Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 125



Lần này đến Minh tuyệt cung, Liễu Tĩnh Mạt cũng không tính ở lại lâu lắm, nếu không phải Hoa Dạ Ngữ vội vã tìm nàng, nàng cũng sẽ không mang theo Tử Linh tới nơi này. Mấy tháng nay, nàng và Tử Linh cùng đi rất nhiều nơi, trên đường cũng nghe được tin tức chính phái nhân sĩ truy sát Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ, nhưng nàng cho rằng lấy năng lực của hai người kiên quyết sẽ không xảy ra chuyện, nên cũng không lắm lo lắng.

Hôm nay nhìn thấy tình huống của Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ như vậy, mà cơ thể Hoa Dạ Ngữ mỗi ngày lại càng trở nên kém hơn. Liễu Tĩnh Mạt biết sự tình không thể lại kéo dài, liền chỉ ở lại Minh tuyệt cung nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai sẽ mang theo Tử Linh rời đi. Là người đứng đầu Minh tuyệt cung, Hoa Dạ Ngữ tự nhiên là phải đích thân tiễn các nàng, Phó Bạch Chỉ cũng ở bên cạnh trầm mặc không nói.

Nhìn hai người đứng đó, Liễu Tĩnh Mạt biết được, bất luận là bản thân các nàng hay là những người đứng xem, đều có thể phát hiện vết nứt ẩn giấu giữa hai người. Bởi vì Phó Bạch Chỉ mất đi thất tình lục dục, dẫn đến nàng và Hoa Dạ Ngữ càng chạy càng xa. Điểm xuất phát của các nàng đều là vì đối phương suy nghĩ, nhưng đều dùng sai phương pháp, nên làm vết nứt kia không ngừng phóng đại. Hết lần này tới lần khác người bên cạnh không thể giúp các nàng, dù là Liễu Tĩnh Mạt cũng không có biện pháp.

Lúc gần đi, nhìn vẻ mặt hơi lộ ra tiều tụy của Hoa Dạ Ngữ, cùng với dáng vẻ vô vị lạnh nhạt của Phó Bạch Chỉ, Liễu Tĩnh Mạt thở dài trong lòng. Mong rằng lần đi này của mình có thể có thu hoạch, bằng không đừng nói là giải quyết vấn đề giữa Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ, ngay cả lần sau mình trở lại còn có thể thấy Hoa Dạ Ngữ sống sờ sờ hay không, cũng là việc khó.

"Mạt đang suy nghĩ chuyện của a Cửu tỷ tỷ và Phó tỷ tỷ sao?" Bởi vì Liễu Tĩnh Mạt xưng hô Hoa Dạ Ngữ là a cửu, Tử Linh cũng kêu theo tiếng xưng hô này. Hai người lên xe ngựa rời đi, thấy từ trước đến nay thích cùng mình nói chuyện trời đất Liễu Tĩnh Mạt ngày hôm nay lại trầm mặc khác thường, Tử Linh nhíu mày hỏi. Nàng tri kỷ ngồi qua, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ ấn đường nhăn lại của Liễu Tĩnh Mạt, vẻ mặt ấm áp.

"Tử Linh, cám ơn ngươi, cũng may có ngươi cùng ta. Ta vốn là người không tin số mệnh, luôn cảm thấy mọi việc chỉ cần nỗ lực liền có thể đạt được. Tựa như ta ngươi, nếu không phải ta... Cưỡng cầu ngươi, có lẽ ngươi cũng sẽ không giống như hôm nay bồi ở bên cạnh ta. Thế nhưng, đồng dạng là nỗ lực, cửa ải khó khăn của a cửu có hơi nhiều chút."

Liễu Tĩnh Mạt và Hoa Dạ Ngữ nhận thức đã lâu, bắt đầu qua lại thân thiết là vào hai năm trước, Liễu Tĩnh Mạt biết rõ tình cảm nàng dành cho Phó Bạch Chỉ, nàng lại vì phần tình cảm này làm cái gì. Nghĩ đến người nọ vẫn đang kiên cường chống đỡ, Liễu Tĩnh Mạt đột nhiên cảm giác được, y thuật của mình cũng không phải là không gì làm không được. Giống như bây giờ, nàng không cách nào chữa khỏi độc trong người Hoa Dạ Ngữ, cũng không trị hết chứng mất trí nhớ của Tử Linh. Cái trước là nàng không thể, cái sau, là nàng không muốn.

"Mạt, bây giờ ngươi nghĩ quá nhiều chuyện cũng vô ích, lúc trước ngươi nói tìm được thuốc dẫn, hiện tại chúng ta chính là hướng nơi đó mà đi sao?" Tử Linh đỡ Liễu Tĩnh Mạt, để cho nàng tựa vào trong lòng ngực mình, mặc dù nàng mất trí nhớ, nhưng đối với dược lý trước kia học qua không có quên bao nhiêu. Tử Linh cũng biết một thân độc của Hoa Dạ Ngữ khó đối phó, nhưng rốt cuộc là thuốc dẫn gì lợi hại như vậy, nàng chưa nghe nói qua.

"Tử Linh, ngươi xem qua nhiều sách thuốc như vậy, có nghe qua thế gian có một loại cây cỏ, có thể giải trăm độc."

"Mạt nói chẳng lẽ là cỏ lung mê?" Nghe được Liễu Tĩnh Mạt hỏi như vậy, Tử Linh chợt nói, nếu là có thể tìm được cỏ lung mê, nói vậy độc của Hoa Dạ Ngữ cũng không phải việc khó. Nhưng cây cỏ này cho tới bây giờ đều chỉ là truyền thuyết nghe nói không tìm thấy bóng dáng, sợ là cũng chưa có ai gặp được đi?

"Ân, chính là cỏ lung mê. Căn cứ ghi chép trong sách, cỏ lung mê thuộc lạnh, bề ngoài đan chéo nhau phức tạp, giống như rễ nhân sâm, khéo léo nhanh nhẹn khó mà tìm thấy tung tích, nhưng giải trăm độc." Liễu Tĩnh Mạt dốc lòng giải thích cho Tử Linh, thấy đối phương bộ dáng nghiêm túc, mắt cũng quên chớp, Liễu Tĩnh Mạt nhịn không được cười rộ lên, hôn khóe môi Tử Linh một cái.

"Mạt, nói chính sự không nên nháo. Theo như lời ngươi nói, nếu cỏ lung mê này lợi hại như vậy, chắc là vô cùng khó tìm, ngay cả nó có tồn tại hay không chúng ta cũng không biết, nếu như sự tồn tại của cỏ lung mê chỉ là một lời đồn nên làm cái gì bây giờ?" Tử Linh biết Liễu Tĩnh Mạt lại muốn đùa mình, vội vàng đè nàng lại, bây giờ nói chính sự quan trọng hơn, về phần những thứ khác, các nàng còn có rất nhiều thời gian để làm.

"Tử Linh, cỏ này cũng không phải truyền thuyết, mà là thật sự tồn tại. Trùng hợp, a cửu chính là người dùng qua cỏ lung mê. Mặc dù chỉ là một mảnh tàn lá, nhưng cũng thay đổi thân thể của nàng, làm nàng đã từng là người bách độc bất xâm." Nói đến việc này, trong mắt Liễu Tĩnh Mạt lóe lên một tia hối ý, nếu lúc mới gặp mặt nàng để cho Hoa Dạ Ngữ ở lại bên cạnh mình, người nọ cũng sẽ không gặp phải những chuyện này.

"Đã như vậy, vì sao a Cửu tỷ tỷ còn có thể trúng nhiều độc như vậy? Không phải nàng bách độc bất xâm sao?" Tử Linh nghi hoặc nói, lại phát hiện sau khi mình hỏi qua, tay của Liễu Tĩnh Mạt bỗng nhiên siết chặc, giữa hai lông mày toát ra lãnh ý rất ít xuất hiện.

"Năm đó a cửu bị tiền nhậm cung chủ Minh tuyệt cung Diêm La bà bắt đi, lão thái bà kia thủ đoạn độc ác, biết cơ thể a cửu khác hẳn với người thường, liền dùng các loại phương pháp thử độc trên người nàng. Ban đầu đều không thấy hiệu quả, lão thái bà kia liền gần như rút tất cả máu trong cơ thể nàng, lại truyền máu độc vào. Cho dù cỏ lung mê kia thần thánh như thế nào đi nữa, bị dày vò như vậy, chỉ sợ cũng..."

Liễu Tĩnh Mạt như vậy giải thích, Tử Linh liền hiểu. Cỏ lung mê tuy rằng giải trăm độc, cũng không phải vạn năng. Người cường đại cũng có thể bị thương, huống chi là chính là *. Nhưng bây giờ cho dù biết cỏ lung mê thực sự từng xuất hiện, bây giờ thiên hạ to lớn, muốn tìm được một gốc cây cỏ không có gì lạ, sao mà trắc trở.

"Mạt chuyến này đúng là có tin tức?"

"Mấy năm nay ta và a cửu vẫn luôn phái người tìm kiếm, tin tức lần này cũng không quá rõ ràng, chỉ nói là ở vùng biên giới tây sơn, trong một chỗ rừng rậm đã từng là nơi sản xuất nhiều thảo dược, có lẽ sẽ có cỏ lung mê ẩn nấp ở trong đó. Bất quá nơi đó đã hoang phế rất lâu, cũng không biết sẽ có loại động vật gì. Tử Linh, không thì ngươi.. A..."

Liễu Tĩnh Mạt ở trong lòng suy nghĩ hồi lâu, vẫn chưa muốn để Tử Linh theo mình đi mạo hiểm. Tây sơn vốn là nơi ngư long hỗn tạp, ngoại trừ sơn tặc giặc cướp ra, chính là tà giáo gần với Minh tuyệt cung Loan tà điện cũng ở tây sơn, chỗ rừng rậm kia đã từng sản xuất nhiều thảo dược, mà nay lại hoang phế nhiều năm, đủ để cho người ta hoài nghi có phải chuyện gì xảy ra hay không. Nhiều nhân tố bất an hỗn loạn cùng một chỗ, Liễu Tĩnh Mạt thực sự không yên lòng mang theo Tử Linh cùng đi. Nhưng nàng vừa định đem cái ý nghĩ này nói ra, cánh môi đã bị Tử Linh bất ngờ hôn lên.

Nụ hôn này trước sau như một ôn nhu, cảm thấy cái lưỡi tinh tế của Tử Linh một lần rồi lại một lần quét khe môi của mình, xúc cảm mềm nhẹ giống như lông chim đang gây rối trên da thịt, để cho Liễu Tĩnh Mạt nhịn không được hé miệng, làm cho kẻ xâm lược tiến vào trong đó. Nàng hơi hơi mở mắt ra, một đôi mắt nước ngưng mắt nhìn Tử Linh, như vậy chủ động hôn, nàng đã từng nghĩ cũng không dám nghĩ, hôm nay lại phát sinh thường xuyên.

Mỗi khi cùng Tử Linh thân mật, trong lòng Liễu Tĩnh Mạt đều là sung sướng rồi lại lo nghĩ. Nàng luôn sợ có ngày Tử Linh bỗng nhiên sẽ khôi phục ký ức, nghĩ đến quan hệ với mình. Liễu Tĩnh Mạt không sợ nàng hận mình, mà là sợ Tử Linh không cách nào chấp nhận những chuyện đã làm với mình trong lúc mất trí nhớ. Nếu như có thể, Liễu Tĩnh Mạt không ngại toàn bộ trời phạt đều giáng xuống người mình, chỉ cần Tử Linh bình an vô sự, cái gì nàng cũng không quan tâm.

"Mạt, ngày hôm qua không phải nói xong, bất kể đi nơi nào ta cũng phải theo ngươi. Tây sơn bình an vô sự, tiện lợi làm ta ngươi một hồi du ngoạn. Nếu tây sơn không an toàn, ta càng phải cùng ngươi. Nơi có ngươi mới là nhà, nếu như ngươi nhắc lại chuyện để ta rời đi, ta liền không bao giờ... nữa cùng ngươi cùng giường cộng gối." Tử Linh khó có được nói chút lời khí phách như vậy, nhưng ánh mắt ôn nhu lại cưng chìu của nàng lại rơi vào trên người mình.

Gương mặt tương tự mình đã thành thục không ít, cùng người thiếu nữ trong trí nhớ từ từ chia lìa. Lúc này Liễu Tĩnh Mạt mới hoảng hốt phát hiện, nàng đã từng bảo vệ Tử Linh quá tốt, thế cho nên nàng vẫn cho rằng Tử Linh còn là đứa bé cái gì cũng không hiểu trước kia. Thế nhưng nàng lại bỏ quên, khi nàng đưa Tử Linh đi đọc sách, thiếu nữ đã bắt đầu lớn lên, đến rồi hôm nay, biến thành một cô gái.

Trong lúc vô tình, mình ngược lại thành người được Tử Linh cưng chìu.

"Tốt, ngươi nói cái gì ta cũng theo ngươi, Tử Linh đừng có nói không cùng ta cùng giường cộng gối nữa, nói đến đây, ta sợ đến nỗi không dám mở miệng nữa. Huống chi, nếu ta ngày đêm không ôm Tử Linh, ngươi làm sao có thể ngủ ngon chứ?" Liễu Tĩnh Mạt nhu nhược dựa vào trong lòng Tử Linh, không thành thật đưa tay đến trước ngực nàng ngắt một chút. Cảm thấy động tác của Liễu Tĩnh Mạt, lại nghe được trong lời nói của nàng có ám chỉ hàm ý, mặt của Tử Linh rất nhanh đỏ lên.

"Mạt... Ngươi... Sao ngươi có thể ở trên xe ngựa liền sờ lên." Bởi vì khẩn trương thái quá, Tử Linh nói đều là run rẩy, một bộ ngượng ngùng dáng dấp.

"Vậy ý Tử Linh là, không phải ở trên xe ngựa thì có thể tùy tiện sờ?"