Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 38: Chu Ấu Vĩ?



Tê Thi Vận ở đầu bên kia nghe được lời này, trong lòng ấm áp, cô không ngờ Lăng Nghị lại quan tâm đến Tuyết Hi nhiều như vậy, xem ra việc ly hôn quả thực đã thay đổi anh rất nhiều...

“Anh yên tâm, tôi mang máy tính về nhà, Tuyết Hi ở ngay bên cạnh tôi”. Tê Thi Vận giải thích.

“Được rồi, cho anh số điện thoại của em họ em đi, anh sẽ đón em ấy".

“Còn...”. Tê Thi Vận có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói: “Tôi vừa nghe con bé nói tối nay muốn đi quán bar với bạn bè, anh có thể... đi cùng để trông nom em ấy được không?”

Đây mới là mục đích chính của Tê Thi Vận, em ấy đã là một người trưởng thành rồi, sẽ không bị lạc, nên không cần phải ra ga đón.

Cô cũng cố gắng thuyết phục em ấy qua điện thoại nhưng đối phương không chịu nghe, nói nhất định phải tổ chức sinh nhật thứ mười tám của mình trong quán bar thì mới có ý nghĩa.

Tê Thi Vận biết khuyên không được em ấy, nhưng cô thật sự không có thời gian đi theo chăm sóc em ấy, nên không còn cách nào khác đành phải gọi điện thoại cho Lăng Nghị.

Cô cho răng Lăng Nghị nghiện rượu nhiều năm, uống vài ly với mấy đứa trẻ vừa thành niên chắc không thành vấn đề, anh có thể giải quyết được.

“Được. Còn có chuyện gì sao?”, Lăng Nghị hỏi. “Thật ra còn có một việc..”, Tê Thi Vận dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Tôi không có nói cho ai biết chúng ta đã ly hôn, anh cẩn thận đừng để lúc đó nói lỡ miệng”.

Nói xong, Tê Thi Vận cúp điện thoại, không để cho Lăng Nghị có thời gian đặt câu hỏi.

Còn Lăng Nghị nhìn điện thoại bị cúp, thật sự không thể tin vào tai mình.

Mãi cho đến khi Tề Thi Vận gửi số điện thoại di động của em họ cô tới, Lăng Nghị mới như tỉnh dậy từ trong giấc mơ, ngẩng đầu nhìn trời rồi cất tiếng cười to.

Trong rừng, chim thú đang trú ngụ bỗng nhiên hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, gây ra sự hỗn loạn trong màn đêm tĩnh mịch.

Ga tàu cao tốc Giang Châu.

Chu Ấu Vi nhìn hình anh rể mà chị họ gửi trong điện thoại di động, không khỏi bĩu môi: “Trông cũng đẹp trai nhưng lại ăn mặc tồi tàn như vậy, lúc trước mät chị họ bị mù sao, sao chị ấy lại có thể kết hôn với một tên nghèo nàn cỡ này chứ?”

Chu Ấu Vi nhìn ảnh rồi nhìn quét qua xung quanh một vòng cũng không thấy anh rể đâu, cô ta không khỏi phàn nàn: “Chị họ cũng hay thật, mình đã trưởng thành rồi, mà còn cử người đi theo giám thị, đúng là chán”.

Không phải cô ta không nghĩ đến việc lén trốn đi, nhưng lại sợ chị họ sẽ tố cáo với ba mẹ, như vậy sau này cô ta sẽ không bao giờ có tiền tiêu vặt nữa.

“Sao tên ngốc thối tha này còn chưa tới đây? Chẳng lẽ anh ta không biết tàu cao tốc đã đến sao?”, Chu Ấu Vi không kiên nhẫn lẩm bẩm.

Phàn nàn là phàn nàn, nhưng cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào từng chiếc siêu xe đến trạm đón người, hy vọng có thể nhìn thấy anh rể của mình trong đó.



“Mặc dù chị họ đã cắt đứt quan hệ với gia đình, nhưng gia đình của chị ấy lại giàu có như vậy, chắc họ sẽ âm thầm hỗ trợ chị họ chút ít, nhà họ mua một chiếc Mercedes-Benz để chạy cũng không khó đâu nhỉ?”

Nếu cô đây có thể lái chiếc Mercedes-Benz đến gặp các bạn cùng lớp thì ngầu biết mấy!”

Chu Ấu Vi đang ảo tưởng, thì nhìn thấy một bóng người có phần quen thuộc bước xuống từ một chiếc xe taxi.

Khi cô ta nhìn rõ mặt của bóng người đó, cô ta tuyệt vọng.

“Đến băng taxi à? Thế thì tôi muốn anh đến đón làm gì, tự tôi không thể bắt taxi trên app sao?”, Chu Ấu Vi không nói nên lời, cô ta không ngờ nhà chị họ lại nghèo đến mức không mua nổi một chiếc ô tô!

“Chu Ấu Vĩ?”. Một giọng nói vang lên bên tai cô ta: “Xin chào, tôi là Lăng Nghị, chồng của chị họ cô”.

“Ồ, tôi biết rồi, đi thôi”. Chu Ấu Vi tức giận đáp lại, sau khi ném vali cho Lăng Nghị, cô ta đi về phía trước mà không thèm nhìn Lăng Nghị lấy một cái.

Vẫn là chiếc taxi vừa rồi, Lăng Nghị đặt hành lý vào cốp xe, rồi ngồi vào ghế phụ, hỏi Chu Ấu Vi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Phố Lạc Phượng, quán bar Nghê Hoàng”.

Nói xong, Chu Ấu Vi không để ý tới Lăng Nghị, dùng điện thoại di động trò chuyện với những người bạn sắp gặp mặt.

Thỉnh thoảng cô ta lại ngẩng đầu nhìn Lăng Nghị một cái, sau đó lắc đầu tỏ vẻ khinh thường, ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím điện thoại.

Không cần nhìn cũng biết đó chắc chản không phải là lời hay gì.

Trong xe suốt dọc đường đều rất yên tĩnh, cho đến khi taxi rẽ vào phố Lạc Phượng, Chu Ấu Vi mới nói: “Lăng Nghị phải không? Nếu bây giờ tôi bảo anh quay về, anh nhất định sẽ không đồng ý phải không?”

Thấy Lăng Nghị gật đầu, Chu Ấu Vi tiếp tục nói: “Được rồi, tôi dặn trước cho anh biết, bạn bè của tôi không phải nhà giàu thì cũng là người có quyền thế, lát nữa, khi vào trong đó thì anh nên yên lặng ngồi một bên chờ, làm người vô hình là được, miễn cho tự rước lấy nhục, nhớ kỹ chưa?”