Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 91



"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, cái gì Ánh Hàn, ta căn bản không nhận thức." Cổ bị bóp sinh đau, hít thở không thông làm cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy hoảng sợ mà vô lực. Nàng bất lực đạp chân, muốn tìm một cơ hội thoát khỏi loại khốn cảnh này. Nhưng đối phương giống như là xem thấu ý đồ của nàng vậy, trái lại giơ tay lên đem nàng nâng lên cao, lực đạo bóp cổ cũng nặng hơn chút.

Phó Bạch Chỉ không biết rốt cuộc cô gái áo đen này lai lịch là gì, cũng không hiểu căn bản trong nguyên gốc không có tỉ mỉ xuất hiện bên trong phong nguyệt quán làm sao sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng sự tình phát sinh lúc này, làm cho Phó Bạch Chỉ phải ép buộc mình tỉnh táo lại. Đầu tiên, người này nàng không nhận ra, bao quát Ánh Hàn mà nàng luôn miệng nói mình cũng chưa từng nghe tới.

Lấy nội công bây giờ của Phó Bạch Chỉ, không cách nào dò xét nội công người này có bao nhiêu thâm hậu. Ánh mắt nàng nhìn mình mang theo khinh thường, giống như là đang nhìn một con kiến hôi vô cùng nhỏ bé, để cho Phó Bạch Chỉ nghĩ cực kỳ khó chịu. Nàng cho rằng mình lại phải chết, không phải bị người này bóp chết cũng là từ nơi này té xuống khiến cho tan xương nát thịt.

Bị bóp chết sẽ rất xấu xí, nhưng té xuống cũng không nhất định có bao nhiêu xinh đẹp. Nghĩ đến Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ chật vật vươn tay, dùng sức cầm cánh tay của cô gái áo đen kia, đối phương vẫn không nhúc nhích, để cho nàng sâu sắc hiểu rõ những thứ mình làm bất quá là vô dụng. Chẳng lẽ mình thực sự phải chết ở chỗ này? Cái ý nghĩ này vừa ra, Phó Bạch Chỉ liền cố hết sức gạt bỏ.

Nàng không muốn chết, cũng không thể chết. Hoa Dạ Ngữ còn đang chờ nàng, nếu mình chết không lý do như vậy, người kia sẽ có bao nhiêu khổ sở? Có phải sẽ áy náy như mình sáu năm trước hay không? Không... Lấy trình độ ngữ nhi yêu mình, sẽ phải càng thêm thống khổ mới đúng. Đã như vậy, mình càng không thể xảy ra chuyện gì.

"Tôn thượng." Ngay lúc Phó Bạch Chỉ tính toán đem hết toàn lực đánh một trận, trên đài ngắm trăng không người chợt xuất hiện hai người. Hai người bọn họ Phó Bạch Chỉ cũng không xa lạ gì, tuy rằng chỉ gặp mặt có một lần, nhưng dù sao cũng là người cứu mình, chính là hai gã đệ tử của Hàn tuyệt viện, chỉ là Phó Bạch Chỉ không rõ bọn họ làm sao sẽ xuất hiện đúng lúc như vậy, mà bọn họ luôn mồm kêu tôn thượng, chẳng lẽ là cô gái áo đen này?

"A... Ta tưởng là ai, nguyên lai là con chó của Hàn tuyệt viện. Thế nào? Các ngươi muốn ngăn trở ta?" Quả nhiên, hai người kia gọi tôn thượng, chính là cô gái áo đen. Chuyện cho tới bây giờ, Phó Bạch Chỉ rốt cuộc hiểu rõ một ít. Hàn tuyệt viện hai người kia chắc là tới giúp mình, chỉ là bọn hắn tựa hồ đối với nữ tử này rất là cung kính, để cho Phó Bạch Chỉ không cách nào phán đoán.

"Tôn thượng nói đùa, ta hai người cũng không dám ngăn cản ngài. Chỉ là viện thủ có giao phó, nếu ngài có cái gì bất mãn, đại khả tìm Hàn tuyệt viện tính sổ, người này vô tội, vẫn là thả đi." Bị cô gái áo đen kia vô lễ xưng hô, hai vị kia lão giả như trước cung kính. Nghe được lời của bọn họ, cô gái kia cau mày, khóe miệng câu dẫn ra một cái nụ cười giễu cợt nhàn nhạt. Không đợi Phó Bạch Chỉ nghe tiếp, nàng liền cảm giác hai chân mềm nhũn, cơ thể đúng là trong chớp mắt trở lại bên trong đài.

Bảo trụ mệnh, Phó Bạch Chỉ bưng cổ họng phát đau, có chút khó nhọc lại tham lam thở hổn hển, mà khi nàng hoàn hồn muốn chất vấn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hoa khôi kia cùng hai người của Hàn tuyệt viện đã sớm biến mất không thấy, toàn bộ đài ngắm trăng cũng chỉ còn lại có chính mình một người. Thân thể khó chịu để cho Phó Bạch Chỉ khom người ngồi xuống trước bàn giữa đài ngắm trăng, một hơi uống cạn sạch rượu trái cây để trên bàn.

Sau một lát, nàng cuối cùng cũng nghĩ thoải mái rất nhiều, tuy rằng cái cổ còn có chút đau, nhưng đã không có trở ngại. Lúc nàng chuẩn bị xuống lầu tìm Hoa Dạ Ngữ, cửa đài ngắm trăng đã có thêm một thân ảnh màu đỏ. Quay đầu nhìn lại, Phó Bạch Chỉ sớm đã quên nguy hiểm lúc nãy, mà là si mê nhìn người, vẻ mặt hoảng hốt.

Có lẽ là bởi vì lo lắng cho mình mà chạy quá nhanh, Hoa Dạ Ngữ khí tức có chút không thuận, ngay cả tóc dài đặt ở trong mũ cũng tán loạn lộ ra một ít. Nàng đứng ở bên cạnh đài ngắm trăng, lẳng lặng nhìn mình. Mảnh trăng khuyết sau lưng trở thành phông nền cho nàng, những ánh sao phát sáng cũng không bằng ánh sáng chói lóa trong mắt nàng. Thấy như vậy, Phó Bạch Chỉ nhịn không được bước nhanh đi lên, đem Hoa Dạ Ngữ ôm lấy.

"Ngữ nhi chính là nhớ ta?" Phó Bạch Chỉ không có cố ý che giấu, bởi vì nàng biết vết bầm trên cổ sớm muộn gì cũng bị thấy. Cảm giác thân thể Hoa Dạ Ngữ hơi cứng ngắc, tiện đà vươn bàn tay có chút lạnh sờ lên cổ của mình. Lực đạo rất nhẹ, như là đang dùng lông chim vỗ về chơi đùa da thịt mình, giống như là rất sợ làm nàng đau nhức. Mặc dù Hoa Dạ Ngữ không nói, Phó Bạch Chỉ lại có thể cảm giác được nàng phát ra từ nội tâm yêu thương.

"A chỉ, xin lỗi, ta đã tới chậm." Từ lúc Phó Bạch Chỉ theo hoa khôi kia lên lầu, Hoa Dạ Ngữ liền cảm thấy không yên. Theo thời gian kéo dài, phần không yên này càng phát ra rõ ràng. Nàng vốn không muốn ngạc nhiên, liền muốn ra ngoài quán hít thở không khí, ai biết vừa mới đi ra ngoài, liền thấy được Phó Bạch Chỉ đang bị treo ở phía ngoài đài ngắm trăng. Cái nhìn này để cho tim Hoa Dạ Ngữ hẫng mấy nhịp, nàng không để ý tới người bên trong ngăn cản, liều mạng hướng về phía đài ngắm trăng chạy đi, sợ mình chậm một bước Phó Bạch Chỉ sẽ bị người khác làm hại.

Nhưng mà, lúc nàng lên đến, lại thấy dáng dấp ngồi ở trước bàn uống rượu của người này, giống như mọi thứ ban nãy đều là tự mình tạo ra ảo giác, bằng chứng duy nhất, chính là vết bầm trên cổ Phó Bạch Chỉ. Hoa Dạ Ngữ rất áy náy, nếu vừa rồi nàng khăng khăng đi theo, sẽ không có chuyện như vậy, nàng không dám nghĩ, nếu đối phương thực sự muốn cho Phó Bạch Chỉ chết, mình lúc này có phải đã mất đi nàng hay không.

"Không liên quan gì đến ngươi, không nên luôn luôn đem sai lầm hướng trên người mình nhận." Nghe Hoa Dạ Ngữ nói như vậy, Phó Bạch Chỉ liền biết nàng lại suy nghĩ nhiều. Nhớ lại một màn mạo hiểm vừa rồi, Phó Bạch Chỉ không khỏi có chút nghĩ mà sợ. Nàng chẳng biết cô gái áo đen khi nãy rốt cuộc lai lịch là gì, nhưng khí thế cùng lệ khí tản ra trên người nàng lại thật kiềm hãm mình. Hơn nữa, ngay cả hai cái lão giả của Hàn tuyệt viện đều đối với nàng một mực cung kính, ngoài thân phận và địa vị tự nhiên sẽ không đơn giản. Trong miệng nàng nói Ánh Hàn Phó Bạch Chỉ cũng không nhận thức, nhưng ra mòi tựa hồ cũng là Hàn tuyệt viện người.

Nghĩ tới những thứ này, Phó Bạch Chỉ nhíu chặt mày, tình hình lúc này là càng ngày càng loạn. Lẽ ra ở nguyên gốc Hàn tuyệt viện không có phần diễn gì vậy mà lại sinh động như vậy, mà cái nữ tử không rõ lai lịch tối nay càng làm cho nàng sứt đầu mẻ trán. Bị một người cường thế như vậy để mắt tới, vả lại lần đầu tiên gặp mặt liền muốn giết mình, Phó Bạch Chỉ càng phát giác như có gai ở lưng.

"Còn đau không?" Tuy rằng Phó Bạch Chỉ tỏ vẻ không hề gì, thế nhưng Hoa Dạ Ngữ cực kỳ đau lòng. Thấy nàng cúi đầu, dùng cánh môi mềm mại hôn cổ của mình, thỉnh thoảng vươn lưỡi liếm qua ứ vết. Phó Bạch Chỉ chỉ cảm thấy mình bị liếm liếm làm cho khô nóng cực kỳ, một cổ dục vọng không nên xuất hiện vào lúc này chiếm cứ lòng của nàng.

Hoa Dạ Ngữ vào bất kỳ lúc nào cũng là mỹ lệ câu người, loại thời điểm này cũng không ngoại lệ. Quần áo của nàng bởi vì chạy mà mở rộng, lộ ra áo sơ mi màu trắng ánh trăng bên trong hồng bào. Đài ngắm trăng bây giờ cũng chỉ có hai người các nàng, lấy trăng sao làm bối cảnh, rượu ngon cùng người yêu làm bạn. Cảm giác sống sót sau tai nạn để cho Phó Bạch Chỉ nhịn không được câu dẫn ra khóe môi, xoay người cầm lên một bầu rượu trên bàn rót vào trong miệng, cũng không quản Hoa Dạ Ngữ kinh ngạc biểu tình, hướng về phía môi của nàng hôn lên.

Hương vị thuần túy của rượu trái cây lan tràn trong miệng hai người, còn trộn lẫn mùi vị quen thuộc của người yêu. Phó Bạch Chỉ rất thích khí tức trên người Hoa Dạ Ngữ, sáu năm trước giống như là hương bơ nồng trong bánh ga-tô, mà hôm nay, trong ngọt ngào lại thêm vào một tia nhàn nhạt hương dược thảo. Cường thế hôn đôi môi của nàng, đem tất cả ngọt ngào trong miệng nàng rút đi. Ban đầu Hoa Dạ Ngữ còn cố gắng muốn đoạt lại chủ quyền, cũng không cần bao lâu, liền xụi lơ ở trong lòng ngực mình, hai cánh tay vô lực vòng qua bả vai mình.

"A chỉ, thương thế của ngươi..." Tuy rằng bị hôn đến thất thần, Hoa Dạ Ngữ lại không quên vết bầm trên cổ Phó Bạch Chỉ. Thấy nàng lắc đầu, đưa tay đặt trên môi mình, Hoa Dạ Ngữ hít sâu một hơi, đơn giản là tay của Phó Bạch Chỉ đã xuyên qua ngoại bào đi tới trước ngực nàng, vuốt ve phần ngực rất tròn bị vải quấn quanh của nàng. Vải đó tuy dày, nhưng không chịu nổi Phó Bạch Chỉ khiêu khích. Cảm giác ở giữa vải vóc nhô ra một viên trái cây nho nhỏ, Phó Bạch Chỉ hài lòng cười rộ lên.

"Ngữ nhi ở đây cứng quá." Ngón cái cùng ngón trỏ ngậm mũi nhọn trên núi non kia, vuốt ve mài kéo một chút, Phó Bạch Chỉ có thể rõ ràng cảm giác được, sau khi mình làm vậy, viên đậu đỏ nhỏ kia trở nên lớn hơn, cứng hơn.

"Sư tỷ... Muốn ở chỗ này..." Hoa Dạ Ngữ khí tức bất ổn, thân thể cũng rất mềm. Nghe nàng thay đổi xưng hô với mình, Phó Bạch Chỉ liền biết, nàng cũng muốn. Nếu không muốn, như thế nào sẽ gọi mình sư tỷ?

"Ngữ nhi càng thông minh, biết nên thế nào cầu yêu. Mấy ngày nay đem ngươi uy tốt, hôm nay không cho ngươi, ngươi liền vội." Phó Bạch Chỉ không có ý định buông tha khiêu khích Hoa Dạ Ngữ, nàng liền là yêu thích dáng vẻ quẫn bách của người này ở trong lòng ngực mình. Cơ thể chậm rãi về phía trước hoạt động, mang theo Hoa Dạ Ngữ hướng về mép đài ngắm trăng đi đến, đem nàng đặt ở sát mép đài ngắm trăng. Vách tường kia cũng không cao, chỉ đến bên hông, nhìn Hoa Dạ Ngữ đụng tới tường liền nhịn không được xụi lơ tại nơi đó tìm kiếm chống đỡ, Phó Bạch Chỉ nhịn không được sờ sờ mặt nàng.

"Sư tỷ, ngươi... Trở nên xấu rất nhiều. Mau giúp ta cởi vải kia ra được không? Rất khó chịu." Hoa Dạ Ngữ không có khí lực, dù cho vài lần nếm thử muốn đem vải buộc ngực cởi ra, nhưng đều bất lực. Thấy bộ dáng đáng thương của nàng, Phó Bạch Chỉ cũng biết siết như vậy rất khó chịu, vươn tay mấy cái kéo áo Hoa Dạ Ngữ mặc ra, tìm được nút thắt cởi ra, vải buộc ngực từng tầng một rơi xuống, mà phần đầy đặn tròn trịa của Hoa Dạ Ngữ cũng là chịu đủ áp bức, thoáng cái liền bắn ra ngoài.

Ánh trăng vi huân, sáng lóng lánh chiếu vào trước bộ ngực trắng nõn của Hoa Dạ Ngữ, đem tất cả mọi thứ đều có vẻ đặc biệt mộng ảo. Da thịt của nàng ngưng ngọc như chi, chóp ngực lại nở rộ hoa mai hồng nhạt. Phó Bạch Chỉ nuốt nước miếng một cái, như là người đi đường trong sa mạc đói khát, nhịn không được há mồm ngậm hồng mai kia. Thanh âm của Hoa Dạ Ngữ rất là ẩn nhẫn, nhưng tay nàng cầm lấy mình sợi tóc lại mang theo vội vàng xao động, không ngừng đem mình nhấn tới trước ngực nàng, để cho Phó Bạch Chỉ nghĩ đầu lưỡi đều có chút lên men.

"Tướng công ngươi hiện tại cần thiếp hầu hạ?" Phó Bạch Chỉ không quên hai người đang đóng giả một đôi phu thê, nhưng lúc này, chính nàng một cái làm nương tử lại đem làm tướng công Hoa Dạ Ngữ làm cho quần áo mất trật tự, thật là rất không phúc hậu. Quả nhiên, nghe được lời này của nàng, con ngươi của Hoa Dạ Ngữ hiện lên vẻ mong đợi.

"Nương tử có bằng lòng ở phía dưới hay không? Tối nay ánh trăng đẹp như vậy, không bằng ngươi liền theo ta." Thanh âm của Hoa Dạ Ngữ mang theo mười phần mê hoặc, rõ ràng thân thể bị Phó Bạch Chỉ trêu chọc vô lực, nhưng vẫn là muốn giữ lấy quyền chủ động. Phó Bạch Chỉ bị Hoa Dạ Ngữ chọc cho muốn cười, vẫn còn cố nén cười, giải khai áo bào của mình, dán tại trên người Hoa Dạ Ngữ.

"Tướng công nói cái gì chính là cái đó, thiếp làm sao dám không theo chứ? Không bằng, để cho nương tử trước vì tướng công cởi quần áo, ngươi lại khi dễ ta, được không?" Phó Bạch Chỉ nói, thập phần ôn nhu hướng phía Hoa Dạ Ngữ nở nụ cười, bị nụ cười của nàng câu dẫn hồn phách, Hoa Dạ Ngữ quỷ thần xui khiến gật đầu. Nhìn nàng như vậy, Phó Bạch Chỉ cũng nghiêm túc, hai chân gập một cái, chợt quỳ xuống.

"Sư tỷ... Ngươi đây là..." Thấy Phó Bạch Chỉ quỳ gối giữa hai chân mình, Hoa Dạ Ngữ có chút kinh ngạc, ngay sau đó càng là nói không ra lời. Chỉ thấy Phó Bạch Chỉ đem mái tóc dài áp sát ở một bên, chậm rãi đem đầu lại gần, dùng răng cắn đai lưng của mình. Bởi vì ngoại bào sớm đã mất trật tự, mà áo sơ mi lại quá mức đơn bạc, làm cho toàn bộ nhiệt khí Phó Bạch Chỉ thở ra phun ở bên hông cùng trước bụng dưới, nhiệt độ nóng rực kia để cho bụng Hoa Dạ Ngữ từng đợt co rút, giữa hai chân rất nhanh thấm ra nhiệt lưu không thể khống chế.

"Tướng công, ta nói rồi, trước hầu hạ ngươi cởi quần áo." Phó Bạch Chỉ nhìn dáng vẻ Hoa Dạ Ngữ ngơ ngác, thập phần vui vẻ. Nàng lần nữa cúi đầu, hàm răng cắn đai lưng của Hoa Dạ Ngữ nhẹ nhàng xé ra, liền đem dây lưng rộng thùng thình cởi ra. Nương theo một tiếng vang, ngoại bào của Hoa Dạ Ngữ liền rời rạc, chỉ để lại áo sơ mi và quần trong. Nhìn quần trắng kia, Phó Bạch Chỉ dùng răng cắn sát mép, từng điểm từng điểm, từ từ kéo xuống phía dưới.

"Sư tỷ... Như vậy... Ta sẽ..." Đến lúc này, Hoa Dạ Ngữ khí tức đã xốc xếch không giống dáng vẻ, dưới ánh trăng sườn mặt của Phó Bạch Chỉ đẹp cực kỳ, là độ cong ôn nhu mình quen thuộc nhất. Nhìn một cô gái ôn nhu xinh đẹp quỳ trước mặt mình, dùng miệng đem quần của nàng rút đi, mỗi một lần Phó Bạch Chỉ thở dốc đều có thể đem nhiệt khí phun ở trên da của mình, từng đợt nóng rực cùng hình ảnh dâm mỹ như vậy để cho toàn thân Hoa Dạ Ngữ chua xót tê dại không thôi, hai chân không thể khống chế run lẩy bẩy.

Nàng biết đã ướt đẫm quần lót của mình, dù cho nàng cực lực khắc chế, nhưng không cách nào đưa đến nửa điểm hiệu quả. Hoa Dạ Ngữ muốn cho Phó Bạch Chỉ mau chút đem mình ẩm ướt rút đi, muốn nàng chạm một chút vào nơi muốn hòa tan giữa chân mình. Càng khát vọng, liền càng ướt át. Hoa Dạ Ngữ không chịu nổi ưỡn vòng eo, trái lại bị trống rỗng mài đến càng thêm khó chịu.

"Tướng công, gọi ta nương tử." Dáng vẻ giờ phút này của Hoa Dạ Ngữ rất là mê người, có lẽ là rất ngượng ngùng, vành mắt của nàng có chút phiếm hồng, tóc dài buộc ở trong mũ, để cho trong xinh đẹp dung nhan của nàng thêm một chút anh khí, hai khối đẫy đà tròn trịa kia run rẩy, đỉnh phấn mai thường thường kinh hoảng hai cái, cực hạn mê hoặc cũng không hơn được cái này.

"Nương tử... Đừng xem..." Khi quần trong hoàn toàn rút đi, Hoa Dạ Ngữ biết mình chật vật không chỗ nào che giấu. Quần lót đơn bạc thiển sắc kia bại lộ trước mặt Phó Bạch Chỉ, tơ lụa đã sớm trở nên ướt đẫm, trong bóng đêm buộc vòng quanh một vết tích hình tròn. Thấy Phó Bạch Chỉ nhìn chằm chằm nơi đó của mình hồi lâu, sau đó đúng là cách quần lót hôn lên giữa chân mình. Hoa Dạ Ngữ ngẩng đầu lên, nắm thật chặc cạnh đài ngắm trăng, mười ngón không ngừng run rẩy.

"Tướng công ướt, mùi vị còn ngọt như vậy." Phó Bạch Chỉ cảm giác mình thật là xấu cực kỳ, biết rõ nói như vậy Hoa Dạ Ngữ sẽ xấu hổ, nhưng vẫn là cố ý nói xong phóng đãng vô hạn. Dứt lời, khi nàng lần nữa lại hôn đến đóa hoa kia, quần lót đúng là ẩm ướt còn hơn lúc nãy, dòng suối nóng bên trong giống như là không cách nào bị vải vóc ôm lại nữa, theo bắp đùi Hoa Dạ Ngữ tràn ra, để cho Phó Bạch Chỉ nhìn có chút ngây người.

Kỳ thực từ lúc hai người xác lập quan hệ tới nay, đây là lần đầu tiên nàng dùng phương pháp như vậy yêu thương Hoa Dạ Ngữ. Đúng như dự đoán trong lòng, nữ tử trông đợi nhất chính là người yêu ôn nhu, Hoa Dạ Ngữ cũng không ngoại lệ. Đêm nay nàng so với bình thường còn muốn mẫn cảm, nơi đó chỉ mới bị mình hôn một chút, liền biến thành một bãi nước.

"A chỉ, đã nói để cho ta chủ động... Hiện tại... Này nên làm thế nào cho phải..." Hoa Dạ Ngữ tất nhiên là có thể cảm giác được thân thể của chính mình có bao nhiêu mẫn cảm, thậm chí gần như không khống chế được. Phó Bạch Chỉ khí tức phun ở giữa bụng mình, mà hàm răng của nàng đã cắn dây lưng của quần lót, nhẹ nhàng lôi kéo, vải vóc đơn bạc kia tuyên cáo sụp đổ. Nhìn nhiệt tuyền óng ánh sáng long lanh giữa chân Hoa Dạ Ngữ hợp với quần lót kéo ra một cái sợi tơ trong suốt, Phó Bạch Chỉ lần thứ hai nuốt nước miếng, ngực mơ hồ mọc lên xao động khát vọng. Nàng muốn ăn Hoa Dạ Ngữ, không chỉ là ăn tươi thân thể của nàng, còn có đóa hoa giữa chân nàng vì mình mà nỡ rộ.

"Ngữ nhi rất ướt, bắp đùi đều ướt đẫm, nói cho ta biết, ngươi nghĩ ta làm như thế nào. Tưởng ta dùng ngón tay xỏ xuyên qua ngươi, hay là đem ngươi ăn tươi?" Phó Bạch Chỉ hôn đùi trong của Hoa Dạ Ngữ, từng chút hôn lên nhiệt tuyền trong cơ thể nàng, mùi vị đó mang theo vị trong veo trên người Hoa Dạ Ngữ, lại trộn lẫn nhàn nhạt vị mặn, càng cuộn trào mãnh liệt, liền nói rõ Hoa Dạ Ngữ yêu mình càng nồng nặc.

"Sư tỷ..." Thân thể bị Phó Bạch Chỉ đối đãi như vậy, Hoa Dạ Ngữ sớm đã nhịn không được. Nàng không nghĩ tới đối phương lại sẽ vì mình làm chuyện ngậm âm không gì sánh được thân mật này, chỉ cần nghĩ đến nơi tư mật xấu hổ của mình được Phó Bạch Chỉ hôn, nàng cũng nhanh muốn tới đỉnh. So với bị Phó Bạch Chỉ xuyên thấu, nàng lại thêm khát vọng để cho Phó Bạch Chỉ ăn tươi mình. Dù cho loại ý nghĩ này cảm thấy thẹn cực kỳ, nhưng Hoa Dạ Ngữ không cách nào khắc chế kỳ vọng của mình. Nàng muốn cho Phó Bạch Chỉ ngậm địa phương ngập lụt của mình, vừa nghĩ đến nơi giữa chân đã phát đau.

"Gọi sư tỷ cũng không dùng, ngữ nhi nếu không tự mình nói ra, ta cũng không biết nên làm như thế nào."

Phó Bạch Chỉ chính là đang bức bách Hoa Dạ Ngữ, nói ra chuyện các nàng đều muốn làm. Sau một thời gian ngắn trầm mặc, dục vọng cùng với khát vọng Phó Bạch Chỉ, cuối cùng để cho Hoa Dạ Ngữ chiến thắng lòng xấu hổ. Nàng cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng đẹp mắt, tiện đà hơi hơi tách ra hai chân, ôm lấy đầu Phó Bạch Chỉ, đem nàng đè vào giữa hai chân mình.

"Ta... Muốn sư tỷ... Ăn tươi... Nơi này..."

-

Tác giả có lời muốn nói: Chương mới! H đêm nay, hẳn là một lần H cuối cùng trong chính văn, khụ khụ, ướt muội thụ như vậy, quả thực phản công là vô vọng.

-

Ở ngoài mới chịu, lỡ ai ngước lên rồi làm sao