Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 73



Nếu không tính những nụ hôn trước đó, đây tựa hồ là lần đầu tiên các nàng thân mật dưới dạng tình huống rõ ràng như vậy. Mặc dù măng giòn đã đến trong bụng, nhưng hai người lại như là bị dính cùng một chỗ, không cách nào tách ra. Gương mặt giấu dưới mặt nạ đó Phó Bạch Chỉ không cách nào nhìn trộm đến, nhưng có thể thấy hai tròng mắt lộ ra ngoài của Hoa Dạ Ngữ.

Đôi mắt này rất đẹp, rất giống với người kia. Thuần túy màu đen không sảm tạp bất kỳ tạp chất gì, con ngươi sáng lúc này lắp đầy mình, cảm giác chuyên chú, giống như ở trong mắt người này chỉ có một mình mình, cũng không có bất kỳ cái khác. Bởi vì hai người dựa vào quá gần, chóp mũi Phó Bạch Chỉ tràn đầy mùi hương thơm ngát trên người Hoa Dạ Ngữ, mà khóe miệng hơi nhếch lên tà mị độ cong của nàng đang phóng đại trước mắt mình.

Hơi chút tách ra một hồi, đem măng giòn đối phương đưa tới nuốt xuống, Phó Bạch Chỉ rốt cuộc cũng không chịu nổi loại mê hoặc này, lần thứ hai hôn lên Hoa Dạ Ngữ. Tuy rằng kinh nghiệm yêu đương của nàng chỉ có một lần không vui, nhưng đối với hôn môi loại sự tình này vẫn là hiểu tương đối nhiều, so với chỉ biết xông ngang đụng loạn Hoa Dạ Ngữ cần phải nhạy bén không ít.

Ôm trên vòng eo người bên trên, để cho nàng ngồi trên chân mình. Xung động nhất thời là dục vọng phóng túng, Phó Bạch Chỉ tuân theo khát vọng nơi đáy lòng, từ đáp lại biến thành chủ đạo, làm nụ hôn đột nhiên xuất hiện này sâu hơn. Cái lưỡi ôm lấy đồng loại, hút lấy nước bọt ngọt ngào trong miệng lẫn nhau. Cảm thấy đầu lưỡi mềm mại của Phó Bạch Chỉ đảo qua cái lưỡi của mình, mềm nhẹ liếm liếm cánh môi của mình, Hoa Dạ Ngữ cảm giác mình bị nàng hôn đến toàn thân nóng lên, như là cháy vậy.

Hô hấp trở nên trầm trọng lại dồn dập, Hoa Dạ Ngữ theo bản năng đưa tay vòng qua vai Phó Bạch Chỉ, ngực lê nhẹ trước ngực người kia, giữa chân dán chặc bụng dưới bằng phẳng của Phó Bạch Chỉ. Như vậy thân mật đụng vào để cho Hoa Dạ Ngữ si mê, nàng yêu thảm loại cảm giác này, Phó Bạch Chỉ hôn khiến cho nàng thần hồn điên đảo, thân thể nóng quá, bộ ngực căng phồng thật là khó chịu, giữa chân rất ướt, nàng cũng hy vọng mình có thể không chịu thua kém một ít, không nên luôn luôn mẫn cảm như vậy, nhưng kích thích Phó Bạch Chỉ mang đến cho nàng, không cần nhiều, chỉ là một chút, liền đủ để cho nàng vì nó mà điên cuồng.

"Ân... Chỉ... A chỉ..." Cảm thấy hai tay của Phó Bạch Chỉ đã nhu đến hông của mình, Hoa Dạ Ngữ ôm nàng, nhẹ giọng gọi tên nàng. Nhưng cũng bởi vì tiếng hô hoán này, để cho thần trí mê man của Phó Bạch Chỉ khôi phục bình thường. Thân thể vốn khô nóng lạnh xuống, Phó Bạch Chỉ nhẹ nhàng đẩy Hoa Dạ Ngữ ra, lần nữa đem nàng ấn trở lại chỗ ngồi, thấy đối phương tuy rằng mê man nhưng vẫn là nghe lời ngồi xong, Phó Bạch Chỉ nghĩ có vài phần khả ái.

"Xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi." Nếu Hoa Dạ Ngữ đã ăn món này, cũng nói lên thức ăn không có độc, mà nàng cũng không phải cố ý muốn hại mình. Chẳng qua là, liên tưởng đến món mì mình từng ăn, còn có những thức ăn trên bàn bày, Phó Bạch Chỉ rất khó tưởng tượng, rốt cuộc là thả vật gì, mới có thể đem thức ăn thông thường biến thành dọa người như vậy.

"Phó chưởng môn không nên tự trách, ta chỉ là muốn bồi bổ thân thể cho ngươi, liền thả chút dược liệu, không nghĩ tới sẽ bị ngươi hiểu lầm." Mặc dù mới vừa trải qua nụ hôn triền miên, nhưng Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên chuyển biến cũng làm cho Hoa Dạ Ngữ cũng tĩnh táo không ít, đôi tay giấu dưới tay áo đã hơi siết chặc, cúi đầu tưởng che giấu tất cả xấu hổ của mình. Lại thấy Phó Bạch Chỉ đã cầm lấy chiếc đũa, từ từ ăn những món mình vì nàng chuẩn bị.

"Phó chưởng môn, nếu ngươi không thích ăn những thứ này, ta có thể làm cái khác cho ngươi, ngươi không cần..."

"Đây đều là ngươi đặc biệt vì ta chuẩn bị đi." Nghe Hoa Dạ Ngữ nói như vậy, Phó Bạch Chỉ ngắt lời nói. Nàng tuy rằng không đọc tâm, nhưng có thể nhìn ra lúc Hoa Dạ Ngữ đưa thức ăn cho mình khẩn trương, trước là bởi vì nàng hạ độc chột dạ, lúc này mới hiểu được, người này bất quá là vì mình suy nghĩ mà thôi.

"Ân." Đến thời điểm này Hoa Dạ Ngữ không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đỏ mũi cúi đầu khe khẽ lên tiếng. Phó Bạch Chỉ tự nhiên sẽ không độc hưởng thức ăn ngon một mình, nàng biết Hoa Dạ Ngữ cũng không dự tính ăn những thứ này, dựa vào chỉ có một bộ bộ đồ ăn liền có thể biết được. Nhìn thân thể nàng gầy yếu như vậy, Phó Bạch Chỉ là vô luận như thế nào cũng không thể độc hưởng thức ăn ngon.

Thỉnh thoảng gắp một đũa thức ăn đưa đến trước mặt Hoa Dạ Ngữ, hoặc bỏ cái bánh bao vào trong miệng nàng. Thấy đối phương vừa mới bắt đầu còn có chút chống cự, sau lại như con mèo nhỏ bị hoảng sợ ăn đông tây mình đút tới, Phó Bạch Chỉ cũng vui vẻ làm chuyện loại này. Không lâu lắm, một bàn thức ăn liền bị hai người các nàng ăn sạch trơn, Phó Bạch Chỉ liền đi minh tuyệt cung bãi tắm tắm rửa, mà Hoa Dạ Ngữ còn lại là ở trong phòng đờ ra.

Đem ngăn ẩn bên giường mở ra, Hoa Dạ Ngữ từ bên trong cầm ra ngọc bội bản thân thả ở trong đó. Ngọc này qua nhiều năm như vậy chẳng bao giờ rời khỏi người nàng, nếu không phải bởi vì Phó Bạch Chỉ ở đây, nàng cũng sẽ không đem nó giấu tại nơi bí mật như vậy. Rút đi áo khoác nằm ở trên giường, theo thói quen dùng ngón tay sờ bên mép ngọc vỡ, lại ép sát ở bên ngoài vết sẹo lớn trên ngực.

Hoa Dạ Ngữ rất thích làm động tác như vậy, tự như chỉ là như vậy, liền có thể cảm thụ được sự ấm áp khi vùi vào trong lòng Phó Bạch Chỉ. Nụ hôn hôm nay không hề được báo trước, lại làm cho Hoa Dạ Ngữ nghĩ ngọt ngào vạn phần. Dùng đầu lưỡi liếm cánh môi, bây giờ còn có thể nếm được khí tức Phó Bạch Chỉ lưu lại. Càng nghĩ như vậy, Hoa Dạ Ngữ khó mà bình tĩnh xao động lại càng kiêu ngạo.

Đường nhìn đảo qua ngực, lúc chạm đến hai nơi nhô ra bên trong áo sơ mi, Hoa Dạ Ngữ có chút ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác. Phó Bạch Chỉ vị đạo vẫn còn ở, cảm giác nàng mang đến cũng lưu lại trong thân thể. Bụng dưới vẫn còn rất nóng rất nóng, quần lót cũng đã sớm bị khát vọng dịch thể làm ướt nhẹp. Hoa Dạ Ngữ kẹp chặc hai chân, ở trên giường vặn vẹo một cái, liền không nhẫn nại được lên tiếng hừ nhẹ.

Mấy ngày nay, nàng và Phó Bạch Chỉ cùng giường cùng gối, nhưng không phát sinh thêm bất cứ chuyện thân mật gì nữa. Nghĩ đến đối phương đã từng ở trên cái giường này như vậy kịch liệt muốn mình, cảm giác thân thể bị Phó Bạch Chỉ lấp đầy giữ lấy để cho Hoa Dạ Ngữ hoài niệm. Nàng ôm Phó Bạch Chỉ gối đầu, đem cổ tay kẹp ở giữa hai chân, nhẹ nhàng ma sát. Yêu một người, yêu đến sâu tận xương tủy, cũng không gì hơn cái này đi?

"A chỉ... Xin lỗi... Ta cuối cùng là như vậy muốn ngươi, nên làm thế nào cho phải?" Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nỉ non, nhìn gối đầu của Phó Bạch Chỉ hồi lâu, dưới sự thúc giục của dục vọng, liền đem gối đầu nhẹ nhàng kẹp giữa hai chân, chậm rãi ma sát. Gối đầu mềm mại xúc cảm cùng giữa chân đụng vào nhau, ở giữa còn cách đơn bạc quần lót cùng áo sơ mi. Dù là ma sát nhỏ nhẹ như vậy, cũng để cho Hoa Dạ Ngữ như mê như say.

Nàng nghiêng người, siết chặc ngọc bội trong tay, hai chân cố sức kẹp chặt Phó Bạch Chỉ gối đầu, ở trên giường giãy dụa. Voan mỏng mềm trướng giường phát sinh nhỏ nhẹ âm thanh, làm cho gương mặt giấu dưới mặt nạ của Hoa Dạ Ngữ hồng đến mức như muốn rỉ máu. Nàng biết mình như vậy thật là vô cùng phóng đãng, lại dùng a chỉ gối đầu làm loại sự tình này. Nhưng trong xấu hổ, dĩ nhiên còn hết sức vui sướng, mà phần này vui sướng không chỉ là xuất phát từ với thân thể, còn có tâm.

"A chỉ... Xin lỗi... Làm dơ gối của ngươi... A... Ta sẽ... Bồi thường cho ngươi." Xúc cảm trơn trợt bết dính giữa chân càng ngày càng nặng, Hoa Dạ Ngữ biết mình quần lót chắc chắn ướt đẫm, gối đầu sợ là khó mà may mắn tránh khỏi. Hai mắt của nàng bị dục vọng hơi nước ướt nhẹp, cánh môi không ngừng run run, trong đầu tràn đầy tình cảnh hôm đó lúc Phó Bạch Chỉ tiến nhập mình.

Hoa Dạ Ngữ quá mức nhập tâm, cho nên hắn cũng không phát hiện, ở cửa phòng đã có thêm một người. Nụ hôn vừa rồi Phó Bạch Chỉ cũng không cảm thấy xấu hổ, lại làm cho ý nghĩ rời đi của nàng lại sinh ra dao động. Vốn định thư thư phục phục tắm rửa, chuyện rời đi bàn bạc kỹ hơn, ai biết mới vừa đi tới bãi tắm, lại phát hiện mình đã quên mang quần áo tắm rửa, liền phiền toái vòng trở lại.

Nhưng nàng trăm triệu không nghĩ tới, lúc mình trở về, lại thấy cảnh tượng như vậy. Màn trên giường vẫn chưa buông, mà là chỉnh tề buộc buộc ở bên giường, cũng để cho động tác của người trên giường càng thêm rõ ràng. Lúc này, áo lót bên ngoài của Hoa Dạ Ngữ bị nàng cởi bỏ, một bộ màu đỏ áo sơ mi nửa mặc nửa cởi quấn trên người nàng. Mái tóc dài màu tím của nàng mất trật tự tán loạn ở bên giường, thân thể co rúc vào một chỗ như mỹ nữ xà giãy dụa nhiều lần, mà giữa hai chân kẹp, là gối đầu của mình.

Là người hiện đại, Phó Bạch Chỉ thấy rõ đông tây không ít, huống chi nàng cũng không phải người ngu, liếc mắt liền biết Hoa Dạ Ngữ lúc này đang làm cái gì. Thanh âm của nàng bất đồng thường ngày cố ý ngụy trang xa lánh, mà là mềm mỏng như muốn nặn ra nước. Nàng nghiêng người mặt hướng mình, lại không phát hiện nàng trốn ở cửa, mà là chuyên tâm làm việc an ủi mình.

Âm thanh thở dốc quá mức gấp gáp, mà thường thường phát sinh khó mà đè nén ngâm khẽ càng làm cho Phó Bạch Chỉ nghĩ toàn thân nóng lên. Dù cho đối phương còn mang theo mặt nạ, nàng lại có thể tưởng tượng đến gương mặt dưới mặt nạ đó sẽ tuyệt mỹ xinh đẹp như thế nào. Nghe trong miệng nàng gọi ra tên của mình, một tiếng một tiếng, càng lúc càng lớn, vòng eo giãy dụa tốc độ cũng rất nhanh. Khi Hoa Dạ Ngữ động tác dần dần dừng lại, Phó Bạch Chỉ liền biết, nàng đã chìm đắm trong cao triều, vả lại còn dùng gối của mình.

Như vậy chấn động quá mức mãnh liệt, làm cho nhịp tim của Phó Bạch Chỉ đập liên tục. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Hoa Dạ Ngữ lấy tay cởi ra màu đỏ voan mỏng áo sơ mi, vuốt ve nàng no đủ ngực. Mặc dù đã sớm xem qua cũng sờ qua, nhưng Phó Bạch Chỉ không nghĩ tới nhìn bằng cách này sẽ tuyệt vời như vậy. Mắt thấy ngón tay dài nhỏ trắng nõn của Hoa Dạ Ngữ xoa bộ ngực của nàng, đầu ngón tay nắm chóp đỉnh béo mập, trong miệng giống như khẩn cầu hô tên của mình. Từng tiếng a chỉ giống như là ma chú mệnh lệnh Phó Bạch Chỉ đi tới, để cho nàng không cách nào dừng lại cước bộ vào cửa, đi thẳng tới bên người Hoa Dạ Ngữ.

Hoa Dạ Ngữ làm sao sẽ ngờ tới Phó Bạch Chỉ lại đột nhiên xông vào, cả người nàng bây giờ sững sờ, thậm chí ngay cả tay đều đã quên từ trước ngực lấy ra. Thấy nàng nhẹ thở phì phò nhìn mình, giữa hai chân còn kẹp mình gối đầu. Phó Bạch Chỉ an tĩnh ngưng mắt nhìn nàng, thẳng đem Hoa Dạ Ngữ bị ngắm đến xấu hổ vô cùng, con ngươi đen nổi lên cảm thấy thẹn hơi nước, xoay đầu sang một bên.

Hoa Dạ Ngữ không dám nhìn Phó Bạch Chỉ lúc này là biểu tình gì, nàng chỉ biết là hết thảy tất cả đều bị dục vọng của mình đập vỡ. Nàng chỉ là quá nhớ Phó Bạch Chỉ, quá nhớ muốn nàng. Tâm ma một khi sinh ra, cũng vô pháp từ bỏ. Biết rõ Phó Bạch Chỉ với mình mà nói chỉ là hy vọng xa vời, nhưng Hoa Dạ Ngữ chính là không có biện pháp khống chế mình không đi yêu nữ tử này.

A chỉ, hôm nay ngươi thấy ta chẳng biết liêm sỉ như vậy, sẽ chán ghét ta đi?

Hoa Dạ Ngữ ở trong lòng nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy ngực đau như bị từng đợt đao đâm thủng. Nàng siết chặc ngọc bội, dùng tay kia che mặt. Nhưng vào lúc này, thân thể trên bỗng nhiên nhiều hơn một cái trọng lượng, cảm thấy Phó Bạch Chỉ lấy đi gối đầu giữa chân mình, Hoa Dạ Ngữ theo bản năng kẹp chặt hai chân, không muốn để cho đối phương thấy mình chật vật, đã có một tay sờ lên, đánh vỡ ý đồ của nàng.

"Phó chưởng môn nếu nghĩ ta ghê tởm, ta có thể gọi ám ảnh cho ngươi chuẩn bị một gian phòng khác." Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, khổ sở cắn môi dưới. Lúc này, ướt đẫm quần lót bỗng nhiên bị người trên người cởi đi, thân thể bị Phó Bạch Chỉ không hề báo trước xỏ xuyên qua. Cái loại cảm giác dục vọng được người yêu lấp đầy này để cho Hoa Dạ Ngữ không chịu nổi vươn người, bật ra tiếng rên rỉ.

"Vì sao vẫn gọi ta phó chưởng môn? Ngươi rõ ràng thích gọi ta a chỉ như vậy." Phó Bạch Chỉ lấy tay che trên mặt nạ của Hoa Dạ Ngữ ra, mặt nạ này đã che mặt của nàng, Phó Bạch Chỉ không muốn tay này lại che khuất ánh mắt của nàng.

"Bởi vì... Bởi vì ta sợ phó chưởng môn chú ý." Thân thể bị Phó Bạch Chỉ lấp đầy, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích, chỉ là tồn tại trong cơ thể mình, Hoa Dạ Ngữ âm thanh run rẩy trả lời.

"Chú ý cái gì? Ngươi cũng biết, mỗi một lần ngươi kêu ta phó chưởng môn, ta đều rất muốn đánh ngươi?" Phó Bạch Chỉ vừa cười vừa nói, nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, liền thấy Hoa Dạ Ngữ chịu không nổi run rẩy cơ thể.

"Không... Ta... Ta chỉ là... Sợ phó chưởng môn nghĩ, ta đây loại phóng đãng nữ tử, không xứng gọi ngươi như vậy." Phó Bạch Chỉ không nghĩ tới Hoa Dạ Ngữ sẽ nói như vậy, ngực nổi lên một trận đau xót. Nàng cúi người đặt ở trên người Hoa Dạ Ngữ, dùng cánh môi hôn khóe miệng của nàng, chậm rãi co rúm ngón tay chôn trong cơ thể của nàng.

"Gọi ta a chỉ, ta liền muốn ngươi."

Cái ngọc bội cầm trên tay abcxyz xong mà sư tỷ không thấy nữa thì em bó tay (⌣_⌣")

Sắp tới chương 80, sắp lột được cái mặt nạ huhuu