Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 172



Khi Hoa Dạ Ngữ tỉnh lại, có loại cảm giác không rõ ràng, nàng cảm giác như mình đã chết đi, mà tất cả những gì xuất hiện lúc này đều là những gì sau khi chết nàng thấy. Dù sao cảm giác trước khi hôn mê quá mức đau đớn, cái loại đau giống như là toàn thân đều bị xé rách, như đi vào địa ngục một vòng, làm cho bây giờ nàng cũng không nâng được nửa phần khí lực. Nghe cửa truyền đến tiếng bước chân, thấy khuôn mặt mang theo vẻ tức giận đó, Hoa Dạ Ngữ liền biết, mình còn sống.

Phó Bạch Chỉ ngồi xuống bên giường, liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Hoa Dạ Ngữ, nhẹ nhàng thay nàng đắp kín chăn, sau đó liền trầm mặc xoay người, một câu cũng không nói. Bầu không khí yên tĩnh để cho hai người càng thêm không lời chống đở, Hoa Dạ Ngữ thậm chí không dám xê dịch cơ thể, rất sợ động tác xoay người sẽ đánh vỡ phần trật tự này. Cuối cùng, vẫn là Phó Bạch Chỉ mở miệng trước.

"Ngươi không muốn giải thích gì sao? Hay là nói, đến bây giờ ngươi còn muốn gạt ta?" Thanh âm của Phó Bạch Chỉ không phân rõ vui mừng tức giận hay là ưu sầu, Hoa Dạ Ngữ nhìn không thấy mặt của nàng, cũng không biết nên trả lời vấn đề của nàng như thế nào. Nàng nên nói như thế nào, nên làm thế nào nói với người yêu của nàng... mình sẽ chết? Quá tàn nhẫn, không phải sao.

"A Chỉ... Xin lỗi... Ta..." Hoa Dạ Ngữ chẳng biết nên nói cái gì, vô lực xin lỗi vào lúc này càng lộ vẻ tái nhợt. Nàng nhìn thấy Phó Bạch Chỉ cúi đầu thấp hơn, bờ vai gầy gò của nàng không ngừng run rẩy, nàng luống cuống lấy tay lau mặt, nhưng lại càngrun rẩy nghiêm trọng hơn. Theo sườn mặt nhìn qua, Hoa Dạ Ngữ thấy một giọt nước nhỏ lóng lánh rơi lên vạt áo của nàng.

"A Chỉ, đừng khóc." Đến lúc này, Hoa Dạ Ngữ trái lại thở phào nhẹ nhõm, nàng không cần kiềm nén sự quan tâm cùng tình yêu mình dành cho Phó Bạch Chỉ nữa, cũng không cần che giấu sự đau lòng của mình đối với nàng. Giờ này khắc này, trơ mắt nhìn Phó Bạch Chỉ khóc bất lực như thế, nàng làm sao không khó chịu. Nàng sợ nhất chính là chuyện này, nàng rất không bỏ được, chính là a Chỉ khổ sở.

"Ngữ nhi, bây giờ ngươi nói xin lỗi rốt cuộc có gì hữu dụng chứ? Ta thực sự không nghĩ tới ngươi sẽ giấu diếm ta lâu như vậy, vừa rồi ta tìm đại phu tới, hắn nói ngươi không còn nhiều thời gian, ta không tin, ta để cho hắn chẩn đoán cho ngươi một lần rồi lại một lần, đến nỗi dọa hắn chạy mất... Hắn nhất định coi ta là kẻ ngu si điên khùng, ta thà rằng bị mọi người xem như kẻ ngu si điên khùng, nhưng duy chỉ có ngươi là không thể."

"Ta không có." Nghe lời Phó Bạch Chỉ nói, Hoa Dạ Ngữ đứng dậy ôm lấy nàng, khi hai cơ thể dính sát vào nhau, Hoa Dạ Ngữ dùng gương mặt dán lên lưng của Phó Bạch Chỉ, người này, để cho nàng lưu luyến không thôi.

"Ngươi không có, nhưng tại sao ngươi phải giấu diếm ta lâu như vậy? Độc trong người ngươi là chuyện gì xảy ra? Là đã sớm có đúng không? Cho nên lúc đầu ngươi gặp phải ta mới không nhận thức ta, sau cùng lại tìm mọi cách rời khỏi ta. Tất cả mọi thứ đều là bởi vì mạng của ngươi không còn lâu, không phải sao?"

Phó Bạch Chỉ đỏ mắt hỏi, nàng xoay người, dùng hai tay đè vai Hoa Dạ Ngữ xuống, hiện tại nàng thầm muốn một cái đáp án, mặc dù nó đã xảy ra rất rõ ràng trước mắt, nàng vẫn muốn nghe chính miệng Hoa Dạ Ngữ nói ra.

"A Chỉ, ngươi nói không sai, thân thể này của ta, từ sáu năm trước đã chết rồi, là Diêm La bà đã cứu ta, nhưng cũng biến ta thành một con quái vật. Trong thân thể này có trên trăm loại độc, khó giải cũng không thể cứu." Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, mặc dù giọng nói của nàng nhẹ nhõm, nhưng Phó Bạch Chỉ nghe lại kinh hồn táng đảm.

Hoá ra, độc trong người Hoa Dạ Ngữ, đã theo nàng tròn sáu năm, nói vậy mỗi ngày nàng đều bị đống kịch độc này giày vò, một ngày rồi lại một ngày, cho tới bây giờ. Nàng ẩn núp mình, đẩy mình ra, cũng không phải là bởi vì không thương, mà là nàng sợ mình biết tình hình thân thể của nàng, mới chọn phương pháp cực đoan này sao?

"Hoa Dạ Ngữ, ngươi lừa gạt ta thật thê thảm. Liễu Tĩnh Mạt biết, Ám Ảnh cũng biết, tất cả người thân cận với ngươi, đều biết tình huống của ngươi, duy chỉ có ta - cái người rất nên biết này, lại là người biết trễ nhất. Ở trong lòng ngươi ta rốt cuộc là cái gì? Ngươi luôn miệng nói là vì ta, thế nhưng ngay từ đầu, ngươi cũng đã lựa chọn con đường tự chủ trương, không phải sao?"

"Ban đầu gặp mặt xa cách là như thế này, trong rừng Quỳ Hợi bị ta đả thương cũng là như thế này, ngay cả sự kiện của Ám Ảnh sau đó, cũng như vậy. Ở trong lòng ngươi, có phải ta vẫn luôn rất vô dụng hay không? Ngươi thủy chung cũng chỉ coi ta là người có thể cùng nhau hưởng lạc, nhưng không cách nào cộng khổ. Ta là người yêu của ngươi, là người muốn cùng ngươi vượt qua cả đời, vì sao ngươi không nói cho ta biết chứ?"

"Ngươi có biết nỗi đau bị vợ lừa dối giấu giếm hay không, ngươi có biết ngày hôm nay thấy ngươi té trên mặt đất, ta có bao nhiêu sợ hãi hay không? Ta rất cố gắng truy đuổi bước chân của ngươi, ta không ngừng để cho chính mình trở nên lợi hại, để có thể bảo vệ ngươi, thế nhưng ngươi đã sớm xử tử hình cho chúng ta, bất kể ta làm như thế nào, ta đuổi theo ngươi thế nào, ngươi vẫn muốn đẩy ta ra."

"Ta... Ta chưa từng nghĩ tới ta sẽ yêu một người đến ích kỷ như thế, rõ ràng ở thế giới này ta muốn sống cũng đã phải nỗ lực một trăm phần trăm, thế nhưng ta muốn nỗ lực thêm nữa, liều mạng muốn ở cùng ngươi, nhưng ta thủy chung không có biện pháp đuổi theo ngươi, không phải sao?"

Phó Bạch Chỉ nói giọng khàn khàn, mà nước mắt đã sớm làm gương mặt nàng trở nên mơ hồ. Nhìn nàng khó chịu, Hoa Dạ Ngữ ôm ngực, rốt cuộc biết, chuyện nàng sợ nhất đã xảy ra. Quả thực, nàng vẫn luôn tự cho là đúng thay Phó Bạch Chỉ làm ra quyết định, tất cả những điều nàng cho rằng thật là tốt, đều là một loại tổn thương khác với a Chỉ.

Thế nhưng, tính cách của Hoa Dạ Ngữ đã là như vậy, nàng nhìn giống như là rất nhu nhược, nhưng lòng của nàng so với ai khác đều mạnh mẽ hơn, cho dù đối với chính nàng cũng không ngoại lệ. Nếu như cho Hoa Dạ Ngữ cơ hội lựa chọn một lần nữa, có lẽ nàng vẫn sẽ chọn một mình gánh chịu những thứ này.

"A Chỉ, ta biết nói cái gì ngươi cũng sẽ khổ sở. Ta... làm sao không muốn ở cùng với ngươi, thế nhưng ngươi muốn nói với người yêu của mình thế nào, mạng của ta không còn bao lâu, thế nhưng ta yêu ngươi. Tất cả sự thay đổi của ngươi ta đều nhìn thấy, ngươi càng trở nên ưu tú, thì ta lại càng không có dũng khí nói ra. Bởi vì ta không có tư cách để ngươi vì ta mà tiêu hao cái gì, con đường của ta sẽ nhanh chóng bị chặt đứt, nhưng ngươi còn phải đi rất xa."

"Ngươi quá tốt, mà ta lại không đủ tốt. Mỗi một lần độc phát, ta đều sẽ sợ, sợ mình lại mất đi một lần nhìn thấy ngươi, thậm chí có đôi khi ta sẽ vì tư lợi mà có ý nghĩ đáng sợ, nếu ngươi có thể cùng ta chết đi, thì tốt biết bao. Nếu ta có thể giết ngươi, như vậy chúng ta có thể có thể vĩnh viễn không xa rời nhau. Thế nhưng ta không nỡ, cái thế giới kia ta chưa từng đến, nhưng ta biết, nhất định nó sẽ không tốt đẹp như thế giới này."

Hoa Dạ Ngữ không khóc, nhưng viền mắt lại hiện lên màu đỏ tươi, nghe nàng nói những lời này, Phó Bạch Chỉ an tĩnh đứng ở bên giường ngưng mắt nhìn nàng. Qua hồi lâu, nàng giật giật cơ thể, bỗng nhiên nửa quỳ trên giường, lấy ngọc bội Hoa Dạ Ngữ cất giấu bên trong áo ra ngoài. Ngọc này từ ban đầu hoàn chỉnh đến không trọn vẹn, nhưng hôm nay... nhìn cái vết nứt giữa ngọc bội, Phó Bạch Chỉ khẽ dùng sức, liền bẻ gẫy ngọc bội dọc theo vết nứt, tiện đà dùng sợi dây khác cột chắc.

Nàng đeo một cái lên cổ mình, một cái khác, thì dịu dàng vén mái tóc dài của Hoa Dạ Ngữ lên, đeo ngọc bội lên lại. Cứ như vậy, một khối ngọc nhưng hai người mang, mà hành động như vậy đại diện cái gì, không cần nói cũng biết.

"Ngữ nhi, Liễu Tĩnh Mạt cũng đã bó tay với ngươi, phải không?" Phó Bạch Chỉ thấp giọng hỏi, nàng sờ gò má gầy gò của Hoa Dạ Ngữ, giọng điệu khôi phục ôn nhu.

"Ừ, Tĩnh Mạt cũng không có cách nào, trừ khi có kỳ tích xuất hiện, tìm được cỏ lung mê có thể giải được trăm độc." Nói đến hy vọng duy nhất của mình, nhưng cũng là hy vọng xa vời, nét mặt của Hoa Dạ Ngữ cũng không mang nhiều lắm tiếc nuối, mà là có chút hưởng thụ vùi vào lòng Phó Bạch Chỉ. Nàng cảm thấy giờ khắc này, có lẽ là trời cao ban thưởng cho nàng lần sau cùng.

"Không sao, ta sẽ không từ bỏ hi vọng cuối cùng, ta sẽ gọi người của Hàn tuyệt viện hỗ trợ tìm kiếm. Có thể tìm được là hay nhất, nếu không tìm được, cũng không sao." Phó Bạch Chỉ ôm lấy Hoa Dạ Ngữ, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của nàng. Xa cách mấy tháng, hai người lần thứ hai hôn nhau, Phó Bạch Chỉ hôn rất nồng nhiệt, mà Hoa Dạ Ngữ cũng ôm chặc nàng, đáp lại y như vậy.

Hai người thở hổn hển ngã xuống giường, Phó Bạch Chỉ sờ y phục có chút ẩm ướt trên người Hoa Dạ Ngữ, lúc này mới nhớ tới mình vẫn chưa thay quần áo ướt sũng trên người Hoa Dạ Ngữ. Vừa rồi mới thấy Hoa Dạ Ngữ thổ huyết, Phó Bạch Chỉ vẫn nhớ kỹ, thời khắc đó đại não của nàng căn bản là ngừng vận chuyển, sau khi lấy lại tinh thần nàng mới đi tìm đại phu, nhưng chưa từng nghĩ đại phu tốt nhất trong thành này lại nói, Ngữ nhi của nàng không cứu được.

Phó Bạch Chỉ làm thế nào cũng không nghĩ tới người lúc nãy còn thật khỏe tại sao lại đột nhiên thổ huyết, lại còn không cứu được. Ai biết đại phu đó lại còn nói độc trong người Hoa Dạ Ngữ đã lan ra toàn thân, coi như là Hoa Đà còn sống cũng không có biện pháp. Phó Bạch Chỉ nghe xong chỉ cảm thấy đại não một trận trống không, nàng không ngừng xin đại phu kia xem lại lần nữa, nhất định là có chỗ nào sai lầm, Ngữ nhi của nàng rõ ràng là bách độc bất xâm, làm sao có thể trúng độc, thế nhưng đại phu đó lại nhìn nàng như là người điên, vội vàng chạy ra ngoài.

"A Chỉ... Không được..." Cảm thấy tay của Phó Bạch Chỉ sờ lên cổ áo mình, Hoa Dạ Ngữ vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn suy yếu, nàng nghĩ lấy cơ thể của mình bây giờ, sợ là không có sức lực cùng Phó Bạch Chỉ làm chuyện này.

"Ngữ nhi đang suy nghĩ gì vậy? Ta không phải là muốn như vậy với ngươi, ta chỉ muốn giúp ngươi lau người mà thôi, vừa rồi dầm mưa, ta vội vàng tìm đại phu, đã quên giúp ngươi thay lớp áo trong."

Nghe Phó Bạch Chỉ nói nàng chưa giúp mình thay quần áo, Hoa Dạ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến lúc này nàng lại muốn cởi y phục của mình, không khỏi gặp khó khăn. Thân thể của mình bây giờ ra sao, Hoa Dạ Ngữ rất rõ ràng. Nàng không dám để cho Phó Bạch Chỉ nhìn, không phải sợ đối phương sẽ ghét bỏ mình, mà là sợ Phó Bạch Chỉ nhìn rồi sẽ buồn bã.

"A Chỉ, ta tự mình làm là tốt rồi, ngươi còn là..."

"Ngữ nhi, từ giờ trở đi, đừng giấu diếm ta bất cứ chuyện gì nữa, được không? Nếu ngươi không để cho ta xem, nhất định là có cái gì gạt ta." Phó Bạch Chỉ nói chắc chắn, giống như là đã sớm xác nhận.

Hoa Dạ Ngữ chẳng biết nên nói cái gì, chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng bỏ qua chống cự. Thấy nàng nhắm mắt lại, tùy ý mình rút tầng che chắn cuối cùng trên người nàng đi. Phó Bạch Chỉ chậm rãi kéo áo trong và cái yếm của Hoa Dạ Ngữ xuống, rồi lại cởi tiết khố của nàng ra, theo cổ thân thể này bại lộ ở trước mắt, mặc dù cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng Phó Bạch Chỉ vẫn cảm thấy ngực bị kiềm hãm. Nàng nén nước mắt, nở nụ cười, nhưng vẫn đỏ mắt.

Nàng vốn cho là Hoa Dạ Ngữ chỉ gầy đi chút ít mà thôi, nhưng chưa từng nghĩ, đối phương bất quá là mặc y phục dầy thêm chút, liền như vậy lừa gạt mình. Người này đâu chỉ là gầy chút ít, thân thể này của nàng, căn bản là gầy đến mức tong teo. Trước ngực là dấu vết dử tợn, hai vết thương sâu đậm do kiếm tạo thành trườn ở phía trên, thời khắc nhắc nhở Phó Bạch Chỉ, bởi vì mình, mà Hoa Dạ Ngữ chịu đau đớn thế nào.

Mà ở trên da thịt trắng noãn của nàng, mấy dấu vết màu xám xanh trên đùi đặc biệt rõ ràng, Phó Bạch Chỉ biết, nghĩ cũng biết, đây chính là nguyên nhân quan trọng mà Hoa Dạ Ngữ sợ để cho mình thấy. Tuy rằng không khó nhìn, lại nói rõ thân thể này đã sắp thối rửa.

"Có đau không?" Nhẹ nhàng sờ lên vị trí hư tổn trên đùi Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ rất cẩn thận, rất sợ sẽ làm Hoa Dạ Ngữ đau, còn đối phương chỉ là lắc đầu, sắc mặt mang theo chút phấn hồng."Vì sao muốn xăm lên vậy?" Kiểm tra qua cơ thể Hoa Dạ Ngữ không còn nơi nào khác có chuyện, Phó Bạch Chỉ cầm lấy khăn mặt, giúp nàng lau người.

Đóa hoa màu lửa đỏ trên vai đập vào trong mắt, Phó Bạch Chỉ có chút si mê sờ sờ, da của Hoa Dạ Ngữ vốn là trắng, mà cái hình xăm rừng rực như lửa này càng tôn lên vẻ đẹp làn da của nàng. Tuy rằng không biết đây là hoa gì, nhưng lại làm cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy rất thích hợp với Hoa Dạ Ngữ.

"Hoa này, là khi ta đang suy nghĩ về ngươi mà vẽ ra, là cố niệm" Hoa Dạ Ngữ nằm lỳ ở trên giường nhẹ giọng nói, hoa này cũng không có thực thể chân chính, chỉ do nàng tưởng tượng ra. Mỗi khi nàng nhớ Phó Bạch Chỉ quá nhiều, thì sẽ đi vẽ chân dung của Phó Bạch Chỉ, mà một ngày nào đó, liền vẽ ra đóa hoa này.

Cố niệm, cố chấp tưởng niệm, nhưng lại không thấy.

"Ta sẽ không sẽ rời khỏi ngươi, bất kể phát sinh cái gì." Nhìn tấm lưng xinh đẹp của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ nói chắc chắn. Tất cả mâu thuẫn và hiểu lầm của hai người rốt cuộc vào giờ khắc này đã cởi ra, tuy rằng ngực vẫn còn giận Hoa Dạ Ngữ giấu diếm mình lâu như thế, nhưng cho dù tức hơn nữa, khi đối mặt với dáng vẻ bất lực của người này, còn có thân thể hư nhược của nàng, Phó Bạch Chỉ cũng không đành lòng phát giận.

Nói cho cùng, Hoa Dạ Ngữ làm mọi thứ, đều là vì mình.

Bởi vì đưa lưng về phía nàng, Hoa Dạ Ngữ tự nhiên không nhìn thấy sự dứt khoát trong mắt Phó Bạch Chỉ, chỉ khẽ ừ. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy khăn lông biến thành bàn tay của Phó Bạch Chỉ, mà hơi thở của người này cũng phun lên thân thể của chính mình. Hoa Dạ Ngữ nhạy cảm run rẩy, thoáng chốc, Phó Bạch Chỉ đã đem nàng lộn lại, đè xuống giường.

"Bây giờ Ngữ nhi còn mệt không?" Trong mắt của Phó Bạch Chỉ mang theo chút dục vọng, càng nhiều hơn nhưng là cưng chìu và ôn nhu. Nghe được câu hỏi của nàng, Hoa Dạ Ngữ lắc đầu, thân thể của nàng luôn mệt, nhưng bị Phó Bạch Chỉ dịu dàng nhìn như vậy, giống như bất cứ nỗi đau xót nào cũng không đáng kể. Nàng và a Chỉ, đích thật là đã lâu không có thân mật.

"Yên tâm, ta sẽ không đi vào, cũng sẽ không làm ngươi mệt, nhưng ta sẽ khiến ngươi thoải mái." Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng nói, hạ người xuống, sau khi tách hai chân của Hoa Dạ Ngữ ra nhìn đến chỗ hơi hơi ẩm ướt, có chút chế nhạo liếc mắt nhìn Hoa Dạ Ngữ. Nhận thấy được ánh mắt sâu xa của nàng, Hoa Dạ Ngữ đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác, mà Phó Bạch Chỉ đã hôn lên.

Nơi đó nhận tất cả thương yêu, cái lưỡi vốn mềm mại so với thường ngày còn phải dịu dàng gấp mấy trăm lần. Hoa Dạ Ngữ nhìn Phó Bạch Chỉ vùi vào giữa hai chân mình, nhẹ nhàng ôm lấy đầu của nàng, đã có nước mắt theo vành mắt của nàng rơi xuống.

A Chỉ, ta chịu thua, không bao giờ lẫn trốn nữa.

- -

Chương này thím Bạo thay hơi bị nhiều từ nhạy cảm bằng các từ lãng giang trong ngoặc. Chẳng hạn như từ 【 níu kéo kéo 】 khúc cuối ý.

Tui đã cố gắng dùng cái tâm hồn trong sáng của mình [ahihi] liên tưởng và nghĩ từ thay thế. Nhưng cái chỗ 【 níu kéo kéo 】 tui bó tay rồi:<

Các vị huynh đài có ý tưởng gì không gợi ý cho tui chỉnh lại cho nó trọn vẹn đi:'(

À quên, thím ấy nói phiên ngoại 12000 từ được in thành một cuốn riêng lẻ hẳn hoi cơ, ghét ghê. Chương sau là ngọt ngào nối tiếp ngọt ngào nga. Chương này người ta đa như vậy rồi mà thím Chỉ cũng không tha nữa, kỳ ghê:)))