Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 164



Cho dù bên ngoài bốn phía nổi lên sóng gió thế nào, ở trong võ lâm, nơi duy nhất yên tĩnh, chính là Dược tiên cốc, vẫn hòa bình yên tĩnh như mọi khi. Sáng sớm, Liễu Tĩnh Mạt vẫn dậy thật sớm như thường ngày, nàng nhìn nửa chiếc giường trống rỗng, thầm thở dài, sau đó liền vào trong dược phòng lấy dược liệu, chế biến các vị thuốc mà ngày hôm nay cần.

Nghe vị đắng dày đặc trong chén thuốc kia, Liễu Tĩnh Mạt cho là mình đã sớm quen với mùi thuốc, nhưng phần thuốc hôm nay, lại để cho nàng nhiều ít có chút phản cảm, bởi vì đây không chỉ là thuốc, mà cũng là độc. Nấu xong, nàng thận trọng rót vào trong chén, đi về phía căn phòng của Hoa Dạ Ngữ, chẳng qua là cái người vốn nên nằm trên giường lại không thấy đâu, để cho Liễu Tĩnh Mạt hoảng hốt.

"Ám Ảnh, a Cửu không có ở trong phòng, ngươi có thấy nàng hay không." Liễu Tĩnh Mạt vội vàng đi hỏi Ám Ảnh, nghe nàng nói như vậy, gương mặt Ám Ảnh cũng hoảng loạn, bày tỏ không có nhìn thấy người.

"Liễu cốc chủ, thân thể cung chủ suy yếu như thế căn bản đi không xa, chúng ta tách ra tìm xem."

Hai người, một người thì lượn quanh tiền viện, người còn lại thì đến sau núi, Liễu Tĩnh Mạt sốt ruột, cũng không quan tâm cái gọi là phong độ của cốc chủ, mà là rất nhanh dùng khinh công tìm bóng dáng ấy khắp nơi trong cốc, may mà, cuối cùng thì ở bên chòi nghỉ mát phía sau núi, đã tìm được người rồi. Thế nhưng dáng vẻ giờ phút này của người nọ, lại làm cho Liễu Tĩnh Mạt xót xa trong lòng.

Nàng vẫn không quen buộc lên tóc, tùy ý xõa một mái tóc dài màu tím sẫm, chỉ là chiếc váy đỏ đường hoàng trong trí nhớ, giờ đây lại bị thay thế bằng một chiếc áo trong màu trắng đơn bạc. Nàng ăn mặc rất ít, thậm chí ngay cả vớ cũng không có mang, cứ để chân trần ngồi chồm hổm ở trong tuyết như vậy. Đôi chân trắng nõn của nàng bị đông cứng đến đỏ lên, lại giống như là không hề phát hiện, đang lẳng lặng cầm ngọc bội đờ ra.

"A Cửu, sao ngươi lại đi ra? Mau theo ta trở về, ngươi như vậy sẽ lạnh đến hỏng mất." Bây giờ đang là mùa đông, mà cơ thể Hoa Dạ Ngữ lại suy yếu như thế, cứ ngồi vậy khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện, ai biết thấy nàng qua đây, Hoa Dạ Ngữ lại ngẩng đầu cười nhàn nhạt với nàng, thậm chí còn vươn tay để cho nàng cùng nàng ngồi ở đó.

"Tĩnh Mạt, ngươi đã đến rồi a, ngươi cũng tới chờ a Chỉ sao?"

"A Cửu, ngươi..."

"A Chỉ nói, nàng phải xuống núi đi mua thức ăn với ta, thế nhưng ta chờ một buổi sáng cũng không thấy nàng trở về. Sợ là dưới chân núi gặp chuyện gì, mới trì hoãn hành trình của nàng đi."

Giọng của Hoa Dạ Ngữ rất nhẹ nhàng, dáng tươi cười trên mặt cũng cũng không phải ngụy trang, nhìn sự mong đợi trong mắt nàng, Liễu Tĩnh Mạt không có biện pháp nói ra lời nhẫn tâm, mà tình huống như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên nàng thấy.

Từ sau khi rời Thương khung môn trở về Dược tiên cốc, độc trong người Hoa Dạ Ngữ đã đến mức không có biện pháp tiếp tục áp chế, trên trăm loại độc cắn nuốt lẫn nhau trong cơ thể nàng, coi thân thể của nàng như chiến trường, cắn nuốt một điểm hoàn hảo cuối cùng trong cơ thể nàng đến gần như không còn. Liễu Tĩnh Mạt không có biện pháp không làm gì mà nhìn Hoa Dạ Ngữ đi chết đi, nàng chỉ có thể dùng độc lợi hại hơn đút cho Hoa Dạ Ngữ, chỉ có như vậy mới có thể áp chế kịch độc khác trong cơ thể nàng, kéo dài một ít thời gian.

Nhưng phương pháp lấy độc trị độc này, chung quy đều không phải là thượng sách, độc trong người Hoa Dạ Ngữ đích thật là tạm thời áp chế, cơ thể cũng khá hơn một chút, nhưng ký ức của nàng lại xuất hiện hỗn loạn. Nàng không có mất trí nhớ, cũng không có quên bất kỳ kẻ nào, chỉ là chuyện nàng nhớ kỹ thường thường sẽ xuất hiện ở các thời điểm không giống nhau. Giống như là hiện tại, nàng chờ Phó Bạch Chỉ trở về, mà sự thực là... người kia đã biến mất trong chốn giang hồ, có người nói nàng đã chết, có người nói nàng không có chết chỉ là ẩn nấp, tất cả mọi ý kiến đều rối ren.

Liễu Tĩnh Mạt không dám cũng không thể nói những lời kích thích Hoa Dạ Ngữ này, cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ này cùng nàng, chờ Phó Bạch Chỉ trở về. Không bao lâu, Ám Ảnh cũng tìm tới, nàng nhìn thấy đôi chân Hoa Dạ Ngữ bị lạnh đến đỏ lên, liền muốn lên tiếng khuyên can, nhưng Liễu Tĩnh Mạt lại ngăn lại nàng, chỉ để cho nàng đi lấy giầy cùng y phục qua đây, mà không để cho nàng nói về chuyện của Phó Bạch Chỉ.

"A Cửu, ngươi đã ở đây chờ rất lâu, cần phải trở về, nếu Phó Bạch Chỉ trở về, để nàng quay về phòng tìm ngươi là được." Nhìn thời gian trôi qua một canh giờ, mà Hoa Dạ Ngữ vẫn không có ý muốn trở về, thân ảnh gầy gò của nàng để cho Liễu Tĩnh Mạt nhìn mà khó chịu, một phần đợi chờ này sao mà dài dằng dặc, tựa như mình và Tử Linh, không phải chờ cái người chưa về, mà là không bắt được tâm.

"Tĩnh Mạt, mới một canh giờ mà thôi, trước đây ta cũng từng chờ lâu hơn. A Chỉ nàng rất thích cảm giác mở mắt liền thấy ta, cũng thích lúc về nhà thấy ta đang chờ nàng. Nếu ta không đợi, sợ là nàng sẽ không vui lại muốn đi."

"Cung chủ, ngươi quay về phòng chờ cũng giống như vậy a." Nghe lời Hoa Dạ Ngữ nói, Ám Ảnh nhịn không được mở miệng, nàng đỏ vành mắt, không nhìn nổi Hoa Dạ Ngữ khổ sở như vậy.

Từ sau khi ký ức của nàng hỗn loạn, nàng sẽ luôn luôn nói chút chuyện có liên quan tới Phó Bạch Chỉ, không phải nói Phó Bạch Chỉ mua cho nàng cái gì, thì nói Phó Bạch Chỉ đi nơi nào, nàng đang đợi nàng. Thỉnh thoảng lúc ký ức rõ ràng, thì Hoa Dạ Ngữ sẽ đặc biệt im lặng, khi nàng biết lúc ký ức của nàng hỗn loạn đã làm những chuyện như vậy, biết rõ Phó Bạch Chỉ có tới tìm nàng hay không, mỗi một lần thanh tỉnh sau khi hỗn loạn, đều là thời điểm Hoa Dạ Ngữ khó trôi qua nhất.

Ám Ảnh đã từng vô số lần muốn giúp nàng tìm Phó Bạch Chỉ trở về, thế nhưng mỗi lần đều bị Hoa Dạ Ngữ cản lại, nàng nói nàng không muốn Phó Bạch Chỉ thấy bộ dáng của nàng bây giờ, tựa như một kẻ ngu si, thật có chút lời Ám Ảnh giấu ở trong lòng cũng không nói gì. Cho dù Hoa Dạ Ngữ biến thành kẻ ngu si điên dại, bị người khác ghét bỏ, duy chỉ có Phó Bạch Chỉ không thể ghét bỏ nàng.

"Tĩnh Mạt, Ám Ảnh, xin lỗi, để các ngươi bồi ta chờ lâu như vậy." Lại qua một hồi lâu, Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên mở miệng, âm thanh đã không còn nhẹ nhàng như lúc nãy nữa. Nhìn nàng thất lạc đem ngọc bội bỏ vào trong lòng, không tiếng động nhìn mặt tuyết, hai người đều biết, ký ức của nàng vừa khôi phục lại bình thường, điều này nói rõ nàng độc trong người chắc là tạm thời bình tĩnh một hồi.

"A Cửu, ngươi đừng như vậy, bất quá là ngồi ở phía sau núi ngắm nhìn phong cảnh mà thôi, ta và Ám Ảnh đều có thời gian. Chỉ là không thể tiếp tục hành hạ thân thể của ngươi như thế, hiện tại liền trở về đi." Liễu Tĩnh Mạt nói, liếc nhìn vẫn không có động tác Hoa Dạ Ngữ, đã thấy nàng nâng khóe miệng, dùng ngón tay viết ba chữ Phó Bạch Chỉ trên mặt đất.

Tay nàng đang phát run, mà tâm cũng giống đôi tay này, không quá bình tĩnh. Mấy ngày này ở Dược tiên cốc, nàng rất rõ bản thân đang làm cái gì. Độc trong người đã không còn là một đoạn thời gian mới phát tác một lần, mà là cả ngày đều dằn vặt nàng. Thường xuyên để cho Hoa Dạ Ngữ ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có, cũng chỉ có thể nằm ở trên giường.

Thật vất vả thanh tỉnh, thì nàng lại không nhớ rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ có vào thời điểm này, nàng mới có thể bảo trì thanh tỉnh. Hoa Dạ Ngữ biết Minh tuyệt cung bị Hắc cổ tuyệt sát chiếm lĩnh, cũng biết Thương khung môn phá rồi lại lập, người bên ngoài nói Phó Bạch Chỉ đã chết, nhưng nàng tuyệt đối không chịu tin tưởng. Phó Bạch Chỉ sẽ không chết, đây là những lời mỗi lần thanh tỉnh Hoa Dạ Ngữ sẽ nói với chính mình, nhưng nàng sợ, đơn giản là sợ rằng mình không bao giờ có thể thanh tỉnh thấy người này xuất hiện ở trước mặt mình nữa.

Hoa Dạ Ngữ quá rõ tình huống thân thể của chính mình, Ám Ảnh và Liễu Tĩnh Mạt chỉ cho rằng mỗi lần mình thanh tỉnh sau khi bị hỗn loạn ký ức là có chuyển biến tốt, chỉ có chính nàng hiểu, bây giờ nàng đang thanh tỉnh, thì ngọn lửa cháy trong cơ thể mạnh đến cỡ nào, cái loại cảm giác này giống như ngực bị từng ngụm từng ngụm gặm nuốt, mỗi ngày mỗi ngày đều không ngừng lặp lại, nàng nhịn được, cũng đã, chết lặng...

"Tĩnh Mạt, chúng ta trở về đi." Chợt, Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, nàng được Ám Ảnh và Liễu Tĩnh Mạt đở dậy, lại cảm thấy cơ thể vô lực được ngay, giống như đã không hề bị mình khống chế. Trong thoáng chốc, nàng nghe được Liễu Tĩnh Mạt ở bên tai mình gọi mình, rất gấp gáp, rất sợ mà kêu nàng, nàng cũng nghe thấy Ám Ảnh nói mình chống đỡ thêm chút nữa, thế nhưng Hoa Dạ Ngữ không hiểu, mình thế nào, sao các nàng lại phải nói như vậy chứ?

Nhìn máu màu đỏ sậm trên mặt đất, Hoa Dạ Ngữ không rõ sao bỗng nhiên trên mặt tuyết lại có máu, nhuộm tên của Phó Bạch Chỉ đỏ bừng. Bỗng nhiên nàng có chút khổ sở, tên của a Chỉ là mình cố sức viết, sau khi nhuộm máu, tên a Chỉ liền không đẹp. Thế nhưng hình như rất nhiều máu, còn đang không ngừng tăng lên, nhuộm ướt tên.

Hoa Dạ Ngữ quỳ trên mặt đất, muốn làm sạch tên Phó Bạch Chỉ, thế nhưng nàng lại cảm thấy trước mắt càng ngày càng đen, duy nhất có thể thấy, chính là màu đỏ tươi đầy đất. Lúc này nàng mới ý thức được, máu này, hình như là của mình, thế nhưng nàng đang chảy máu sao? Hoa Dạ Ngữ sờ mặt mình, không có mò được vết thương, lại mò được màu đỏ tươi bết dính đầy tay. Hoá ra, chính là mình làm dơ tên a Chỉ sao?

Sắp tới thời khắc hôn mê, Hoa Dạ Ngữ cảm giác mình hẳn là xin lỗi, hướng Liễu Tĩnh Mạt và Ám Ảnh, hướng cái tên Phó Bạch Chỉ bị dơ, nàng rất sợ lúc này mình ngủ cũng sẽ không tỉnh lại, cho dù có thể tỉnh lại, cũng không biết sẽ nhớ được hay không. Đáng tiếc, lúc này Hoa Dạ Ngữ cũng không rõ ràng lắm, nàng rốt cuộc nói cái gì.

"Tĩnh Mạt... Ta... Xin lỗi..."

"A Chỉ..."