Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 46: Cho đến khi Chu Ấu Vi gọi tên Lăng Nghị



Giữa việc bảo toàn tài sản của gia đình và bảo vệ bạn bè, cậu ta đã chọn cái trước.

Nhìn thấy Khương Bác Văn làm như vậy, Dụ Dương cũng lập tức vươn tay kéo tay Tôn Di đẩy ra, hơn nữa còn lùi một bước về phía sau, giữ khoảng cách nhất định với cô ta.

“.”. Chu Ấu Vi thật sự không thể tin vào mắt mình, người hất tay cô ta ra không phải đám côn đồ đó, mà là Khương Bác Văn, người mà cô ta yêu say đắm!

Cô ta kinh ngạc và tuyệt vọng nhìn Khương Bác Văn, trong lòng đã hết hy vọng!

Tôn Di cũng không khá hơn là mấy, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin: “Dụ Dương, em là người phụ nữ của anh! Anh cứ trơ mắt đứng nhìn em bị người đàn ông khác bắt đi sao?”

Dụ Dương đỏ bừng mặt trước câu hỏi của Tôn Di, nhưng ngay sau đó cậu ta đã ngẩng đầu lên, nhìn Tôn Di và nói: “Tôn Di, chúng ta không thể xúc phạm đến anh Báo, hãy nghĩ đến gia đình của em và tương lai của chúng ta, em hãy chịu thiệt một chút, đi theo anh Báo đi. Em đừng lo lắng, cho dù tối nay em bị...anh cũng sẽ không ghét em, anh vẫn sẽ cưới em”.

“Dụ Dương, mẹ nó, anh có còn là đàn ông hay không vậy? Những lời như vậy mà anh cũng nói ra được sao?”, Tôn Di bật khóc, giơ tay tát Dụ Dương một cái.

Dụ Dương không nói gì, chỉ nắm chặt nắm tay, cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Nhưng cậu ta không dám phản kháng, bởi vì cậu ta biết rất rõ anh Báo là ngọn núi lớn mà cậu ta không thể lay chuyển được!

Lúc này Khương Bác Văn cũng khuyên nhủ Chu Ấu Vi: “Chuyện đêm nay chúng tôi sẽ coi như chưa bao giờ xảy ra, cô cũng không muốn bố tôi phải rời khỏi Giang Châu đúng không?”

Chu Ấu Vi kinh hãi lắc đầu, không thể tin được Khương Bác Văn sẽ nói ra những lời như vậy.

Trần Báo thấy vậy không khỏi cười lạnh: “Mấy thằng nhãi, các cậu thật sự là cùng một loại người giống bố mình, vì lợi ích của chính mình, có thể phản bội bất cứ ai! Tốt lắm, có triển vọng!”

Nói xong, Trần Báo vung tay lên: “Mang đi!”





Chu Ấu Vi và Tôn Di hoàn toàn tuyệt vọng, cam chịu số phận tùy ý để bọn côn đồ kéo chính mình ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, một thanh âm từ phía sau truyền đến: “Trần Báo, cậu càng ngày càng có khả năng đó, ngay cả em họ của vợ tôi mà cũng dám bắt?”

Trong lòng Chu Ấu Vi và Tôn Di đều vui mừng khi thấy có người đứng ra bảo vệ mình.

Nhưng khi bọn họ nghe được giọng nói đó là của Lăng Nghị, lòng bọn họ lại chìm xuống đáy.

Chu Ấu Vi thậm chí còn mắng: “Lăng Nghị, đừng nhúng tay vào việc của người khác, nhà anh vốn đã nghèo rồi, đừng vô cớ phải chịu một trận đòn, còn phải tốn tiền đi bệnh viện”.

Những người còn lại cũng thầm chửi rủa trong lòng, ngay cả Khương Bác Văn ra mặt cũng vô ích, một kẻ vô dụng nghèo nàn như anh còn đứng lên ra vẻ để làm gì?

Đến lúc đó chọc giận anh Báo, chúng tôi đều phải chịu khổ theol

“Ngu xuẩn, nếu anh muốn chết thì đừng làm liên lụy đến chúng tôi!"”, Khương Bác Văn Lên Trì mắng trước.

“Anh Báo, chúng tôi không quen anh ta, vừa rồi chúng tôi mới gặp anh ta lần đầu tiên”. Dụ Dương lập tức giải thích.

Khi những người khác thấy vậy, họ đều nhanh chóng vạch rõ quan hệ với Lăng Nghị.

Chỉ có Bùi Nam Tinh từ đầu đến cuối vẫn im lặng.

Tuy nhiên, Trần Báo căn bản không chú ý đến những gì họ đang nói, bởi vì ngay khi nghe Lăng Nghị lên tiếng, sắc mặt của anh ta đã thay đổi.

Giọng nói này quá quen thuộc với anh ta, đặc biệt là chuyện xảy ra trong đêm tuyết rơi đó, đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ như in.

Không phải anh ta không nghĩ đến việc đến gặp ông Càn để giúp anh ta thu hồi bốn triệu tệ kia, nhưng sau khi ông Càn nghe được chuyện này, ông ta chỉ nói với anh ta hai câu: “Sau này gặp lại Lăng Nghị, hãy coi anh ta như ông nội mà kính trọng! Nếu có một chút sai lầm nào, ông đây sẽ lột da cậu!”

Từ đó trở đi, anh ta không còn oán hận Lăng Nghị nữa, chỉ còn lại nỗi sợ hãi sâu sắc.

Vì vậy, khi vừa nghe thấy giọng nói của Lăng Nghị, anh ta vẫn mang tâm lý may mắn, nghĩ rằng có lẽ đó chỉ là giọng nói giống nhau, chứ không hẳn thật sự là anh.

Cho đến khi Chu Ấu Vi gọi tên Lăng Nghị, hai chân của Trần Báo mới hoàn toàn mềm nhũn.

Lúc này, mấy tên đàn em kia cũng tránh ra một lối đi, lộ ra bóng dáng của Lăng Nghị.

Sau khi Trần Báo xác nhận đúng thật là Lăng Nghị, không hề do dự, lập tức chạy thẳng tới trước mặt anh, thay đổi vẻ mặt sát khí vừa rồi, lộ ra vẻ mặt cung kính nịnh nọt, cúi người thật sâu nói: “Anh Nghị, sao lại tới đây? Sao anh không báo trước một tiếng để tôi còn giữ lại phòng Cửu Ngũ Chí Tôn cho anh?”