Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 1: Nghịch thế trùng tu



Mùa đông giá rét, tuyết lớn bay đầy trời, gió lạnh thấu xương.

Bên trong căn phòng thuê đơn sơ, Lăng Nghị với khuôn mặt râu ria xồm xàm chậm rãi mở mắt ra.

Đầu tiên là anh cảnh giác đánh giá xung quanh một, sau khi xác định đúng nơi thì ánh mắt hẳn mới nhu hòa xuống: "Con gái, vẻn vẹn mười vạn năm, cuối cùng cha cũng nghịch chuyển thời không trở về!"

Mười vạn năm trước, con gái anh bị chẩn ra bệnh nan y, thế gian không có thuốc nào chữa được.

Vì để kéo dài tính mạng cho con gái, anh đã dùng hết gia sản, còn nợ một khoản vay nặng lãi.

Bệnh tình của con gái cũng không chuyển biến tốt hơn, mà tính tình của anh lại đột nhiên thay đổi rất lớn.

Say rượu đánh bạc, nóng nảy dễ giận, nợ bên vay nặng lãi lại càng nhiều thêm, động một chút lại đánh mắng vợ con, còn măng con gái là thứ ngốn tiền.

Đến trước khi con gái chết, trên người cô bé vẫn còn bảy tám vết máu bầm.

Trên người vợ lại càng nhiều!

Cho nên sau khi con gái tắt thở, vợ anh không hề do dự nhảy từ trên sân thượng bênh viện xuống, chỉ để lại cho Lăng Nghị hai câu nói: "Trước khi chết Tuyết Hi vẫn còn tưởng rằng là do con không ngoan nên anh mới đánh con mắng, con còn nói tâm nguyện lớn nhất của con là nghe được anh tha thứ cho con. Lăng Nghị, anh không xứng làm cha của Tuyết Hi!"

Nghe thấy lời ấy Lăng Nghị sống không bằng chết, cũng nhảy từ trên sân thượng xuống.

Có điều anh không chết, mà bị Thanh Sam Tiên Nhân dạo. chơi qua đây mang đến một Tinh Không khác.

Nhưng khi đó Lăng Nghị không có chút vướng bận nào, chỉ một lòng muốn chết.

Mãi đến khi Thanh Sam Tiên Nhân nói cho anh, chỉ cần đạt tới Tiên Đế cảnh là có thể nghịch chuyển thời không trở về cứu vợ con, trong lòng anh mới không suy nghĩ chuyện gì khác mà bắt đầu tu luyện.

€ó lẽ là vì áy náy nên anh tu luyện còn liều mạng hơn so. với bất luận kẻ nào, cái khổ mà người khác không chịu được nhưng anh lại chịu được, vùng cấm người khác không dám vào thì anh lại dám vào...

Cho nên anh chỉ dùng mười vạn năm đã tu luyện đến Tiên Đế Cảnh mà những người khác dùng mấy trăm vạn năm cũng không đạt được.

Thân là Vạn Tiên Đế Tôn, anh không tham luyến trường sinh bất diệt, mà lập tức đánh đổi tu vi toàn thân để mạnh mẽ tách mở đất trời, nghịch chuyển thời không, dùng Nguyên Thần trở về Lam Tỉnh mười vạn năm trước, vì vậy mới có một màn mở đầu kia.

"Tuyết H Lăng Nghị gọi một tiếng, vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ. Vẻn vẹn mười vạn năm, anh rất vội vã muốn ôm con gái.

Nhưng mà vợ và con gái anh không có ở nhà, chỉ có mấy món đồ dùng đơn giản trong nhà ập vào mắt.

Xem phòng khách đơn giản sạch sẽ, bóng dáng người vợ Tê Thi Vận như hiện lên ở trước mắt.

Vừa nghĩ tới trước kia mình chỉ hơi chút không vừa ý là sẽ vừa đánh vừa mắng cô ấy, Lăng Nghị nâng tay tự tát cho mình một cái: "Đúng là không bằng súc sinh!"

"Có điều em yên tâm, từ nay về sau, anh tuyệt đối sẽ không để xem phải nhận bất cứ sự thương tổn nào!"

"Gòn có Tuyết Hi, cho dù Diêm Vương muốn mạng của con, cha cũng phải giữ con đến trường sinh!"

Anh không có phương thức liên lạc của vợ, bởi vì sớm đã bị đối phương chặn, cho nên chỉ có thể ở nhà chờ.

Nhưng anh không hề lãng phí thời gian, mà lại một lần nữa trở lại phòng ngủ, ngồi xếp bằng ở trên giường, bắt đầu chuyên tâm tu luyện “Thôn Thiên Lục”.

Hai vạn năm trước, anh đã tỉ mỉ lựa chọn từ hơn trăm triệu bộ công pháp trong bí tịch ra bộ “Thôn Thiên Lục”, bộ công pháp thích hợp nhất ở nơi kiệt quệ linh khí tu luyện như Lam Tỉnh.

Hơn nữa khi luyện đến mức tận cùng, còn bá đạo hơn trăm lần so với công pháp kiếp trước anh tu luyện.

Mới ngắn ngủn vài phút, thân thể Lăng Nghị đã có biến hóa, sự mệt mỏi do say rượu tạo thành đã biến mất, thay vào đó là tinh thần phấn chấn.

Mặc dù ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương, trong phòng cũng không có điều hòa, nhưng Lăng Nghị lại nhiệt huyết sôi trào, hơn nữa còn tràn ngập chờ mong vào tương lai.

Đang lúc hoàng hôn, tuyết đọng đã bao trùm đầu gối.

Trong cơn gió lạnh gào thét, trên đường không nhìn thấy một bóng người nào.

Nhưng ở cửa tiểu khu, lại có một bà mẹ trẻ ăn mặc phong phanh, đang mang theo đứa con gái ba tuổi rửa củ cải.

Những củ cải này là do Tê Thi Vận trồng lúc trước khi đi làm và sau khi tan làm, vừa đào từ đất lên, còn chưa kịp rửa.

Cô nhất định phải mở sạp hàng trước giờ cơm tối, nếu không bỏ lỡ giờ cơm thì những củ cải này đều sẽ không bán được nữa.

Tuyết lớn hối hả rơi xuống, Tề Thi Vận vội vàng cởi áo khoác che trên đầu con gái: "Tuyết Hi, rất lạnh, hay là con về trước đi?"

"Không cần, lỡ như làm ồn đến cha, cha sẽ đánh con." Cơ thể cô gái nhỏ khế run lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Tê Thi Vận ngẩn ra, đầy mắt đầy đau lòng.

Con bé vốn nên có một tuổi thơ hạnh phúc, bây giờ lại phải rửa củ cải với cô trong thời tiết băng tuyết ngập trời này.

Nhìn đôi tay nho nhỏ của con bị đông cứng tím bầm, trái tim của Tề Thi Vận như bị dao đâm, hai dòng nước mắt nhịn không được rơi xuống.

"Mẹ đừng khóc, Tuyết Hi không lạnh." Cô bé xoa xoa tay lên quần áo, sau đó bưng lấy khuôn mặt của mẹ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẹ.

"Mẹ không khóc, là gió quá lớn." Tê Thi Vận ôm con gái vào trong ngực, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng của “Nhà”, ánh mắt dần dần trở nên kiên nghị —- nhất định phải ly hôn!

Khi màn đêm buông xuống, một đám người đột nhiên vây quanh mẹ con cô.

Sau khi Tuyết Hi nhìn thấy người đến là ai thì sợ tới mức vội vàng ôm lấy chân mẹ, thân thể nhịn không được run run.

"Cô Tê, tiền chuẩn bị xong chưa?" Trương Khải dùng côn sắt gõ gõ mặt đất, vẻ mặt hung ác.

"Tiền gì?" Tê Thi Vận che chở con gái, cau mày nói: "Tiền Lăng Nghị mược các anh, ngày hôm qua đã trả hết rồi, đó là do chính miệng anh nói."

"Ngày hôm qua tôi nhớ lầm rồi, cô trả một trăm bảy mươi triệu đấy chỉ là tiền lãi, còn có ba mươi tư triệu tiền vốn chưa trả. Tính cả tiền lãi của hôm nay, các cô còn nợi tôi ba mươi năm triệu."

"Các anh đây là cướp bóc!" Tê ThiVận nghe rõ ràng.

"Không sai, chính là cướp bóc. Một là bây giờ trả tiền, hoặc là đi theo tôi một chuyến." Trương Khải đánh giá Tề Thi Vận một lúc, thầm nghĩ quả nhiên người phụ nữ này là đồ hiếm, khó trách cậu Tân điểm danh cô ấy muốn hầu hạ.

Trời đang rất lạnh, có thứ đồ hiếm này làm ấm chăn, nghĩ thôi mà toàn thân đã thấy thích!

"Đừng hòng!"

"Đừng hòng á? Hừ!" Trương Khải liếc mắt, lập tức có mấy tên đàn em xông lên, mạnh mẽ kéo hai người ra.

Cô bé sợ tới mức khóc thật lớn, thân thể run như cây sấy, cho dù Tề Thi Vận có an ủi thế nào cũng không hết.

"Trương Khải, có chuyện gì cứ nhảm vào tôi, buông con gái tôi ra!" Tả ThiVận thấy thế nước mắt rơi như mưa, lòng như đao cắt.

"Đừng nói ông đây chưa cho cô cơ hội, chỉ cần đêm nay cô hầu hạ cậu Tân thoải mái, tôi sẽ xóa hết sổ sách kia của thăng chồng phế vật kia của cô, nếu không bây giờ tôi sẽ đánh gãy chân của con gái cô!"

"Anh thả con gái của tôi trước! Coi như tôi van anh!" Tê Thi Vận khàn cả giọng, đau khổ cầu xin.

"Xem ra cô đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi” Trương Khải nói xong, thì giơ gậy sắt lên, mạnh mẽ đập xuống đầu gối của Tuyết Hi.

“Khục” một tiếng, chân trái của Tuyết Hi nháy mắt biến dạng, người đang giữ cô bé buông ra, cô bé lập tức ngã nhào trên đất, đau khổ làm cho cô bé phải há miệng, nhưng lại không phát ra thanh âm gì, chỉ không ngừng run rẩy trong đống tuyết.

Tê ThiVận hét thảm một tiếng, bỗng nhiên tránh thoát khỏi trói buộc, lăn một vòng đến trước mặt Tuyết Hi, muốn đưa tay ôm con lên, nhưng lại không dám đụng vào con, một đôi tay run run lơ lửng trong không trung, khóc không thành tiếng.

Nước mắt rơi trên khuôn mặt của Tuyết Hi, Tuyết Hi cắn răng mở mắt ra, đưa tay lau nước mắt cho mẹ, tiếng như muỗi kêu: "Mẹ, đừng khóc, Tuyết Hi, không đau.”

Tê Thi Vận nghe vậy, cảm ngực mình như bị xé rách, cô muốn gọi xe cứu thương, kết quả điện thoại bị Trương Khải cướp mất.

"Cậu Tần không thích đứa nghiệt chủng này, để cho nó chết lạnh ở đây rất tốt" Trương Khải nói xong, liếc mắt một cái, lập tức có người xông lên, mang theo Tê Thi Vận khàn giọng biến mất trong đêm.

"Mẹ, mẹ, Tuyết Hi lạnh..."

Trong đêm tối, tiếng của Tuyết Hi ngày càng nhỏ...