Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 160



"Xem ra câu Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán* quả thật là có chút đạo lý, ta thật tò mò, từ khi nào thì ngươi biết đó là ta." Nếu thân phận đã bị vạch trần, Lục Uyên cũng không có ý định che giấu nữa, chẳng qua là hắn không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ có thể đoán ra là mình, có lẽ, người này thật sự lớn lên rất nhiều, nếu mình có thể sử dụng thì tốt rồi.

*Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán: ba ngày không gặp, lúc gặp lại phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

"Ngươi cho rằng mình cẩn thận bí mật làm mọi chuyện, trên thực tế, từ lúc giao thủ, ngươi đã lộ ra sơ hở. Chúng ta giao thủ vài lần, ngươi hết sức quen thuộc võ công Thương khung môn, vả lại đã không còn ở mức độ quen thuộc, vào lúc đó thì ta đã hoài nghi. Đến lúc Lục Hằng và Mộc Tử Anh có biểu hiện khác thường, ta mới dám xác định, Hắc cổ tuyệt sát, chính là Lục Uyên."

"Không nghĩ tới ta giấu diếm đến lúc này, vẫn bị ngươi nhìn ra manh mối, xem ra trước đây ta không nên xem thường ngươi."

"Nếu ta đã trả lời vấn đề của ngươi, có phải ngươi cũng nên nói cho ta biết, từ lúc nào ngươi phát hiện ta không phải là Lục Quý Ly hay không." Phó Bạch Chỉ nhíu mày, liếc nhìn Lục Uyên, trên thực tế, nàng vẫn luôn không dám xác định Lục Uyên chính là Hắc cổ tuyệt sát, cho đến cái đêm trước khi đến Minh tuyệt cung thấy Mộc Tử Anh lén lút đi ra ngoài, nàng mới dám hoàn toàn xác định.

Cái chết trước đây của Lục Uyên quá mức lạ lùng, lấy võ công của hắn không có khả năng bị người khác đánh trọng thương, hắn lại tuyên bố bệnh cũ của mình tái phát, rất nhanh liền tạ thế. Sau khi hắn chết, Hắc cổ tuyệt sát lại tái xuất giang hồ, mỗi lần giao thủ với hắn, Phó Bạch Chỉ luôn có một loại cảm giác bị nhìn thấu, lại thêm những hành động quái dị của Thương khung môn, Phó Bạch Chỉ không nghĩ tới Lục Uyên cũng lạ.

Nhớ lại trước đây Hoa Dạ Ngữ bị phế võ công trục xuất sư môn, nói vậy một chưởng kia của Lục Uyên căn bản không có lưu tình, thậm chí là cố ý muốn giết Hoa Dạ Ngữ, lại ngại ở đó còn có những người khác nên không cách nào thật sự ra tay hạ sát, vì vậy mới làm bộ bị thương đuổi theo, tiếp tục đánh trọng thương Hoa Dạ Ngữ. Nghĩ đến hai người bị chia rẽ đều là bởi vì Lục Uyên, Phó Bạch Chỉ không khỏi buồn bực siết chặc nắm tay, nàng vốn không có cái gì gọi là tình thầy trò với Lục Uyên, bây giờ biết hết thảy đều là do hắn đang giở trò quỷ, thì càng thêm căm hận hắn.

"Ly nhi là do ta trông coi từ nhỏ đến lớn, tính cách của nàng thế nào, ánh mắt của nàng thế nào, nhất cử nhất động ta cũng biết khá rõ. Từ ngày đầu tiên ngươi tới, ta liền biết ngươi không phải là nàng. Tuy rằng ta thật tò mò ngươi rốt cuộc là ai, Ly nhi thật đã đi đâu, nhưng mà con cờ của ta rất nhiều, dù ít đi một cái, cũng không có gì tiếc nuối. Chỉ là ta không nghĩ tới, trước đây không sớm diệt trừ ngươi, lại sẽ lưu lại mầm tai hoạ lớn như vậy."

"Vậy vì sao trước đây ngươi phải ra tay với Ngữ nhi." Nghe Lục Uyên nói như vậy, Phó Bạch Chỉ đã hiểu rõ ý tứ của hắn, với hắn mà nói Lục Quý Ly chẳng qua là quân cờ vô dụng nhất trong tất cả những quân cờ, cho nên sau khi phát hiện mình chiếm dụng cơ thể Lục Quý Ly, Lục Uyên mới không phản ứng chút nào. Chỉ là đến nay nàng vẫn không hiểu, Hoa Dạ Ngữ là người lợi hại như vậy, tại sao lại bị Lục Uyên bỏ đi, e rằng bên trong còn có ẩn tình.

"Ngươi quả nhiên là hay để ý nàng, ta biết ngươi cũng không có giết nàng, bất quá giết ngươi vướng tay chân hơn giết nàng nhiều lắm. Trước đây ta đích xác là nhìn trúng xương cốt nàng kỳ lạ, vốn định thật tốt bồi dưỡng. Nhưng nàng ngàn không nên vạn không nên thấy ta luyện công ở phía sau núi, người sẽ tạo thành bất cứ uy hiếp gì với kế hoạch của ta, ta thà giết lầm một trăm, cũng không buông tha một cái."

Cuộc nói chuyện dong dài kết thúc, Phó Bạch Chỉ phát hiện dưới chân hai người đã chất đống không ít tuyết trắng. Nàng khinh thường nhìn Lục Uyên, con người này, hắn vì dã tâm của mình, không tiếc liên lụy đến nhiều người vô tội như vậy. Phó Bạch Chỉ vốn không muốn xen vào chuyện trong giang hồ nữa, nhưng nếu không giết người này, hắn biết Hoa Dạ Ngữ còn sống, ngày sau nhất định sẽ gây phiền phức, cuộc sống của mình cũng sẽ không yên ổn.

Lục Uyên, phải chết.

Lần thứ hai ngẩng đầu, Phó Bạch Chỉ đã nâng kiếm mà lên, tốc độ của nàng rất nhanh, nhanh đến mức gần như để cho Lục Uyên không cách nào phản ứng, cũng chỉ có thể dùng cánh tay sắt mà ngăn cản. Thiết cùng thiết chạm nhau, phát sinh tiếng leng keng giòn vang, Phó Bạch Chỉ phát hiện nội công của Lục Uyên mạnh hơn rất nhiều so với lần giao thủ trước đây, đúng là tương xứng với đã tu tập băng tâm bí quyết mình.

"Ta phải thừa nhận ngươi bây giờ khó đối phó, chỉ tiếc... ta muốn giết ngươi, chẳng qua là chuyện động tay một cái mà thôi." Lục Uyên nói, hai cánh tay sắt bỗng nhiên sinh ra biến hóa, thanh kiếm sắc bén từ trong cánh tay sắt xuất hiện, cả thân kiếm màu đen kịt, hiển nhiên là đã được phun qua kịch độc.

Cả hai đều là người có nội lực thâm hậu, đối chiêu đa số là dùng nội lực tương tác. Hiếm ai biết được kiếm pháp và bộ pháp của Hàn tuyệt viện, vô ảnh kiếm chính là chiêu kiếm mà Thu Ánh Hàn sáng chế, lấy nội lực mạnh mẽ làm căn cơ, đem bộ pháp cùng chiêu số biến hóa rất nhanh, lợi dụng điểm mù của mắt thường, mà tạo ra hiệu ứng thân kiếm hư không tiêu thất.

Mặc dù lần trước Lục Uyên đã thấy Phó Bạch Chỉ dùng chiêu này, nhưng vẫn không thể phá giải, hôm nay tự mình lĩnh hội, hắn mới phát hiện chỗ tinh xảo của chiêu kiếm này. Một kiếm này cũng không phải là bỗng dưng biến mất, mà là cho ngươi cảm giác nó sẽ biến mất, mà quả thực nó cũng sẽ tạo ra ảo giác biến mất trước mắt ngươi. Trong mắt Lục Uyên lóe lên một tia tán thưởng, hắn nhanh chóng nhắm hai mắt lại, dựa vào cảm giác của mình mà cảm thụ kiếm kia, cũng không tránh khỏi bị dính vài vết thương, có thể thấy được chiêu kiếm này tuyệt diệu.

Rơi vào đường cùng, Lục Uyên đành phải đem nội lực tản ra quanh người, rồi mới miễn cưỡng tính toán ngăn cản vô ảnh kiếm. Nhưng mà, tiêu hao nội lực như vậy, Lục Uyên tất nhiên là hiểu được tiếp tục kéo dài thời gian sẽ tạo thành tình thế xấu cho mình, ra chiêu lại càng độc ác hơn một chút. Nhìn từng chiêu muốn lấy mạng mình của hắn, Phó Bạch Chỉ hoàn toàn không dám thư giãn, nàng biết hơi mất tập trung một tý, sẽ tạo thành tử cục.

Giờ này khắc này, bên ngoài Thương khung môn ánh lửa cũng bay bay, đao kiếm mất trật tự. Dù là ai cũng không nghĩ tới, trong nửa tháng ngắn ngủi Minh tuyệt cung dĩ nhiên sẽ vứt bỏ rừng Quỳ Hợi - tấm lá chắn tự nhiên này, mà chủ động ra trận. Thấy đệ tử trong môn phái bị trúng độc chết không ít, mà rất nhiều nhân sĩ chính phái vào lúc này lại chạy trối chết, vứt bỏ Thương khung môn không thèm để ý. Tiêu Y tìm khắp nơi không thấy Phó Bạch Chỉ, chỉ có thể tạm thời chỉ huy, mệnh lệnh đệ tử của môn phái nghênh chiến.

"Nếu ngươi lựa chọn giúp ta, ta sẽ thả ngươi một con đường sống." Mấy trăm hiệp qua đi, Phó Bạch Chỉ và Lục Uyên sắc mặt vẫn như thường, giống như hai người căn bản một bước cũng không nhúc nhích vậy. Nghe Lục Uyên nói như vậy, Phó Bạch Chỉ khinh thường cười rộ lên. "Lục Uyên, ngươi nghĩ rằng ta giống như con nít ba tuổi dễ bị gạt sao? Đối với ngươi mà nói ta là nỗi uy hiếp lớn nhất, mà loại người như ngươi, sẽ không cho phép mối uy hiếp lớn như vậy ở bên cạnh mình."

Phó Bạch Chỉ nói, vung trường kiếm lên, một đạo nội lực quét thẳng qua, Lục Uyên vội vàng nghiêng người né tránh, vào lúc này phía sau lộ ra chỗ trống, thấy hắn sơ sẩy, Phó Bạch Chỉ bắt lấy cơ hội này, nhanh chóng tiến lên muốn chém đứt hai cánh tay sắt của hắn trước, nhưng mà, nàng vừa mới qua tới, Lục Uyên bỗng nhiên lại nở nụ cười, chỉ thấy cánh tay phải của hắn bỗng nhiên sinh ra hơn mười sợi dây thép, sít sao quấn lấy tay cầm kiếm của mình, Phó Bạch Chỉ thầm kêu không ổn, đang định thoát thân, thì tay kia của Lục Uyên đã xuất kích.

Bụng bị kiếm nhọn đâm thủng, đau đớn khiến cho Phó Bạch Chỉ nhăn mặt nhíu mày. Nàng nôn ra một ngụm máu tươi, cắn chặt răng, thúc giục nội lực đánh văng dây thép đang quấn lấy mình ra, che cái bụng không ngừng chảy máu lui về phía sau vài bước. Nhìn máu tươi đỏ bừng trong đó, Phó Bạch Chỉ yên tâm, nàng còn nhớ kỹ, độc của Hoa Dạ Ngữ không có tác dụng với mình, giờ đây độc của Lục Uyên cũng không làm gì được nàng.

"Không nghĩ tới, nàng cũng cho ngươi thể chất bách độc bất xâm, xem ra là ta tính sai." Thấy Phó Bạch Chỉ không có trúng độc, trong mắt Lục Uyên có vẻ hơi thất vọng, hắn vốn tưởng rằng một kiếm vừa rồi có thể giải quyết Phó Bạch Chỉ, nhưng lại không nghĩ tới máu trong cơ thể người này đã sớm được Hoa Dạ Ngữ cải tạo, cũng trở thành bách độc bất xâm. Có lẽ, cho dù là độc của Hoa Dạ Ngữ cũng không làm gì được nàng.

"Diệt trừ ngươi, là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho nàng. Nếu ngươi không chết, ta cũng sẽ không yên tâm." Phó Bạch Chỉ thúc giục nội lực bảo vệ vết thương đang chảy máu, một kiếm lúc nãy tuy rằng không thể lấy mạng của nàng, nhưng vết thương cũng rất sâu, nàng phải phân chia nội lực bảo vệ vết thương, để tránh chảy máu quá nhiều. May mà một kiếm này không có tổn thương đến chỗ quan trọng, chắc là Lục Uyên nghĩ mình trúng độc sẽ phải chết, mới sơ sẩy như thế. Nghĩ tới đây, ánh mắt Phó Bạch Chỉ không khỏi nhu hòa một ít.

Ngữ nhi, ngươi luôn luôn giúp ta, cho dù ngươi không ở nơi này. Nếu hôm nay ta chết đi, sợ là ngay cả một lần cuối cùng cũng không gặp được ngươi.

-

Bên lề câu chiện: Thím Bạo lại hé mở chút xíu về phiên ngoại nữa. Trong phiên ngoại có viết về cảnh lúc mới gặp nhau của đôi Nặc x Thủ. Lần đầu tiên gặp mặt mà bé Nặc đã đè người ta xuống rồi. Mà theo như trong miêu tả là rất thô lỗ, rất thô lỗ. Chưa hết, đè người ta xong rồi cuối cùng còn trộm tiền chạy mất nữa cơ.

Chương sau chắc bé Ngữ hiện hình, tui đoán vậy:)))