Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 18: Có điều gì muốn nói thì cứ nói đi



Nhưng một đội ngũ y tế đến quỷ còn phải dè chừng như vậy, khi đối mặt với một bệnh nhân được chuyển đến từ bệnh viện bên dưới vào buổi sáng, tất cả đều cau mày, vẻ mặt u sầu.

"Viện trưởng Trần, tôi nuôi ông lương hàng năm tám triệu nhiều năm như vậy, bây giờ tôi chỉ muốn một câu xác định, con trai tôi có thể tỉnh lại được không?" Một người đàn ông trung niên thân hình hơi béo, khuôn mặt u ám hỏi Trần Thiên Minh.

Người đàn ông trung niên tên là Tần Kiến Nghiệp, chủ tịch tập đoàn quốc tế Tần Thị, cũng là cha của Tần Minh Dương.

"Chủ tịch Tần, tình huống của cậu ba rất phức tạp, tạm thời chúng tôi cũng không biết cậu ấy có thể tỉnh lại hay không." Trần Thiên Minh căng da đầu nói, lúc này lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.

“Đây là kết luận các người nghiên cứu suốt buổi sáng?” Tần Kiến Nghiệp không nổi giận, lời nói rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp bách như sắp nổi lên giông bão.

“Chủ tịch Tần, cậu ba không chỉ bị gãy khớp gối mà còn bị nứt hậu môn, phù nề bộ phận sinh dục. Hơn nữa, răng của cậu ấy bị đánh bật ra, cổ họng sưng tấy. Bản thân những vết thương này đã đủ để tạo thành hôn mê, hơn nữa..."

Trần Thiên Minh nói xong lời này, cũng không dám nói thêm gì nữa, thay vào đó liếc nhìn Tần Kiến Nghiệp, thấy vẻ mặt ông ta không thay đổi, mới nói tiếp: “Hơn nữa, cậu ấy có dấu hiệu rõ ràng là bị nam xâm hại tình dục. Chấn thương tâm lý này, chúng tôi ước chừng... ước chừng tạm thời sẽ rất khó có thể tỉnh lại.”

Dù đã biết đại khái tình hình của con trai mình, nhưng khi nghe viện trưởng nói con trai mình bị một người đàn ông xâm hại tình dục, Tần Kiến Nghiệp không khỏi siết chặt nắm đấm.

Một lúc sau, Tần Kiến Nghiệp buông nắm đấm ra, nói với Trần Thiên Minh: “Nếu con trai tôi trong mười ngày không tỉnh lại, đến lúc đó ông cũng sẽ giống như con trai tôi.”

"Chủ tịch Tần, chuyện này..."

Trần Thiên Minh còn muốn tranh thủ, nhưng ông ta còn chưa nói xong, Tần Kiến Nghiệp đã xua tay cắt ngang: "Được rồi, đừng ép tôi rút ngắn thời gian."

Mấy người Trần Thiên Minh nghe thấy vậy thì sợ hãi lập tức quay người rời đi, không dám nói một lời.

Phòng bệnh VIP rộng lớn bỗng trở nên trống trải, chỉ còn lại mấy thành viên cấp cao của nhà họ Tần ở đây, vẻ mặt buồn bã không ai nói chuyện.

Chỉ có mẹ Tần Minh Dương ngồi ở bên giường, thỏ giọng nức nở.

"Chú hai, chú tra ra là ai làm chưa?"

Hồi lâu sau, Tần Kiến Nghiệp phá vỡ sự im lặng, lên tiếng trước.

Nghe vậy, Tần Kiến Công lắc đầu: "Vẫn chưa."

Thấy anh cả im lặng, nhà họ Tần Kiến Công vội vàng giải thích: "Chung cư Thanh Vân là nơi Minh Dương chuyên chơi đùa phụ nữ, ven đường đã bị nó bỏ camera từ lâu để đề phòng lưu lại chứng cứ, cho nên..."

“Tiếp tục điều tra!” Tần Kiến Nghiệp nói: “Mặc kệ kẻ đó là ai, tối muốn nợ máu phải trả bằng máu!”

Tần Kiến Công gật đầu, há miệng muốn nói rồi lại thôi.

“Có điều gì muốn nói thì cứ nói đi.”

"Anh cả, em đã nhìn thấy vết thương của Minh Dương và Trương Khải, việc này rõ ràng là cao thủ làm ra. Ở Giang Châu, có thể khiến chúng ta lâu vậy mà không tìm được manh mối gì, ngoại trừ nhà họ Hàn không còn ai cả. Cho nên, nếu thật sự là nhà họ Hàn, cũng phải giết không thương tiếc sao?”

"Em không hiểu lời anh nói gì sao? Anh đã nói, cho dù là ai, nợ máu phải trả bằng máu!"

"Nhưng Ngô Càn của nhà họ Hàn..."

"Không cần lo lắng ông ta, ắt có cao thủ nội lực cảnh giới viên mãn có thể đối phó ông ta!"

Tần Kiến Công nghe vậy mới yên tâm, gật đầu rồi quay người rời đi.

Vừa tới cửa, một vệ sĩ vội vàng mở cửa đi vào: "Ông hai, chúng tôi đã tra ra người phụ nữ bị cậu ba bắt cóc đêm qua là ai."

"Là ai?"

"Tề Thi Vận!"