Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 22: Em yên tâm



“Hiểu.” Lăng Nghị gật đầu đáp, vụng trộm bật ngón tay cái khen Tuyết Hi.

Đương nhiên Tề Thi Vận cũng nhìn thấy màn trao đổi ngầm giữa hai cha con, kể cả vừa rồi Lăng Nghị nháy mắt với Tuyết Hi cầu cứu cô bé cô cũng nhìn thấy hết. Chẳng qua cô không “đuổi cùng giết tận”, mở một mắt nhắm một mắt thôi.

Thế là, Lăng Nghị được ở lại đây cho tới khi Tuyết Hi ngủ mới bị Tề Thi Vận đuổi về.

Lăng Nghị muốn Tề Thi Vận về nhà ngủ cho ngon, để anh ở đây trông Tuyết Hi cho.

Nhưng Tề Thi Vận cương quyết không chịu, hỏi lý do thì cô nói là không tin tưởng Lăng Nghị, tốt nhất là cứ để cô tự trông con.

Lăng Nghị không lay chuyển được thái độ của cô nên sau khi rót cho cô một ít linh khí, anh bèn quay người, buồn bã ra về.

“Thi Vận à, để cha con bé trông con bé cho thì tốt mà, sao cô phải mệt vậy làm gì?” Đợi Lăng Nghị về rồi, dì Vương mới hỏi nhỏ.

Tề Thi Vận cười rầu rĩ, lắc đầu, nét mặt đầy cô đơn: “Đột nhiên anh ta tốt với con gái như vậy, tôi sợ anh ta có âm mưu gì đó.”

Cô nói rất uyển chuyển nhưng dì Vương vẫn hiểu ngay ý của cô: Cô sợ Lăng Nghị bắt cóc con gái đem bán, suy cho cùng thì dân cờ bạc làm gì có lương tâm! Đã từng có không ít vụ bán vợ, bán con vì bài bạc rồi!

“Ôi...” Dì Vương thở dài, vỗ vai Tề Thi Vận, lắc đầu quay người đi. . 𝖳𝗋𝘂yện‎ hay?‎ 𝖳ì𝓶‎ ngay‎ 𝑡𝗋ang‎ chính‎ ~‎ 𝖳‎ 𝗋U𝓶𝖳𝗋𝘂yện.𝑣n‎ ~

Trong đêm tối, Tề Thi Vận ngồi bên giường bệnh, ngắm nhìn con gái đang ngủ say, siết chặt chiếc điện thoại trong tay, trong lòng do dự.

Trên màn hình điện thoại hiển thị một dãy số điện thoại được Tề Thi Vận lưu trong app ghi chú.

Cô biết, chỉ cần cô gọi điện cho dãy số này là cô sẽ có đủ tiền phẫu thuật cho Tuyết Hi nhưng hậu quả sẽ là cô sẽ bị bắt về nhà họ Tề, cả đời không được gặp lại Tuyết Hi nữa.

“Lăng Nghị, liệu tôi còn có thể tin anh nữa không?” Đầu ngón tay của Tề Thi Vận trắng bệch, trong lòng vô cùng băn khoăn.



Sau khi bị “đuổi” ra khỏi phòng bệnh, Lăng Nghị không về nhà mà đi thẳng tới chỗ khu rừng.

Sau khi tu luyện Thôn Thiên Lục suốt đêm, sáng sớm hôm sau, Lăng Nghị mới về nhà, lặp lại lịch trình ngày hôm qua, đúng giờ nấu cơm cho hai mẹ con.

Rút kinh nghiệm ngày hôm qua, Lăng Nghị không nói những chuyện như mình rất lợi hại nữa, dù sao sự thật vẫn là vậy, thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng lúc ăn cơm, anh cảm thấy Tề Thi Vận lén nhìn trộm mình khá nhiều lần.

Đợi Tuyết Hi đi ngủ rồi, Lăng Nghị mới có thời gian rảnh để hỏi Tề Thi Vận: “Có phải em muốn nói gì với anh không?”

“...” Tề Thi Vận ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn nói: “Bác sĩ nói tình hình của Tuyết Hi tốt hơn dự kiến nên ngày mai có thể làm phẫu thuật luôn.”

“Làm phẫu thuật sớm hơn một ngày à?” Lăng Nghị lập tức hiểu ngay vì sao Tề Thi Vận lại lén nhìn mình, cô đang lo lắng chuyện tiền phẫu thuật của con gái.

Thực ra Lăng Nghị rất muốn nói cho cô biết Tuyết Hi hoàn toàn không cần phải làm phẫu thuật, anh cũng có thể chữa khỏi chân cho con, nhưng anh biết, chỉ cần anh nói câu này ra, chắc chắn anh sẽ lại bị đuổi khỏi phòng bệnh một lần nữa, hơn nữa còn không bao giờ có thể đặt chân vào đây nữa.

Cho nên, Lăng Nghị nghĩ ra một kế hoãn binh, anh lấy điện thoại chuyển trước cho Tề Thi Vận hai mươi nghìn, tỏ ý anh đang gom tiền rồi nhưng số tiền này không đủ để làm phẫu thuật nên sẽ phải trì hoãn thêm một chút thời gian.

“Em cầm tạm số tiền này đi, số còn lại anh sẽ nghĩ cách xoay sở thêm.”

Tề Thi Vận nhìn giao diện chuyển tiền trên điện thoại, không dám ấn nút nhận tiền, trái lại còn nhìn Lăng Nghị bằng ánh mắt nghi ngại.

Đúng vậy, cô sợ, sợ mình nhận số tiền này xong sẽ có một tên tóc vàng khác tới bắt cô trả nợ.

Lần trước cô may mắn được ông Càn giúp đỡ nhưng lần sau thì sao?

Lăng Nghị thấy Tề Thi Vận không chịu nhận bèn vội vàng giải thích: “Em yên tâm, số tiền này đều sạch sẽ cả, sẽ không có ai tới gây sự đâu.”

“Anh đã nói câu này bao lần rồi anh có biết không?” Tề Thi Vận vô cùng sầu lo, cô do dự mãi, cuối cùng vẫn cắn răng nhận tiền.

Trên đời này không có gì quan trọng hơn chân của Tuyết Hi, chỉ cần chân của con gái lành lại thì dù cô có bị bọn đòi nợ đánh chết cũng không sao.

Lăng Nghị không biết phải trả lời câu hỏi của cô như thế nào, nói thật thì không được, vì sẽ bị coi là khoác lác nhưng không giải thích cũng không ổn, vì sẽ bị xem như là ngầm thừa nhận.

Một lúc sau, Lăng Nghị vẫn không nghĩ ra được phương án nào hay, không còn cách nào khác, anh đành nói: “Vậy thì hãy để thời gian chứng minh tất cả.”

Nói xong, Lăng Nghị hôn trán con gái rồi quay người đi ra ngoài.

Mới đi ra khỏi khoa cấp cứu chưa được bao xa, Lăng Nghị đột nhiên dừng bước.

Anh nghiêng đầu liếc nhìn góc tối ở đằng xa rồi rảo bước đi về phía đó…