Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 72: Tại sao lại thế này?



“Cũng không tính là đợi anh, vừa lúc cần có đồ cần thu dọn, ra đây đứng một chút, sau đó anh tới”, Hàn Nhược Tuyết cười nói.

Lăng Nghị gật đầu: “Cám ơn!”

“Chiều anh đi quá gấp nên tôi chưa kịp sửa lại mật khẩu với vân tay cho anh, giờ anh vào sửa đi!”

Lăng Nghị không từ chối, phối hợp với Hàn Nhược Tuyết, đổi toàn bộ mật khẩu và vân tay thành của mình.

“Được rồi, Trích Tinh Lâu này hoàn toàn thuộc về anh!”, Hàn Nhược Tuyết cười nói.

Rõ ràng có thể chuyển nhượng cho người khác giá một tỷ nhưng cô ấy lại không hề tiếc nuối, còn cảm thấy đây là quyết định đúng đắn nhất đời này của mình.

Lăng Nghị lắc đầu: “Chưa đâu, chờ tôi chuyển cho cô một tỷ thì mới tính là giao dịch hoàn thành!”. Truyện Teen Hay

Hàn Nhược Tuyết nghe thế thì liếc Lăng Nghị một cái nhưng không phản bác. gì. Khi cô ấy tắm rửa ở sau núi thì đã nghĩ kỹ rồi, so với việc tính toán rõ ràng với

Lăng Nghị thì không bằng để Lăng Nghị cảm thấy anh thiếu cô ấy một tỷ.

Có sự ràng buộc này, dù anh có không thích cô thì ít nhất cũng còn cớ để hai bên liên lạc với nhau.

Hơn nữa, số tiền một tỷ này, dù Lăng Nghị là tông sư võ đạo thì cũng không thể nào có được dễ dàng như thế...

Nếu thường xuyên liên lạc, biết đâu tiếp xúc lâu ngày rồi có tình cảm với mình thì sao?

“Cô định về thế nào?”, Lăng Nghị hỏi.

Hàn Nhược Tuyết nghe thế thì biết Lăng Nghị đang muốn đuổi khách, vì cách chỉ chiếc Panamera cách đó không xa: “Tôi có lái xe tới!”

Lăng Nghị gật đầu, không nói gì nữa mà xoay người vào sân.

Anh vừa vào trong sân, cảm giác kia lại ập tới, linh khí trong đan điền vô thích xoay tròn.

Lăng Nghị cố kiềm chế sự rung động trong đan điền, đóng cổng rồi đi tới biệt thự.

Đèn trong biệt thự là loại cảm ứng, cửa nhà vừa mở, đèn trong phòng khách lần lượt sáng lên, còn có giọng máy móc hỏi Lăng Nghị có muốn xả nước vào bồn tắm không.

Lăng Nghị từ chối đề nghị của AI, ngồi lên mặt thảm trong phòng khách lớn bằng sân bóng rổ, mắt nhắm lại, soi vào trong đan điền của mình.

Trước đó không có cơ hội nhìn, nay nhìn kỹ thì phát hiện linh khí xoay tròn trong đan điền cứ được một vòng thì lại tăng thêm một phần linh khí.

Mặc dù không nhiều, thậm chí là không được bao nhiêu nhưng vẫn khiến Lăng Nghị bất ngờ.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trước đó anh từng nghe nói linh khí xoay chỉ xảy ra khi tới Luyện Khí tầng 10. Linh khí tự sinh ra cũng là dị tượng chỉ Luyện khí tầng 12 mới có. Nói cách khác, đan điền của Lăng Nghị đã giống với Luyện khí tầng 12.

Tới Luyện khí tầng 12, khi linh khí trong đan điền đủ thì có thể đánh vỡ trói buộc, thăng cấp Trúc cơ, đến lúc đó mới chính thức tiến vào cánh cửa tu tiên.

“Tại sao lại thế này?”, Lăng Nghị nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.

Dù anh từng là Tiên Đế nhưng trong 100 nghìn năm tu tiên, anh chưa từng gặp tình huống này.

“Chẳng lẽ trong Trích Tỉnh Lâu này có cất giấu pháp bảo gì đó?”, Lăng Nghị suy đoán, nhắm mắt lại dùng thần thức cảm ứng.

Chỉ tiếc là không biết do hiện tại tu vi của anh quá thấp hay trong đây không có pháp bảo, anh hoàn toàn không có phát hiện điều gì bất thường.

“Thôi, có thể giúp ích cho việc tu luyện là được, tạm thời không cần phải biết quá rõ!”. Lăng Nghị thu lại thần thức, không nghĩ thêm nữa, anh trấn tĩnh lại, ra khỏi biệt thự, anh tìm được đá dùng để bày trận trong sân.

Nhánh cây có rất nhiều, tiện tay hái vài cái là đủ.

Khi tài liệu đã đủ, Lăng Nghị nhảy lên trên nóc nhà, xác định từng vị trí bày trận.

Trích Tinh Lâu chiếm diện tích lớn nên Cầm Linh Trận phải to, vậy nên Lăng Nghị khá phí thời gian để bày trận.

Khi các vị trí đã được xếp xong, Lăng Nghị quay lại phòng khách, ngồi xếp bằng, sau đó hai tay bắt quyết, khởi động trận pháp.

Trong giây lát, những đường sáng trắng tạo thành đồ án bay lên chung quanh Trích Tỉnh lâu. Sau một tiếng “Lên của Lăng Nghị thì đồ án lao lên trời, cao tới trăm trượng, tản ra xung quanh.

Khác với lần trước, sau khi đồ án biểu tượng tản ra thì nó lại tụ làm một rồi rớt xuống, quay lại chỗ cũ.

Một giây sau, linh khí không ngừng từng bốn phương tám hướng ào ào tụ lại, đạo tâm vững vàng như Lăng Nghị thấy cảnh này cũng không nhịn được mà vui mừng.

Nhưng khi anh vận hành Thôn Thiên Lục, đá và nhánh cây tạo thành trận pháp bỗng nổ tung, Cầm Linh Trận cũng biến mất.

Lăng Nghị sửng sốt một chút mới chấp nhận được sự thật làm người ta khóc không ra nước mắt này.

“Hày...", Lăng Nghị thở dài, lắc đầu, đứng lên, nói với AI: “Xả nước cho tôi, tôi muốn tắm rửa!”

Trong tay anh đang có 5 triệu, quay về mua vài ngọc thạch bày trận cũng được nhưng anh vẫn từ bỏ ý tưởng này vì anh còn cần tiền để làm việc khác — Mua nhà cho Tê Thi Vận.

Anh biết tính của Tê Thi Vận, dù mình có nói bản thân sở hữu căn biệt thự thì cô cũng không tin, cũng không muốn tới ở, thậm chí còn có thể cho rằng anh làm

việc trái pháp luật.

Hơn nữa, nơi này không tiện ở nên Lăng Nghị định mua nhà ở gần chỗ làm cho Tề Thi Vận, như vậy cô ấy không cần mỗi ngày dậy sớm canh xe buýt.

“Phải mau chóng kiếm tiền!”, Lăng Nghị nằm trong bồn tắm mà nghĩ.

Trên mặt sông, thuyền trôi ngược dòng.

Viên Thiên Canh mặc áo tơi vẫn đang ngâm thơ bỗng ngừng lại, ngửa đầu nhìn hướng đỉnh Dược Lộc.

“Hả?”, Viên Thiên Canh hoài nghi thốt ra tiếng, chau mày nhìn chằm chằm mấy chục giây, sau khi xác định không có gì dị thường nữa mới lắc đầu, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mình đoán sai?”

Nói xong hắn ta giãn chân mày, cười thành tiếng: “Cũng đúng, phàm trần thế tục thì ai có bản lĩnh tạo ra trường hợp đáng sợ như vậy?”