Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 29: Thế nào?



Vương Thần đang nhìn chằm chằm vào X quang trong phòng phẫu thuật cẩn thận suy nghĩ, hi vọng có thể tìm được cách phẫu thuật tối ưu nhất.

Mặc dù ca bệnh của Tuyết Hi đã có nhiều vị bác sĩ chẩn qua, cách phẫu thuật cụ thể cũng đã chốt, nhưng ông ta vẫn không muốn từ bỏ cố gắng cuối cùng, đây là thói quen của ông ta trong thời gian dài.

Mãi đến khi Tuyết Hi vào, Vương Thần mới thu hồi ánh mắt, sau khi trò chuyện đơn giản với Tuyết Hi vài câu, thì đi ra ngoài rửa tay rồi thay quần áo phẫu thuật.

Mà Tuyết Hi, thì dưới sự trợ giúp của y tá, nằm ở trên bàn mổ, chờ đợi bác sĩ gây tê tới gây tê.

Vương Thần vừa rửa tay xong thì tiến vào, còn chưa kịp mặc quần áo khử trùng, trợ thủ ông ta đưa đến đã vội vàng đi tới, nói nhỏ: "Sư phụ, có chút là lạ."

Làm bác sĩ sợ nhất là nghe thấy câu này, tình trạng đột phát xảy ra trước phẫu thuật dễ gây chết người nhất.

"Thế nào?"

"Chân nào của cô bé bị gãy ạ? Lúc con vừa mới khử khùng, không sờ được các xương va vào nhau." Mồ hôi trên mặt trợ thủ tuôn nhanh, bởi vì có vẻ anh ta cảm thấy, hình như bọn họ... Chẩn đoán sai.

Vương Thần nghe nói như thế, không lo tay đã khử khuẩn chưa, đi đến trước bàn phẫu thuật, nhẹ nhàng ấn lên đầu gối bên trái của Tuyết Hi.

Quả nhiên, giống như trợ thủ nói, không hề có một chút va chạm của xương, mà xương bánh chè hoạt động tự nhiên,

không hề có chút dấu hiệu gãy xương?

Vương Thần bối rối, vội vàng đưa tay sờ gối phải của Tuyết Hi, kết quả giống nhau như đúc!

"Kéo máy X quang bên giường tới!"

Trên mặt Vương Thần cũng chảy mồ hôi, lúc nói chuyện cũng có chút run rẩy.

Rất nhanh, trợ thủ và y tá mang máy X quang tới, Vương Thần trực tiếp cầm lấy, soi vào hai đầu gối Tuyết Hi, kết quả quay chụp lập tức hiện lên trên màn hình máy móc.

Đám người vội vàng nhìn vào, chỉ thấy trong màn hình, xương cốt Tuyết Hi bóng loáng vuông vức, đừng nói là gãy xương, đến ngay cả đường cong nứt xương nhỏ bé cũng không có nửa cái!

"Điều này sao có thể? Lúc cô bé nhập viện chụp xương không phải như thế này!" Vương Thần đi đến khu phim, mở đèn lên, hình ảnh phía trên cũng lập tức hiện ra, đúng là khớp nối ở đầu gối trái bị gấy vỡ nát!

"Kỳ tích, đây quả thực là kỳ tích y học!" Vương Thần lắc đầu, lẩm nhẩm.

"Chú Vương, là chỗ nào của Tuyết Hi xảy ra vấn đề, không thể làm phẫu thuật sao?" Tuyết Hi nằm ở trên giường đợi nửa ngày cũng không ngủ, thế là nhát gan hỏi một câu.

"Không phải, Tuyết Hi đừng sợ, không phải vấn đề của con" Vương Thần vội vàng an ủi, đứa nhỏ này quá hiểu chuyện, trong lòng ông rất thích.

"Mẹ nói, sau khi đi vào chẳng mấy chốc Tuyết Hi sẽ ngủ, ngủ thiếp đi rồi thì chú Vương sẽ làm phẫu thuật cho con, có phải bởi vì con không ngủ hay không? Bây giờ con lập tức ngủ!” Tuyết Hi lập tức nhắm mắt lại.

Đám người thấy, cũng không khỏi đến cười ra tiếng.

"Đẩy đi ra đi, không cần làm phẫu thuật." Vương Thần nói với trợ thủ, "Tôi đi báo cáo tình huống cho chủ nhiệm, đây tuyệt đối là kỳ tích trong lịch sử y học."

Tuyết Hi nghe xong không cần làm phẫu thuật, lập tức hết lo lắng, vội vàng mở tay, muốn nhìn sô cô la cha cho mình một chút.

Nhưng tay nhỏ mở ra, làm gì còn có sô cô la nào? Cô bé gấp đến nỗi'Oà' một tiếng khóc lên...

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Tê Thi Vận nắm hai tay lo lắng chờ đợi, còn thỉnh thoảng nhìn về hướng của phòng phẫu thuật, đứng ngồi không yên.

"Thả lỏng đi, hẳn là mấy phút nữa sẽ ra." Lăng Nghị an ủi.