Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 94



Liễu Tử Linh da mặt mỏng, trước khi mất trí nhớ là như vậy, mà sau khi mất trí nhớ e rằng càng nhiều. Liễu Tĩnh Mạt thuận miệng nói ra ngôn ngữ phóng khoáng sẽ luôn để cho nàng mặt đỏ tới mang tai, nhưng đối mặt yêu cầu của người yêu, vào thời điểm này, nàng chính là chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Ánh trăng lặng yên càng thêm mịt mờ, mà ánh nến chập chờn cũng dần biến mất, nhưng hai người trên giường vẫn như cũ chẳng biết mệt mỏi thả ra dục vọng lẫn nhau. Tay của Liễu Tử Linh mảnh mai mà thon dài, mỗi một lần bị nàng đi vào xuyên qua, Liễu Tĩnh Mạt đều có thể không tự chủ được kẹp chặt ngón tay để cho mình thần hồn điên đảo kia, cảm nhận cảm giác chân thực nàng ở trong cơ thể mình.

Đã từng, Liễu Tĩnh Mạt không dám nghĩ một ngày nào đó Liễu Tử Linh sẽ nguyện ý muốn mình như vậy. Nhưng hôm nay tất cả mọi chuyện đều thành sự thật, để cho nàng khó mà che giấu vui sướng trong lòng, thân thể nhiệt tình. Ướt, thực sự rất ướt. Không chỉ là Liễu Tử Linh, ngay cả bản thân Liễu Tĩnh Mạt cũng có thể nhận thấy được, nàng hiện tại có bao nhiêu phóng đãng.

Mật hoa nàng chảy ra làm cho ra giường ướt đẫm, ngay cả bắp đùi cũng khó mà may mắn tránh khỏi. Trên người nàng hiện đầy dấu vết Tử Linh lưu lại, ngay cả nhũ phong cũng mang theo vết hồng. Nàng khó có thể đè nén tiếng kêu của mình, thậm chí so với chút thanh lâu nữ tử kia còn muốn vui sướng vang dội hơn. Nàng không cách nào không bị Liễu Tử Linh lần lượt tiến vào khiến cho quân lính tan rã, bởi vì nàng sớm đã trở thành tù binh bị đối phương bắt được, mặc nàng xâm lược.

Liễu Tĩnh Mạt không thèm để ý dáng vẻ bây giờ của mình là xấu hổ, nàng yêu thích cảm giác bị Tử linh giữ lấy. Nàng chịu không nổi sung sướng ngập đầu, nàng muốn kêu thành tiếng, để cho Tử Linh nghe được, đồng thời cũng là để cho mình phát tiết. Hai chân tách ra tối đa, đem vòng eo mãnh khảnh của Tử Linh kẹp vào trong đó, lại như là chưa đủ, phối hợp giãy dụa vòng eo, giống như mỹ nữ rắn dính người, hết sức uyển chuyển.

"Mạt, ngươi làm sao vậy?" Phát hiện Liễu Tĩnh Mạt hô hấp dồn dập lại mất trật tự, mà hành lang chỗ tay mình hình như đang đang phát run, làm cho đưa đẩy trở nên trắc trở. Liễu Tử Linh lo lắng không phải là mình làm sai chỗ nào, đang muốn dừng lại, nhưng Liễu Tĩnh Mạt đã trước một bước ngăn lại nàng, thậm chí đè cổ tay nàng xuống càng tiến vào bên trong nhanh hơn.

Lúc này đây, so với mọi khi đều sâu hơn.

"Tử Linh, đừng dừng lại, cầu ngươi... Không nên dừng lại vào lúc này. Ân... Ta... Sẽ... Sẽ vì ngươi nỡ rộ." Liễu Tĩnh Mạt nhẹ giọng ngâm nga, Liễu Tử Linh cũng đã hiểu. Nàng cúi đầu hôn Liễu Tĩnh Mạt, đem toàn bộ tiếng rên rỉ nàng khó mà khắc chế nuốt vào trong miệng mình, thậm chí là tự học thành tài lại bổ sung một ngón tay, hai ngón tay song song đâm vào trong cơ thể ẩm ướt của Liễu Tĩnh Mạt.

Cảm thấy cơ thể mình bị mức độ thật lớn lấp đầy, Liễu Tĩnh Mạt toàn thân đều kịch liệt run rẩy. Nàng muốn kêu thành tiếng, nhưng hết lần này tới lần khác phía trước chính là Liễu Tử Linh đôi môi, nàng chỉ có thể đè lại tay của đối phương cố sức xoa mình bộ ngực, muốn mượn phương thức này để phát tiết ngập đầu khoái cảm. Nhưng làm như vậy, dường như cũng không đủ.

"A... Ân... Ân a..." Đôi môi bị ngăn chặn, Liễu Tĩnh Mạt chỉ có thể nức nở lên tiếng. Nàng nghĩ Liễu Tử Linh giống như là cố ý không để cho mình gọi ra vậy, từ đầu đến cuối đều dùng cánh môi chận miệng của nàng. Nhanh, sắp đến. Cơ thể trong lúc kiềm nén không cách nào lên tiếng chiếm được thỏa mãn cực lớn, khi hai ngón tay của Liễu Tử Linh uốn lượn hướng phía trong cố sức đâm tới, một khắc kia, Liễu Tĩnh Mạt cảm giác không chỉ là cơ thể mình, ngay cả xương cốt cùng linh hồn đều bị người này xuyên qua.

Nàng dùng sức ôm Liễu Tử Linh, dùng sức nắm bộ ngực căng phồng của mình, lực đạo lớn đến nỗi hiện ra màu đỏ dấu ngón tay. Liễu Tĩnh Mạt cảm giác mình muốn điên mất rồi, Liễu Tử Linh lần đầu tiên chủ động giữ lấy nàng, cho nàng cảm thụ chưa từng trải qua. Lần đầu tiên vui sướng như vậy, lần đầu tiên điên cuồng như vậy, không thể khống chế như vậy.

Cảm nhận đó cùng mình trước đây nghĩ Liễu Tử Linh tự đi bản thân an ủi có cảm giác khác nhau một trời một vực, chỉ cần nghĩ đến người đang tiến vào lúc này mình là Liễu Tử Linh, cảm thấy ngón tay của nàng ở trong cơ thể mình qua lại không ngớt, Liễu Tĩnh Mạt liền sung sướng muốn chết. Nàng muốn kêu thành tiếng, nhưng hết lần này tới lần khác Liễu Tử Linh muốn ngăn chặn miệng của nàng. Nàng cũng chỉ có thể như một con vật uống không no nước, cố sức hấp thụ nước bọt Liễu Tử Linh trong miệng, để giúp giúp mình vượt qua vui sướng lớn lao này.

"Tử Linh khi dễ ta." Lúc hưởng thụ dư âm, Liễu Tử Linh cuối cùng cũng cho Liễu Tĩnh Mạt khoảng trống thở dốc. Nàng xụi lơ ở trong lòng đối phương oán trách nói, lúc mới đạt tới đỉnh núi, Tử Linh không để cho mình kêu thành tiếng, thật là nghẹn hỏng nàng.

"Cũng không phải.... Ta... Ta không có khi dễ Mạt... Ta chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Thấy Liễu Tử Linh muốn nói lại thôi, Liễu Tĩnh Mạt liền càng thêm hiếu kỳ.

"Ta chỉ không muốn thanh âm của Mạt bị người khác nghe được." Lời này của Liễu Tử Linh vừa nói ra, ngay cả Liễu Tĩnh Mạt cũng có chút kinh ngạc. Nàng không nghĩ tới đối phương sẽ nghĩ tới đây, lại thêm không ngờ tới chiếm hữu dục của Liễu Tử Linh lại lớn như vậy. Ngực tràn đầy ngọt ngào, mà cơ thể cũng theo đó cho ra phản ứng. Thân thể vừa mới nỡ rộ như trước mẫn cảm, chỗ chân tâm lầy lội không ra hồn, ướt đến mức làm Liễu Tĩnh Mạt khó chịu, nhưng nàng không muốn dùng khăn giấy lau đi.

"Tử Linh, một lần còn chưa đủ, ta còn muốn để cho Tử Linh tiếp tục." Liễu Tĩnh Mạt hiểu được nói, dùng chân trơn nhẵn cọ bên ngoài bắp đùi của Tử Linh. Nàng rất muốn để cho Tử Linh hôn nơi đó của mình, tựa như vừa rồi Phó Bạch Chỉ làm cho Hoa Dạ Ngữ vậy. Liễu Tĩnh Mạt tưởng đem tất cả mật hoa của mình lưu cho Tử Linh, không muốn lãng phí, cho nên nàng thủy chung kẹp hai chân, rất sợ mật nước lưu lại ở chân tâm sẽ chảy xuôi đến trên giường.

"Ân, nếu như Mạt không mệt, ta còn có thể."

"Có những lời này của phu quân, thiếp làm sao sẽ mệt. Chỉ là, thiếp cũng muốn để cho phu quân ăn tươi ta. Ở đây, hình như thực sự bị ngươi ăn tươi." Liễu Tĩnh Mạt nói, đem hai chân khép kín tách ra, đem mình địa phương rất bí ẩn triển lộ trước mặt Liễu Tử Linh. Truyện Mỹ Thực

Đây là lần đầu tiên trong đời Liễu Tử Linh thấy chỗ này của nữ nhân, cũng mới biết rõ ràng vị trí vừa rồi mình xoa qua, tiến nhập qua, để cho Liễu Tĩnh Mạt điên cuồng chính là chỗ này. Ở trong nhận thức của nàng, loại địa phương này là nơi rất nhiều nữ tử không muốn đàm luận thậm chí chết cũng không nguyện để lộ bí ẩn. Nàng luôn cho là dơ bẩn khó coi, nhưng mà, nơi đó của Liễu Tĩnh Mạt lại cực kỳ mỹ lệ.

Hai chân của nàng trắng nõn gầy nhỏ, chiếu lên đóa hoa béo mập mỏng manh ở giữa kia càng thêm xuất sắc. Nơi đó nhìn qua cực kỳ yếu đuối, như vậy xinh xắn, như vậy non nớt. Đen nhánh cũng không nồng đậm rừng thưa ở phía trên, bị mật dịch nhuộm đến có chút ẩm ướt, mà đóa hoa sen phía dưới càng giống như là trải qua cơn mưa rào, triệt để ướt từ trong ra ngoài.

Ở trong tầng tầng cánh hoa ướt nhẹp, một cái cửa động bí ẩn vẫn còn đang tràn ra trong suốt sáng long lanh mật hoa, ở đỉnh có một viên ngẩng đầu lên, tràn ngập câu người lại có vài phần khiêu khích hạch nhi. Nó bởi vì vừa rồi bị vắng vẻ đang phát tiết bất mãn, toàn thân đều hồng hồng, thỉnh thoảng run run thân thể nhỏ, khiến người ta đặc biệt trìu mến.

"Mạt nơi này, rất đẹp." Bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, Liễu Tử Linh theo bản năng nói. Ai biết nàng mới nói ra, trên mặt đã xuất hiện một đôi tay. Cơ thể Liễu Tĩnh Mạt rất nóng, nơi chốn đều hiện lên ửng hồng. Cũng không biết là thực sự nóng, hay là đang xấu hổ.

"Tử Linh thích không?" Liễu Tĩnh Mạt lôi kéo tay của Liễu Tử Linh, sờ lên đóa hoa rất tư mật của mình, mang theo bàn tay nàng ma sát một mảnh rừng rậm màu đen kia.

"Ân, thích. Ở đây có thể cho Mạt cùng ta mang đến vui sướng, cũng rất đẹp."

"Tử Linh thích liền tốt, từ nay về sau, ở đây thuộc về ngươi. Ngươi sờ một cái xem, cái nơi nhô ra, rất mẫn cảm, Tử Linh sờ thêm vài cái, ta sẽ rất thoải mái." Liễu Tĩnh Mạt mang theo dầu ngón tay của Liễu Tử Linh đặt trên hoa hạch, nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu học tập của Liễu Tử Linh, vẻ mặt cưng chìu.

"Thực cứng, hình như đang phát run." Liễu Tử Linh dùng chỉ phúc xoa tiểu tử đỏ rực kia, cảm thấy viên hạch nhi bị mình nhu động căng phồng đứng lên, có chút ngạc nhiên cố sức đè ép.

"Ân... Ở đây rất... Rất đặc thù, Tử Linh sờ như vậy, ta nhất định sẽ chịu không nổi, ngươi sờ nơi khác đi." Mang theo Liễu Tử Linh tay của nhẹ nhàng sờ cánh hoa trong tầng tầng buội hoa, Liễu Tĩnh Mạt có ý định để cho tay của Liễu Tử Linh xoa phía trong cánh hoa, cọ xát tầng tầng nếp gấp bên trong.

"Mạt thoải mái sao?" Mặc dù không chiếm được câu trả lời, Liễu Tử Linh cũng biết Liễu Tĩnh Mạt lúc này là cực kỳ thoải mái. Nét mặt của nàng tràn đầy hưởng thụ cùng vui thích, hai tròng mắt hẹp dài nửa khép, viền mắt cất giấu bởi vì cơ thể sung sướng mà sinh ra hơi nước. Như vậy Liễu Tĩnh Mạt, thực sự rất đẹp, để cho Liễu Tử Linh vẫn muốn xoa nàng, để cho nàng vui sướng.

"Tử Linh sờ ta rất thoải mái, nhưng ta muốn Tử Linh dùng miệng cùng đầu lưỡi tới yêu ta. Hé miệng, đem ở đây ăn vào đi, dùng đầu lưỡi đi liếm hạch nhi." Liễu Tĩnh Mạt sờ đầu Liễu Tử Linh, kéo nàng sát lại đây. Nghe nàng nói như vậy, Liễu Tử Linh ửng đỏ, cũng không cự tuyệt. Nàng cũng muốn làm như vậy, bởi vì nàng biết nữ tử được đối đãi như thế sẽ rất vui vẻ, tựa như vừa rồi phó cô nương cùng a Cửu cô nương vậy. Liễu Tử Linh muốn cho Liễu Tĩnh Mạt cảm thụ được sung sướng, nàng liền làm, thậm chí làm không chút do dự.

Khi khát vọng đến chân tâm khó chịu phát đau được Liễu Tử Linh ngậm vào trong miệng, mà nàng lại càng dựa theo lời nói của chính mình, khẽ liếm hoa hạch mẫn cảm của mình. Liễu Tĩnh Mạt không kềm chế được ôm sát đầu nàng, dùng sức đem nàng ấn về phía mình, đồng thời lại không nhịn được nâng vòng eo đem mình đưa vào trong miệng đối phương.

Cảm giác như vậy quá mức tốt đẹp, đây là nơi rất tư mật của mình, cũng là nơi sinh ra Liễu Tử Linh, mà nay lại bị Tử Linh dùng miệng yêu thương. Tâm lý như vậy cùng thân thể kích thích khiến cho Liễu Tĩnh Mạt sắp điên rồi, nàng là thoải mái muốn điên mất rồi, vui sướng muốn điên mất rồi. Nàng có thể cảm giác được mình chảy thật nhiều nước, không chỉ là ra giường, gò má của Tử Linh, sợ là cũng bị mình làm ướt.

"Tử Linh... Tử Linh liếm thật thoải mái. Ân... Cố sức chút, lại dùng lực một ít, dùng răng cắn một chút cũng không sao." Liễu Tĩnh Mạt yêu cầu, mà Liễu Tử Linh cũng nghe lời nghe theo. Khi quả hạch nhỏ nhạy cảm bị hàm răng Liễu Tử Linh lôi kéo, Liễu Tĩnh Mạt không nhẫn nại được phát ra rên rỉ, bất lực run rẩy thân thể. Nàng thực sự cũng bị Tử Linh ăn hết, từ cơ thể, rồi đến tâm.

"Mạt, ngươi rất ướt." Liễu Tử Linh ngẩng đầu, ăn ngay nói thật. Ánh mắt của nàng là hồn nhiên vả lại vô tội, nhưng bên khóe miệng cùng gương mặt vẫn còn nhiễm hoa dịch từ trong cơ thể mình chảy ra, một màn này rơi vào trong mắt của Liễu Tĩnh Mạt, để cho bụng của nàng từng đợt co quắp, nàng vừa định thay Liễu Tử Linh lau khô gương mặt, đối phương bỗng nhiên lại đem vùi đầu xuống, dùng đầu lưỡi khiêu khích hoa nhi của nàng.

Lúc này đây Liễu Tử Linh hiển nhiên càng thêm thành thạo, nàng vươn lưỡi ra, học vừa rồi ngón tay xoa liếm qua từng tầng một cánh hoa nhăn nhăn, sau cùng lại vòng lên phía trên an ủi hoa hạch bị lạnh nhạt. Liễu Tĩnh Mạt cảm thấy mình sắp đến, thế nhưng còn chưa đủ, nàng còn muốn Tử Linh dùng đầu lưỡi tiến nhập mình, muốn cho Tử Linh liếm nơi mình sinh hạ nàng.

"Tử Linh... Tiến đến, dùng đầu lưỡi đưa vào, ta nghĩ ngươi... A!" Liễu Tĩnh Mạt không có đem ý đồ của mình nói xong, nhưng Liễu Tử Linh đã biết được nàng nghĩ muốn cái gì. Linh hoạt đầu lưỡi chui vào trong hang động ẩm ướt siết chặt, xông ngang xông loạn bên trong, làm cho hô hấp của Liễu Tĩnh Mạt bị kiềm hãm. Lưỡi Tử Linh rất nóng, nhưng nàng biết cơ thể mình lại càng nóng. Rắn nước bướng bỉnh kia dao động trong cơ thể mình, thậm chí so với ngón tay còn muốn không có quy tắc.

Nhưng chính là như vậy làm loạn, lại luôn luôn sẽ không cẩn thận liếm đến mọi điểm nhạy cảm bên trong vách kia, Liễu Tĩnh Mạt không thể khống chế lắc eo, đè xuống tay của Liễu Tử Linh đi vân vê hạch nhi ở bên ngoài. Như vậy kích thích, như vậy phóng túng, Liễu Tĩnh Mạt mê mắt, thất thần, càng đánh mất lý trí. Khi cơ thể lần thứ hai nỡ rộ, nàng liền biết lần này sóng triều so với mỗi một lần trước đây đều mãnh liệt hơn. Nàng không muốn để cho Tử Linh bị mình hù dọa, tưởng làm cho đối phương thối lui, nhưng Tử Linh hiển nhiên cũng không muốn ý.

"Tử Linh... Mau lui ra ngoài, ta lại muốn... Ân..." Liễu Tĩnh Mạt tuy rằng không muốn Liễu Tử Linh vào thời điểm này ly khai, thậm chí khát vọng đối phương có thể uống mật hoa mình vì nàng tuôn ra. Nhưng nàng nhớ kỹ Tử Linh trước đây không thích uống, mà nay nếu mình bức bách nàng... Ngộ nhỡ nàng tức giận nên như thế nào. Nhưng thời gian không cho Liễu Tĩnh Mạt chuẩn bị, kèm theo Liễu Tử Linh đầu lưỡi thâm nhập, nàng chỉ cảm thấy vòng eo mềm nhũn, nóng hổi nhiệt lưu trào ra.

Liễu Tử Linh chỉ cảm thấy đầu lưỡi nóng lên, ngay sau đó liền có thật nhiều nhiệt tuyền theo cơ thể Liễu Tĩnh Mạt tràn ra tới. Nàng nhắm mắt lại, đem này có chút thịt mặn, rồi lại đặc biệt ngọt ngào nhiệt tuyền nuốt vào trong miệng, chậm chậm uống hết. Âm thanh nuốt để cho Liễu Tĩnh Mạt mặt đỏ tới mang tai, lại làm cho cơ thể càng thêm mẫn cảm, đem cơn sóng cao triều kéo dài vài phần. Cảm thấy lại một sóng nhiệt dịch theo bụng dưới vọt tới thân dưới, dù cho Liễu Tĩnh Mạt muốn khống chế, cũng không nhịn được.

"Tử Linh, xin lỗi, ủy khuất ngươi." Liên tiếp hai lần cao triều, Liễu Tĩnh Mạt xụi lơ ở trong lòng Liễu Tử Linh, nhẹ nhàng ôm người nằm trên người mình, yêu thương vì nàng lau đi dịch bên mép cùng trên mặt. Có lẽ là chuyện vừa rồi rất xấu hổ, sắc mặt của Tử Linh so với chính mình còn muốn hồng, nghe mình như thế nói, nàng lắc đầu cọ bả vai của mình, để cho ngực Liễu Tĩnh Mạt đầy rẫy thỏa mãn. Tử Linh của nàng, quả nhiên là yêu nàng. Nếu không sẽ không vì mình làm loại chuyện đó, còn uống cạn rất nhiều.

"Mạt, ta cũng không ủy khuất, ta rất vui vẻ làm những chuyện đó cho ngươi." Qua hồi lâu, sắc mặt của Liễu Tử Linh mới khôi phục trắng nõn. Nghe nàng nhu nhu ở bên tai mình nói như vậy, Liễu Tĩnh Mạt đã không có biện pháp khắc chế mình vui mừng. Nàng ôm chặc Liễu Tử Linh, không quan tâm hôn nàng. Lúc ôm hôn nếm được vị đạo của mình, để cho Liễu Tĩnh Mạt nhịn không được đem Liễu Tử Linh ôm càng chặc hơn, cũng là cái ôm này, để cho nàng trong lúc thân thể ma sát, đầu gối cọ qua chân tâm Liễu Tử Linh chưa kịp khép kín.

Nơi đó... Rất nóng, rất ướt.

"Tử Linh cũng muốn đi." Liễu Tĩnh Mạt dùng bắp đùi ma sát Liễu Tử Linh chân tâm, thấy Liễu Tử Linh xấu hổ lắc đầu, đem mặt lấy ra, phản ứng như thế để cho Liễu Tĩnh Mạt yêu thương cực kỳ. Nàng bắt tay xuống phía dưới tìm kiếm, sờ chân tâm nóng hổi mềm mại Liễu Tử Linh, trìu mến mềm nhẹ vuốt ve, cũng không lâu lắm, bàn tay liền ướt đẫm.

"Mạt... Ngươi rất mệt mỏi, ta... Đừng lo." Liễu Tử Linh thập phần ngượng ngùng thân thể phản ứng, thấy nàng như con thỏ nhỏ vùi ở trong lòng ngực mình, Liễu Tĩnh Mạt bỗng nhiên xoay người chặn nàng. Đón lấy sự kinh ngạc của nàng, dời đầu xuống phía dưới.

"Tử Linh ngoan, ta một chút cũng không mệt. Nơi đó của ngươi đều đang đói đến chảy nước miếng, ta giúp ngươi đút nó ăn no."

Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, gần nhất bình luận ít như vậy, xem ra đại gia đối với h cũng không nhiệt tình lắm, vốn có phản công sẽ không viết, chương sau bắt đầu vào nội dung vở kịch.

Em theo đảng Mạt công nên đúng thật là không mặn mà với mấy chương H này:((