Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 128



"Tử Linh, ta làm bánh hoa sen xốp* ngươi thích ăn, tới nếm thử xem." Từ trong giấc mộng tỉnh lại, trước tiên Liễu Tử Linh liền nghe được lời của Liễu Tĩnh Mạt rơi vào bên tai. Nàng xoa xoa hai tròng mắt, liền thấy đối phương đang tràn đầy vui vẻ ngồi xổm bên giường, quơ quơ mâm bánh điểm tâm ở trước mặt mình như đang dâng vật quý. Bị hành động trẻ con của Liễu Tĩnh Mạt chọc cười, Liễu Tử Linh ôm lấy nàng, hơi hơi tiến lên, hạ xuống một nụ hôn trên trán nàng.

"Mạt dậy sớm như vậy chính là vì làm bánh hoa quế cho ta sao, mấy ngày nay ngươi bận rộn như vậy, sao không nghỉ ngơi một chút."

"Vì Tử Linh làm cái gì ta cũng không mệt, hay là nói tối hôm qua ta lăn qua lăn lại Tử Linh kịch liệt, cho nên bây giờ Tử Linh còn chưa có sức thức dậy?" Liễu Tĩnh Mạt nói, mập mờ liếc nhìn bờ vai lộ ra khỏi chăn bông của Liễu Tử Linh, vừa định đưa tay sờ một cái, lại bị đối phương không dấu vết né tránh, không khỏi để cho Liễu Tĩnh Mạt khẽ nhíu mày.

Hai người từ Tây Sơn trở về đã có hơn nửa tháng, may mà Liễu Tử Linh chỉ bị trầy trán một tý, cũng không có gì trở ngại. Chỉ là những này qua ở chung, Liễu Tĩnh Mạt lại luôn cảm thấy có chỗ nào rất kỳ quái. Tuy rằng Liễu Tử Linh vẫn dịu dàng như vậy, cũng luôn chủ động hôn mình, nhưng mỗi khi mình muốn tiến hơn một bước, đối phương lại lộ ra cảm giác có chút bài xích.

Liễu Tĩnh Mạt không biết Liễu Tử Linh có phải đang để ý mình không có bảo vệ nàng tốt hay không, hoặc là mình làm sai chỗ nào. Nàng có thể cảm giác được Liễu Tử Linh vẫn còn muốn đến gần nàng, rồi lại bài xích quá mức thân mật với mình. Tình huống mâu thuẫn như vậy làm cho Liễu Tĩnh Mạt không cách nào yên giấc, đêm qua nàng cố ý mua chút rượu, cùng Liễu Tử Linh uống chút.

Người này tửu lượng vốn không tốt, chỉ uống vài chén liền có men say. Mắt thấy ánh mắt mê ly của Liễu Tử Linh, còn có gò má hơi ửng hồng của nàng. Quỷ thần xui khiến, Liễu Tĩnh Mạt cũng không kiềm chế được khát vọng trong lòng nữa, liền ôm Liễu Tử Linh lên giường, hôn nàng, vuốt ve nàng. Khác với trước là, sau khi uống say Liễu Tử Linh dường như không mâu thuẫn nữa. Nàng nhiệt tình đáp lại mình, hiện ra hết vẻ xinh đẹp và quyến rũ, lần lượt bị mình đưa lên đỉnh núi, vì đó nỡ rộ.

Sáng sớm hôm nay, nhìn khuôn mặt vùi trong lòng ngực mình ngủ, Liễu Tĩnh Mạt yêu thương hôn bờ môi của nàng, liền vui vẻ đi chuẩn bị bánh hoa sen xốp. Nàng vốn tưởng rằng quan hệ của hai người trải qua màn thân mật tối hôm qua sẽ có chuyển biến tốt, nhưng thấy phản ứng lúc này của Liễu Tử Linh, thật làm cho Liễu Tĩnh Mạt càng thêm lo lắng.

"Tử Linh, ngươi... Ngươi gần đây có phải đang giận ta hay không, nếu như ta làm không tốt chỗ nào, ngươi trực tiếp nói với ta được không?" Liễu Tĩnh Mạt nửa quỳ ở bên giường, nhẹ giọng nói, giữa hai hàng lông mày tràn đầy lo nghĩ. Thấy nàng cái bộ dáng này, Liễu Tử Linh lẳng lặng nhìn, ngực dâng lên một trận khó chịu, tên là yêu thương. Nữ tử này, cho tới bây giờ đều là như vậy kiêu ngạo, cao cao tại thượng, sợ cũng chỉ có ở trước mặt mình, mới lộ ra dáng vẻ sợ sệt và tỏ ra yếu kém như vậy đi.

"Mạt, ngươi đừng như vậy, ta không có giận ngươi, chỉ là tối hôm qua quá mệt mỏi, ta sợ ngươi vừa rồi còn muốn, mới tránh ra." Liễu Tử Linh nhẹ giọng nói, lấy tay xoa xoa vòng eo thực sự mỏi nhừ. Coi là phóng túng cũng tốt, coi là mộng đẹp sau khi say rượu cũng được, chuyện tối ngày hôm qua cũng không phải nàng hoàn toàn không có lý trí, lại phóng túng Liễu Tĩnh Mạt làm với nàng. Cơ thể đến nay còn lưu lại cảm giác Liễu Tĩnh Mạt đem đến, vừa mềm vừa tê dại, rồi lại ngọt ngào như độc dược khiến người ta phát nghiện. Biết rõ không nên, vẫn như cũ muốn đụng chạm.

"Tử Linh, xin lỗi, lần sau ta sẽ khắc chế, sẽ không muốn nhiều như vậy nữa. Thắt lưng rất mỏi sao? Ta giúp ngươi xoa." Liễu Tĩnh Mạt nói, cũng chưa cho Liễu Tử Linh thời gian phản ứng, liền vội vàng dò tay vào trong chăn. Bởi vì đêm qua hoan du, Liễu Tử Linh lúc này cũng không có mặc bất kỳ cái gì, thậm chí ngay cả quần lót cũng không có mặc. Lúc vòng eo bị bàn tay ấm áp của Liễu Tĩnh Mạt phủ lên, Liễu Tử Linh hít sâu một hơi, nàng không có cự tuyệt, mà là khép nửa mắt, lẳng lặng nhìn Liễu Tĩnh Mạt, hưởng thụ khoảng thời gian ôn tồn không còn nhiều nữa.

Sườn mặt người này thực sự rất mềm mại cũng rất xinh đẹp, tựa như trong trí nhớ của mình, rất dễ khiến cho người ta rơi vào tay giặc, mà mình chính là người rơi vào tay giặc sâu nhất. Liễu Tử Linh không nghĩ tới mình sẽ mất trí nhớ, càng không có nghĩ tới sẽ vào lúc này lại khôi phục ký ức. Đúng rồi, từ hôm đầu đụng bị thương ở Tây Sơn rồi đến lúc tỉnh lại, nàng đã nhớ lại mọi thứ đã qua.

Nàng nhớ lại quan hệ của mình và Liễu Tĩnh Mạt, nghĩ tới mọi thứ đối phương đã từng làm với mình, nghĩ đến Tề Thịnh chết thảm, sau đó mình mất trí nhớ, rồi từng chuyện nho nhỏ lúc ở chung với Liễu Tĩnh Mạt. Những ký ức này tới đột nhiên, tới để cho Liễu Tử Linh hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị gì, liền gánh chịu hết thảy.

Liễu Tử Linh chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày mình làm ra chuyện trái với luân thường như vậy, Liễu Tĩnh Mạt là mẫu thân của nàng, là mẹ đẻ của nàng. Nếu nói mọi thứ trước đây là ép buộc, nhưng sau khi mình mất trí nhớ, lại cùng Liễu Tĩnh Mạt làm những cử chỉ thân thiết đếm không hết bao nhiêu lần. Mà mình đúng là hoàn toàn không bài xích, thậm chí còn trầm luân trong đó. Bao quát tối hôm qua, cũng như vậy.

Chuyện tới nước này, Liễu Tử Linh không thể không thừa nhận, nàng thích Liễu Tĩnh Mạt. Đều không phải loại yêu thích nữ nhi đối với mẫu thân, mà là cái loại yêu thích nữ tử không thương nam tử, hết lần này tới lần khác thích nữ tử, muốn cùng nàng dắt tay cùng già, thậm chí còn chứa tình dục và muốn chiếm làm của riêng. Bản thân như vậy làm cho Liễu Tử Linh cảm thấy sợ, mà nàng càng thêm không biết mình nên làm như thế nào.

Nàng có nghĩ tới chạy trốn, tách khỏi Liễu Tĩnh Mạt, nhưng nghĩ tới những ngày qua ở chung với Liễu Tĩnh Mạt, ngực tất cả đều là không muốn. Nàng không biết sau khi mình rời đi Liễu Tĩnh Mạt sẽ ra sao, người này không chiếu cố bản thân như thế, nếu không có nàng ở bên người nàng, có thể đói bụng hay không, buổi tối đá chăn có ai đắp kín cho nàng hay không.

Liễu Tử Linh luyến tiếc Liễu Tĩnh Mạt, lại không cách nào chấp nhận quan hệ của các nàng hôm nay. Nàng sợ hãi ở lại bên người Liễu Tĩnh Mạt, mỗi một lần thấy Liễu Tĩnh Mạt liền muốn đến gần, ngực cảm giác có tội rồi lại để cho nàng không dám tới gần. Tâm như là bị hai người ở hai bên xé rách, để cho nàng ở chính giữa không biết nên làm thế nào cho phải. Mỗi một lần đẩy Liễu Tĩnh Mạt ra, thấy vẻ mặt bị thương của đối phương, ngực đều đau âm ỷ. Nhưng Liễu Tử Linh lại không thể hoàn toàn không để ý tới thân phận của hai người, tiếp tục cùng Liễu Tĩnh Mạt duy trì phần quan hệ trái luân thường này.

Đêm qua uống rượu, Liễu Tử Linh muốn say, nhưng không có thực hiện được. Nàng đang cầu xin một phần phóng túng, một phần may mắn, cho nên nàng không có đẩy Liễu Tĩnh Mạt ra nữa, mà là tùy ý đối phương đè lên người mình, từng lần một tiến nhập mình. Mặt của Liễu Tĩnh Mạt hiện lên rõ ràng trước mắt, gò má của nàng mang theo tầng mồ hôi mỏng, hơi hơi thở gấp, còn có lời nói rót vào tai mình từng lần một, Tử Linh, ta yêu ngươi.

Nó giống như là ma chú ở trong đầu Liễu Tử Linh xua không đi, lúc này đây, nàng cuối cùng dựa vào ý thức của mình, cùng Liễu Tĩnh Mạt, mẫu thân của nàng, làm loại chuyện đó. Nàng không ghét, thậm chí yêu thích sâu sắc cái loại cảm giác này. Ngay cả hiện tại, Liễu Tĩnh Mạt tri kỷ giúp nàng xoa bóp vòng eo, nàng cũng có rung động.

Làm sao mới có thể nhẫn tâm người mình yêu đẩy ra? Liễu Tử Linh cười khổ, nàng làm không được, nàng không có biện pháp đẩy Liễu Tĩnh Mạt ra, nhưng lại không thể thản nhiên chấp nhận mối quan hệ của các nàng. Như vậy dằn vặt, thật là so với chết còn thống khổ hơn. Nếu như có thể, Liễu Tử Linh tình nguyện mình vĩnh viễn không khôi phục ký ức, hoặc là biến thành kẻ ngu si.

Không có ký ức, không có quấn quýt, nàng liền có thể không kiêng kỵ cùng Liễu Tĩnh Mạt ở chung một chỗ. Chỉ tiếc, giả thiết này giờ đây đều trở thành vọng tưởng.

"Tử Linh, có khá hơn một chút hay không?" Xoa nhẹ vòng eo mãnh khảnh kia hồi lâu, Liễu Tĩnh Mạt ngẩng đầu, đã thấy Liễu Tử Linh đang lẳng lặng nhìn mình. Trong đôi mắt kia trộn lẫn quá nhiều ưu tư, dù cho chỉ có một chút, ý không muốn trong đó lại làm cho Liễu Tĩnh Mạt thấy khó chịu. Nàng không biết gần đây Tử Linh là thế nào, từ sau hôm bị thương, liền luôn luôn như vậy. Chẳng lẽ nàng đã khôi phục ký ức, thế nhưng, nếu khôi phục ký ức, Tử Linh sẽ phải hận không thể lập tức rời khỏi mình mới đúng, tối hôm qua như thế nào làm chuyện ấy với mình.

"Mạt, cám ơn ngươi, ta khá hơn nhiều. Hôm nay ta không muốn thức dậy, ngươi cùng ta nằm một hồi được không?" Liễu Tử Linh nói, trên má tràn ra nụ cười nhàn nhạt, nghe nàng nói như vậy, nghi ngờ trong bụng Liễu Tĩnh Mạt cũng biến mất. Nàng cỡi quần áo, chỉ chừa áo sơ mi nằm xuống, vừa mới vào trong chăn, liền ôm chặt lấy Liễu Tử Linh.

Vốn là ngủ thật lâu Liễu Tử Linh không có buồn ngủ chút nào, chỉ là muốn nằm nhiều chút, nhưng thật ra Liễu Tĩnh Mạt ôm nàng, không bao lâu liền ngủ mất. Nhìn gương mặt nhu hòa lúc ngủ của người trước mặt, Liễu Tử Linh cưng chìu sờ trán nàng, nhịn không được hôn lên mặt nàng.

"Mạt, ta yêu ngươi, nhưng ngươi vẫn là... mẫu thân của ta."

-

Bản RAW gọi là hà hoa tô ( 荷花酥), mình ko biết món này có tên việt là gì nữa nên gọi là bánh hoa sen xốp:))) Bạn nào biết tên em ý thì nói mình sửa lại nga