Nghịch Thần Ký

Chương 309: Người cuối cùng



Râu quai nón nói xong còn bày ra tư thái cao thâm mạt trắc, cả người khí chất cũng theo đó trở nên siêu phàm thoát tục, toả ra kim quang sáng chói.

Có lẽ về mặt này, râu quai nón chỉ biểu hiện cho Trần Tinh xem, còn những người khác dường như bị chướng pháp che lấy, không hề biết phát sinh điều gì mà vẫn như cũ tuỳ ý hành động.

Trần Tinh nhìn ở trong mắt, trong lòng tuy có đôi chút cảm thán thủ đoạn của râu quai nón. Thế nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ trấn định lạnh nhạt của mình.

Hắn hơi nhíu đôi mày, bộ mặt tỏ ra khó chịu nói:

-Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, đừng làm phí thời gian của ta!

Râu quai nón thấy Trần Tinh nói vậy thì thoáng sửng sờ một chút, bộ mặt khoa trương nhìn hắn nói:

-Ngươi không biết Nhất Kiếm Thanh Nhân Y?

-Có gì lạ sao?

Trần Tinh nghe được râu quai nón hai lần nhắc đến Nhất Kiếm Thanh Nhân Y cũng có chút nghi hoặc. Người này là ai? Tại sao hắn phải biết kẻ đó?

Râu quai nón thấy Trần Tinh biểu lộ như vậy liền triệt để im lặng.

Hắn còn muốn dụ dỗ Trần Tinh, ai nhè ngay cả Nhất Kiếm Thanh Y Nhân Trần Tinh còn không biết nữa là.

Bất đắc dĩ, râu quai nón mới thở dài thu hồi tiểu kiếm, sau đó vẻ mặt lộ ra nụ cười khó coi hướng Trần Tinh bắt mặt làm quen:

-Tiểu tử, rãnh sao? Nói chuyện một chút thế nào?

Trần Tinh chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó rời đi. Không buồn trả lời thêm lấy một câu nào.

Râu quai nón thấy vậy liền vội vàng đuổi theo Trần Tinh. Một bên không khỏi buông lời dụ dỗ.

-Ta nói này tiểu tử, trên người ngươi có bao nhiều vò rượu thế? Có thể hay không cho ta một hai trăm vò?

-Này này, ngươi đi nhanh như vậy làm gì chứ? Một hai trăm vò không có vậy ắt hẳn có một hai chục vò chứ?

...

Trần Tinh không thèm nghe râu quái nón lải nhãi, hắn cứ tiếp tục đi về Đường gia.

Có thể thấy Trần Tinh thật sự không để ý tới mình, râu quai nón cũng không nói nhiều nữa mà ôm lấy vò rượu ực ực mấy cái sau đó hít khà không thôi.

Hắn suy nghĩ rất đơn giản, có rượu ngon cứ uống hết trước đã, khi nào hết thì lại bắt đầu tìm Trần Tinh lấy. Dù sao nói không được thì trực tiếp bỏ qua mặt mũi đoạt lấy.

Ân, cứ quyết định như vậy.

Trần Tinh mặc dù bề ngoài không để tâm đến nhưng trong lòng cũng đã cân nhắc đâu ra đó rõ ràng. Hắn đã có cái nhìn sơ bộ về râu quai nón này.

Râu quai nón lai lịch thần bí, tính cách nóng nảy lại tựa như trẻ con, tu vi cường đại nhưng lại thích nói chuyện với người khác. Y phục không quá hoa lệ, có phần thô sơ, trên người không đeo theo nhẫn trữ vật hay túi trữ vật gì nhưng lại có thể xuất ra tiểu kiếm. Có thể râu quai nón cũng là một tên nghèo kiết xác, hay nói đúng hơn hắn không có muốn đoạt của người khác.

Xem ra râu quai nón cũng không phải loại người cùng hung cực ác gì. Nếu không thì hắn cũng không thèm rượu đến như thế mà không trực tiếp ra tay cưỡm lấy.

"Có thể kẻ này đang vấn thân hồng trần luyện tâm cảnh của mình đi"

Trần Tinh nghĩ tới đây cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa. Trước mắt phải lo cho xong việc của bản thân đã. Những việc khác đều không liên quan đến mình đều không quan trọng.

Rất nhanh, Trần Tinh liền đã đến nơi, phía trước tụ tập rất đông người, chen kín cả đường đi. Nam có nữ có, tiếng ồn huyên náo không thôi.

Tất cả bọn họ ánh mắt đều nhìn về một hướng, Trần Tinh theo đó nhìn đến, phía trước một lầu cao to đùng sừng sừng ở giữa biển người.

Phía trên cao nhất đang đứng lấy hai người nữ tử. Một người trong đó mặc trang phục nha hoàn, khuôn mặt lo âu nhìn về phía nữ tử đứng trước.

Nữ tử phía trước tướng mạo nhu mì xuất chúng, làn da bạch ngọc sáng bóng, thân hình cao gầy cân xứng, trang phục mười phần hoa lệ, xinh đẹp không thôi.

Trần Tinh đứng ở ngoài rìa ngoài liền có thể nhìn rõ ràng. Dù sao thị lực của hắn vẫn là có thể.

Trần Tinh tầm mắt không dừng lại quá lâu, nữ tử này mặc dù xuất chúng, nhưng cũng có một cái giới hạn. Nếu so về Bào Tịnh cùng nữ tử thần bí vẫn còn kém xa. Huống chi Trần Tinh nữ nhân xinh đẹp nào chưa thấy qua?

Định lực của trước sắc đẹp của hắn giờ đã ở một độ cao hoàn toàn mới so với lúc trước rồi. Hắn nhìn nữ nhân không vì vẻ bề ngoài nữa. Sự hấp dẫn của bọn họ cũng giảm xuống đáng kể trong mắt Trần Tinh.

Tầm mắt hắn nhanh chóng chuyển dời xuống tầng phía dưới, nơi mà đứng rất nhiều nam tử, trước ngực bọn họ còn ôm lấy tú cầu.

Mỗi người một viên tú cầu, ai nấy trên mặt đều mang theo thần sắc ngạo nghễ không thôi.

Trần Tinh đối với việc này có chút không hiểu ra sao. Nhưng dù sao mục đích chính của hắn đến đây là tìm Tiếu Thiên Minh, chuyện này có ra sao cũng không liên quan gì đến hắn.

Trần Tinh ánh mắt tuỳ ý quét qua những nam tử này, thế nhưng hắn không hề thấy Tiếu Thiên Minh thân ảnh.

Trần Tinh có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh Trần Tinh liền biết được nguyên do.

Theo như tiếng nghi luận xem ra, ném tú cầu kén rể cũng không phải ném 1 lần liền chọn xong. Mà ném tổng cộng 100 cái tú cầu chọn ra 100 nam tử may mắn nhất, sau đó 100 người này mới chính thức tham gia thi đấu, cuối cùng chọn ra 1 người trong 100 người đó làm rể Đường gia.

Lầu các được thiết kế hình theo hình tháp vuông vức cũng là vì nguyên do đảm bảo tính công bằng.

Ứng với bốn phương vị, Đường tiểu thư gì đó sẽ ném ra 25 cái tú cầu theo các mặt của lầu các.

Lý do là vì quá đông người tham gia, cho nên ai đến trước thì có vị trí thuận lợi ứng với bốn phương vị hơn.

Còn lại những hướng lệch lạc khác thì dĩ nhiên phải chịu xui xẻo rồi. Chỗ Trần Tinh đứng chính là hướng Đông Nam, mà tú cầu ném về phía Đông cho nên hắn có thể thấy được mặt của nữ tử Đường gia này.

Có thể Tiếu Thiên Minh cũng nằm trong đám người nhưng hắn đứng ở mặt bên các hướng còn lại, hoặc là Tiếu Thiên Minh không nằm trong đám người này.

Trần Tinh cũng có phần bất đắc dĩ, nguyên bản sự việc hắn nghĩ rất đơn giản. Chỉ cần đến đây gặp Tiếu Thiên Minh nói một tiếng sau đó liền xong. Thế nhưng hiện tại xem ra phải chờ cho đến lúc việc ném tú cầu kén rể này hoàn thành thôi.

-Aizz, đáng tiếc a, hiện tại đã là lần ném cuối cùng rồi. Tại sao ta không đến sớm một chút chứ, nếu đến sớm một chút thì ta có thể đứng ở hướng chính Đông rồi? Đứng bên này cơ hội xem như triệt để hết a!!!

-Đừng nói nữa, mau xem! Đường tiên tử bắt đầu ném tú cầu rồi!!!

-Ném cho ta!

-Ném cho ta a!

-Bên này, nhìn bên này!!!

....

Trần Tinh chiều cao so với đám người này cũng xem như vượt trội, cho nên hắn có thể chứng kiến tất cả.

Mắt nhìn lấy, tai nghe thấy, tâm tình thì lại không có nhiều cảm xúc là mấy. May mắn đây là lượt cuối cùng rồi, không cần phải chờ đợi nữa.

Cùng lúc, vị Đường tiên tử cũng ném mạnh trong tay tú cầu ra.

Hàng chục nghìn ánh mắt mở thật to theo dõi từng chuyển động của tú cầu.

Các nam tử thì theo đó điên cuồng kêu gào không thôi. Có lẽ do quy tắc là so sánh sự may mắn. Cho nên không cho phép sử dụng pháp thuật ở đây. Bọn họ cũng chỉ có thể nhìn theo chứ không thể làm gì.

Trần Tinh còn chứng kiến khi tú cầu vụt qua đầu những tu sĩ này, bọn họ bộ dáng ỉu xìu như người thân chết không bằng.

Trần Tinh lắc đầu không thôi, hắn cũng bị bầu không khí sôi nổi, ảnh hưởng một chút tâm tình.

Giờ phút này thời gian như đọng lại, ắt hẳn ai nấy cũng theo nghĩ trong đầu câu hỏi:

Người cuối cùng sẽ là ai?

*Hết chương