Bạch Chỉ cũng nên tỉnh, Hoa Dạ Ngữ liền trở lại, nghĩ đem đồ đạc của mình đưa đến.

"A chỉ, là ta." Gõ vài cái lên cửa, Hoa Dạ Ngữ che giấu sự thất lạc trên mặt đi vào, thấy Phó Bạch Chỉ đang vận công, liền thả nhẹ bước chân.

"Tối qua Ngữ nhi mệt như vậy, hôm nay lại dậy quá sớm, không nghỉ ngơi thêm sao?" Thấy là Hoa Dạ Ngữ tới, Phó Bạch Chỉ liền thu công. Nàng nhẹ giọng hỏi, bất luận nghe thế nào đều là quan tâm, lại làm cho buồng tim Hoa Dạ Ngữ tê rần.

Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Hoa Dạ Ngữ rất rõ ràng, mọi thứ Phó Bạch Chỉ làm hiện nay, đều là đang mô phỏng theo nàng trước đây. Nàng học phương thức nói chuyện trước kia của nàng, thậm chí cố ý đem giọng điệu thả không gì sánh được ôn nhu, thế nhưng, sự xa lánh trong cặp mắt ấy lại bán đứng nàng. Người thường có thể gạt người, nhưng người không có chút tình cảm nào, lại khó mà đi lừa gạt, dù sao nàng đã không hiểu hỉ nộ ái ố ra sao, liền sẽ không làm ra tương đối phản ứng. Bộ dáng hôm nay của Phó Bạch Chỉ ngay cả Ám Ảnh đều không gạt được, huống chi là người hiểu rõ nàng nhất.

Cố nén khổ sở trong lòng, Hoa Dạ Ngữ nhìn Phó Bạch Chỉ bật cười, nàng không tức giận, cũng không trách Phó Bạch Chỉ. Nàng biết đối phương miễn cưỡng như thế cũng là vì làm cho mình hài lòng một tý, nếu a chỉ muốn nhìn dáng vẻ hài lòng của mình, vậy vô luận mình như thế nào, cũng muốn để cho nàng nhìn thấy

"Không có việc gì, ta không mệt lắm. A chỉ, gần đây chuyện trong cung có chút vội vàng, sợ quấy rối đến ngươi, cho nên ta tính đi sát vách ở một thời gian ngắn." Hoa Dạ Ngữ nói, tỉ mỉ quan sát phản ứng của Phó Bạch Chỉ, phát hiện nàng chỉ là hơi hơi mang giương mắt, ngực đồng thời thở dài một hơi, lại không khỏi mất mác.

"Ngươi đang tránh ta?"

Phó Bạch Chỉ vốn cho là hôm qua mình sẽ làm Hoa Dạ Ngữ hài lòng một chút, chỉ là không rõ đối phương bỗng nhiên sao lại nói muốn tách ra ngủ. Tuy rằng Phó Bạch Chỉ đích xác không quá quen ngủ chung với Hoa Dạ Ngữ, nhưng nàng luôn cảm thấy lời Hoa Dạ Ngữ nói lúc này đều là mượn cớ. Nụ cười trên khuôn mặt kia, giả tạo không thôi, để cho Phó Bạch Chỉ không khỏi hoài nghi, nàng sợ rằng làm sai.

"Không có, chẳng qua là ta cảm thấy, nếu ta mỗi ngày quấy rầy ngươi, thì ngươi cũng không cách nào an tâm nghỉ ngơi. Mấy ngày nay, a chỉ chưa từng ngủ ngon đi." Hoa Dạ Ngữ nói, đi tới ngồi vào bên người Phó Bạch Chỉ, dù còn chưa đụng tới, đã cảm thấy Phó Bạch Chỉ trong nháy mắt cứng ngắc. Chính là loại cảm giác này, để cho Hoa Dạ Ngữ nghĩ khó chịu.

Nàng và Phó Bạch Chỉ trước đây thân mật như vậy, nhưng hôm nay, có lẽ mình chỉ tới gần, đều có thể khiến cho Phó Bạch Chỉ khẩn trương. Phản ứng như thế không phải đao cũng không phải kiếm, nhưng lại chế tạo từng đạo thâm hậu vết thương trên ngực Hoa Dạ Ngữ, đau đến nàng bất lực.

"Xin lỗi, xem ra là ta làm sai. Mấy ngày này ta vẫn luôn cố gắng, ta nỗ lực muốn biến trở về dáng vẻ trước kia, hy vọng ngươi có thể hài lòng một chút, nhưng ta vẫn không có biện pháp làm được giống như đúc, có đúng hay không?"

"Không sao, ta biết, a chỉ..."

"Không, ngươi không biết." Phó Bạch Chỉ không muốn Hoa Dạ Ngữ nói tiếp, vội vã đem nàng cắt ngang, nhìn Phó Bạch Chỉ nhíu chặc chân mày, Hoa Dạ Ngữ nhẹ nhàng ôm nàng, cảm nhận được nàng run rẩy.

"Từ sau khi luyện băng tâm bí quyết, ta liền cảm giác mình thay đổi. Rõ ràng ngươi là nữ tử ta yêu nhất, nhưng khi ta nhìn ngươi, lòng lại không có nửa điểm xúc động. Ta chán ghét bản thân hiện tại không cách nào coi trọng ngươi, thậm chí sợ ta như vậy sẽ làm ra chuyện gì khiến ngươi khổ sở, nhưng ta lại không biết nên làm cái gì mới có thể không làm tổn thương ngươi. Ta liều mạng nỗ lực đi mô phỏng theo một người có cảm tình, buồn cười là, ngay cả vào thời điểm này, ta cũng không cảm giác được khổ sở."

"Ngữ nhi, ngươi nói ta có phải thay đổi thành một cái phế với còn vô dụng hơn trước đây hay không. Ta khát vọng trở nên mạnh mẽ, khát vọng có thể bảo hộ ngươi, nhưng hôm nay ngay cả yêu thương ngươi ta cũng làm không được, ta lại làm thế nào bảo hộ ngươi." Phó Bạch Chỉ thấp giọng nói, lấy tay bưng lồng ngực trống không, nàng không hiểu mình bây giờ, thậm chí sợ cuối cùng có một ngày mình sẽ tổn thương đến người nàng yêu nhất. Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt miễn cưỡng vui cười của Hoa Dạ Ngữ. Chỉ sợ, đã thương tổn rồi.

"A chỉ, ngươi không sai, là ta quá vô dụng, mới ép ngươi đến loại tình trạng này. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi tiếp tục như vậy, ta sẽ dùng hết mọi biện pháp để cho ngươi trở lại dáng vẻ trước đây." Hoa Dạ Ngữ nói xong, nhẹ nhàng hôn lên hai mắt của Phó Bạch Chỉ, người nọ chỉ coi là nàng nói một chút, dù sao người luyện qua băng tâm bí quyết muốn tìm lại tình cảm, trừ khi phế hết võ công, nhưng như vậy không chỉ phải phiêu lưu mạo hiểm cực lớn, đối với Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ bây giờ mà nói, bọn họ bị bao vây tứ phía, càng không thể tự phế võ công.

Hơn nữa, sau khi biết được thực lực cường đại, dù cho ngoài miệng không nói, trong đầu Phó Bạch Chỉ lại ỷ lại loại cảm giác tùy tâm sở dục này. Càng tu luyện băng tâm bí quyết, nàng lại càng có thể cảm nhận được lực lượng từ trong cơ thể xông ra. Thu Ánh Hàn từng nói qua, thời gian tu tập băng tâm bí quyết càng dài, lòng của người luyện công sẽ càng lạnh nhạt. Phó Bạch Chỉ thật không có loại cảm giác này, chỉ là thỉnh thoảng nhớ lại cái loại cảm giác nhẹ nhàng dùng một chút lực là có thể giết chết kẻ địch, liền sẽ phá lệ hiếu chiến. Bên này, Phó Bạch Chỉ chỉ cho rằng lời Hoa Dạ Ngữ nói là dỗ dành, nàng lại chưa từng phát hiện, sự kiên quyết trong mắt Hoa Dạ Ngữ.

"A chỉ, ta sẽ tìm ngươi trở về, nhất định sẽ."

Ngươi vì ta biến thành người vô tình, nhưng ta vẫn sẽ chết, lãng phí sự hi sinh ngươi dành cho ta. Rất nhanh, ta sẽ dùng ta tất cả mọi thứ, đem tình cảm của ngươi trả lại cho ngươi.

Đừng nói thím Chỉ có lại cảm xúc xong phải chữa thêm bịnh hiếu chiến nga ~