Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 8:  Cỏ Râu Rồng! 



Bảy, tám người đồng thời nổi điên, ngoài hành lang lập tức trở nên nhốn nháo.

Lăng Nghị chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi đi xuyên qua đám đông hỗn loạn, ra ngoài cổng bệnh viện.

Anh vẫy tay gọi một chiếc taxi đi tới tiệm thuốc bắc lớn nhất Giang Châu, Bách Hạnh Lâm.

Theo những gì tài xế taxi nói thì mặc dù Bách Hạnh Lâm là một tiệm thuốc nhưng trong tiệm này có một vị thần y có tài chữa đâu khỏi đó.

Tài xế nói xong còn hỏi có phải Lăng Nghị tới đó khám bệnh không, nếu phải thì ông ta có thể lấy số giúp anh.

Đương nhiên Lăng Nghị lắc đầu từ chối. Suy cho cùng ở trước mặt anh, làm gì có ai trên đời này là thần y?

Tới Bách Hạnh Lâm, Lăng Nghị lấy đơn thuốc mà mình đã chuẩn bị sẵn ra, đi thẳng tới quầy bốc thuốc.

Cậu nhân viên bốc thuốc đọc đơn thuốc xong, lập tức nhăn nhó: “Thưa anh, trong đơn thuốc này của anh có ba vị thuốc mà tiệm chúng tôi tạm thời đang hết hàng, anh xem liệu thế có được không?”

“Tiệm các cậu có thể nhập nó từ nơi khác về không?”

“Chuyện này...” Cậu nhân viên hơi do dự, sau đó nói: “Anh nhất định phải mua chúng à? Nếu anh thực sự cần thì để tôi đi hỏi ông chủ xem có nhập nó về được không.”

“Tôi nhất định phải mua chúng.” Lăng Nghị gật đầu: “Hơn nữa, tôi chỉ chờ ba ngày được thôi.”

“Ba ngày?” Cậu nhân viên hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn gật đầu ngay: “Vâng, vậy xin anh chờ một lát để tôi đi hỏi.”

Lăng Nghị không đứng chờ không mà tranh thủ quan sát các tủ thuốc bắc kê sát tường, nhanh chóng chọn được những dược liệu có ích cho bản thân.

Trên con đường tu tiên, đương nhiên sự nỗ lực của bản thân là yếu tố quan trọng nhất nhưng ắt cũng không thể thiếu việc dựa vào các loại thuốc quý.

Tuy nhiên, trong rất nhiều loại thuốc trong tủ, số thuốc có thể giúp ích cho việc tu luyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, thuộc dạng dùng cũng được mà không dùng cũng không sao.

Mãi tới khi nhìn thấy ngăn thuốc ở góc trên cùng, hàng mày của anh mới hơi nhướng lên.

Cỏ Râu Rồng!

Không ngờ lại gặp được cỏ Râu Rồng ở đây, không biết nó là hàng thật hay giả.

Lúc này, cậu nhân viên bốc thuốc vội vàng chạy ra, biểu cảm khá ngập ngừng: “Thưa anh, chuyện là… Ông chủ nói, chỉ cần anh có đủ tiền mua nó thì chắc chắn chúng tôi sẽ mua được ba vị thuốc này trong vòng ba ngày cho anh.”

“Giá cả thế nào?”

“Ba..” Cậu nhân viên giơ mười ngón tay lên: "Ba triệu. Phải đặt cọc trước một triệu.”

Cậu ta vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh, từ khách hàng cho tới nhân viên của tiệm đều ngoái đầu lại nhìn, biểu cảm lộ rõ vẻ khó tin.

Thứ dược liệu gì mà những ba triệu?

Chẳng lẽ là đào tiên trong thần thoại có thể giúp kéo dài tuổi thọ hay sao?

Chắc chỉ có thằng nào bị ngu mới đồng ý mua!

“Được, quẹt thẻ đi.” Lăng Nghị hầu như không hề do dự, lập tức rút thẻ ngân hàng ra đưa cho cậu nhân viên.

Lần này tới lượt cậu nhân viên kinh ngạc.

Sao vị khách này hào phóng vậy? Không thèm mặc cả luôn ư?

“Vâng, vâng… Xin anh nhập giúp mật khẩu của thẻ ạ.” Cậu nhân viên thao tác như một con robot, nhất thời không tài nào tiêu hóa nổi chuyện này.

Lăng Nghị bấm mật mã tít tít tít mấy tiếng, sau đó quầy thu ngân lập tức vang lên tiếng thông báo “XXX đã nhận được ba triệu.”.

Âm thanh này vừa vang lên, xung quanh lập tức im phăng phắc, ánh mắt của mọi người đổ dồn lại nhìn Lăng Nghị.

Người này vừa mới quẹt thẻ một phát… Bay luôn một căn hộ ư?

Thế nhưng người quẹt thẻ lại không buồn nháy mắt lấy một lần!

“Thưa anh, hóa đơn của anh đây, mời anh ba hôm nữa quay lại đây lấy thuốc.” Cậu nhân viên nói đầy khách sáo.

Lăng Nghị cất tờ hóa đơn đi, chỉ tay vào ngăn tủ thuốc góc trên cùng bên tay phải: “Tiệm có cỏ Râu Rồng không?”

“Có ạ, tối qua mới vừa nhập được một cây về. Anh… Muốn mua nó à?” Cậu nhân viên không chắc chắn lắm, phải hỏi ngược lại anh. Bởi vì cỏ Râu Rồng rất đắt, những năm trăm nghìn tệ một cây nhưng nghe nói nó chẳng có tác dụng gì cả.

Lăng Nghị không nói tiếng nào, lập tức đưa thẻ ngân hàng cho cậu nhân viên.

Lần này, không hiểu sao khi nhận lấy tấm thẻ, cậu nhân viên lại cảm thấy nó thật nặng.

Chẳng bao lâu sau, quầy thu ngân lại vang lên tiếng loa “XXX nhận được năm trăm nghìn đồng”. Mọi người nghe xong không khỏi thấy gai da đầu.

Người này là ai mà mua đồ không hỏi giá cũng không mặc cả như vậy chứ? Dù gia đình có núi vàng, núi bạc thì cũng không thể tiêu xài phung phí như vậy đúng không?

“Thưa anh, mời anh nhận lại thẻ. Mặc dù vẫn chưa hỏi ý của ông chủ nhưng tôi xin phép được tự ý quyết định miễn phí toàn bộ các loại thuốc khác trong đơn thuốc này của anh.” Cậu nhân viên hết sức khách sáo đưa thẻ ngân hàng và các dược liệu khác cho Lăng Nghị, sau đó đưa tay ra dấu mời:

“Mời anh đi lối này, cỏ Râu Rồng được chúng tôi bảo quản đặc biệt nên mời anh qua bên này ngồi nghỉ một lát để tôi vào kho lấy thuốc cho anh.”

Nghe thấy bốn chữ “bảo quản đặc biệt” là Lăng Nghị biết ngay cây cỏ Râu Rồng này là hàng thật.

Ngồi trên chiếc sô pha trong khu nghỉ ngơi, Lăng Nghị cảm thấy khá kích động: “Không ngờ lại thu được niềm vui bất ngờ.”

“Có cỏ Râu Rồng phụ trợ, chuyện tu luyện sẽ hơn được đáng kể.”

“Đừng nói là năm trăm nghìn, dù có là năm triệu hay năm trăm triệu cũng đều đáng giá!”

Lăng Nghị đang lặng lẽ suy nghĩ thì sảnh lớn ồn ào bỗng nhiên im bặt.

Lăng Nghị ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy một cô gái mặc sườn xám có vóc dáng cao gầy, nước da trắng nõn nà, đang thong thả đi từ ngoài cửa vào đây.

Mọi người ngoài sảnh lớn đều đứng khựng lại nhìn cô ấy không chớp mắt, thậm chí có người còn mải mê ngắm nhìn tới độ quên cả hít thở.

Lăng Nghị chỉ nhìn lướt qua cô ấy rồi chuyển sang nhìn người đàn ông luống tuổi đi đằng sau. Người này bước đi nhẹ nhàng, nhịp thở khẽ và sâu, giấu kĩ hơi thở của mình, rõ ràng là một cao thủ.

Đương nhiên, ông ta cũng chỉ có thể được gọi là cao thủ nếu so với người bình thường mà thôi.

Cho nên Lăng Nghị nhìn xong thì không còn hứng thú gì nữa, tiếp tục lập kế hoạch tu luyện cho mình.

“Ông Càn, ngọn gió nào thổi ông tới cửa tiệm nhỏ này của chúng tôi vậy?” Không biết quản lý của Bách Hạnh Lâm chui ở đâu ra, nịnh nọt chào hỏi người đàn ông luống tuổi kia.

Mọi người nghe thấy hai tiếng “ông Càn” đều bất giác giật mình. Người đàn ông này chính là Ngô Càn tiếng tăm lừng lẫy khắp vùng Giang Châu mà người ta vẫn kháo nhau rằng “thà gây sự với Diêm Vương còn hơn kiếm chuyện với ông Càn” đó ư?

Nghe nói bàn tay sắt của ông ta có thể chẻ núi, xẻ đá!

Vậy mà lần này bọn họ lại được tận mắt nhìn thấy người thật bằng xương bằng thịt sao?

Có điều, một nhân vật như vậy mà lại phải đi sau lưng người phụ nữ kia ư?

Rốt cuộc lai lịch của người phụ nữ đó là gì?

“Nghe nói tối qua cửa tiệm của các ông đã mua được một cây cỏ Râu Rồng phải không?” Ông Càn mở miệng hỏi.

“Vâng nhưng…” Gã quản lý đáp với vẻ lúng túng: “Chúng tôi vừa mới bán nó mất rồi.”

“Bất kể đối phương ra giá bao nhiêu, tôi đều trả gấp đôi!” Ông Càn nói.

“Chuyện này...” Gã quản lý đánh mắt nhìn về phía khu nghỉ ngơi, trong lòng hơi rục rịch muốn đồng ý.

“Gấp mười!”

Cô gái mặc sườn xám bỗng nhiên lên tiếng, tỏ thái độ cực kỳ mạnh mẽ.

“Gấp... Gấp mười nghĩa là năm triệu ư?” Nghe vậy, mắt gã quản lý sáng lên, nếu vậy thì ông ta sẽ được trích phần trăm nhiều cỡ nào đây!

Quan trọng nhất là ông ta sẽ được nuốt trọn khoản hoa hồng này!

“Được, vậy để tôi đi hỏi giúp cô xem sao.” Gã quản lý nói xong lập tức phấn khởi đi lại chỗ Lăng Nghị.

Lúc này, cậu nhân viên bốc thuốc cũng bê một chiếc bình thủy tinh từ nhà sau ra đây.

Mọi người đều rướn cổ muốn nhìn xem thứ thảo dược đã được nâng giá tới tận năm triệu trông ra làm sao.

Lăng Nghị cũng quay đầu lại, trông thấy trong chiếc bình thủy tinh đó có một cái cây có bộ rễ sum suê đan vào nhau, nhìn từ xa trông giống đầu rồng trong truyền thuyết đầy cao quý và oai nghiêm.

Thế nhưng, bên trên bộ rễ lớn ấy lại chỉ mọc ra hai, ba chiếc lá.

Những chiếc lá này màu xanh sẫm, chóp lá đỏ rực như lửa, trông cực kỳ hút mắt.

Lăng Nghị biết đây chắc chắn là cỏ Râu Rồng mang dương khí mạnh mẽ tột cùng rồi.

“Bọn họ còn biết nuôi cây bằng nước thuốc, xem ra cũng có chút hiểu biết về đặc điểm dược lý của nó.” Lăng Nghị thầm khen ngợi.

Rất ít người biết cỏ Râu Rồng thích nước, hễ thiếu nước một giây là lập tức khô héo ngay.

Cỏ Râu Rồng bị héo thì dược tính sẽ giảm mạnh.

Đó là trong trường hợp người bình thường dùng nó, còn đã tới đẳng cấp của Lăng Nghị rồi thì có khô héo cũng chẳng sao.

Cậu nhân viên đang định giao cỏ Râu Rồng cho Lăng Nghị thì bị gã quản lý ngăn lại.

Gã quản lý kéo cậu nhân viên qua một bên, đích thân ông ta ra mặt nói chuyện với Lăng Nghị:

“Thưa anh, tôi xin được chỉ cho anh một mối hời, chỉ cần anh chịu nhượng lại cây cỏ Râu Rồng này thì chẳng những Bách Hạnh Lâm sẽ trả lại toàn bộ tiền cho anh mà còn bồi thường thêm cho anh một trăm nghìn nữa, anh thấy có được không?”

So với vụ mua bán trị giá năm triệu, gã quản lý cho rằng bồi thường cho vị khách này một trăm nghìn cũng không sao.

“Không được.” Lăng Nghị đứng dậy, đẩy gã quản lý ra, nhận lấy cỏ Râu Rồng từ tay cậu nhân viên rồi xoay người bỏ đi.

“Thưa anh, mong anh đừng trách tôi không nhắc nhở anh, người này chính là ông Càn! Anh phải biết là nếu đắc tội ông ấy thì anh sẽ chẳng thể có kết cục tốt đẹp đâu!”

Lăng Nghị ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi thẳng một mạch.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, anh đã bị cô gái mặc sườn xám ngăn lại: “Anh ra một cái giá đi, tôi mua lại cây cỏ Râu Rồng này của anh.”

Lăng Nghị lắc đầu: “Cô không mua nổi đâu.”

Cô gái mặc sườn xám cười: “Anh đã nghe tiếng nhà họ Hàn ở Giang Châu bao giờ chưa? Tôi là Hàn Nhược Tuyết của nhà họ Hàn.”

Cô ấy vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng xuýt xoa.

Chính là nhà họ Hàn bề thế trăm năm đó ư?

Nhà bọn họ mà dậm chân một phát thì cả Giang Châu này phải run rẩy!

Gia đình này hoạt động trong các lĩnh vực năng lượng, bất động sản, giải trí… với khối tài sản trị giá trên ba mươi tư ngàn tỷ đồng!

Không hề nói quá chút nào khi cho rằng không có thứ gì ở Giang Châu mà nhà họ Hàn không mua nổi!

Chẳng trách ông Càn cũng phải đi sau lưng cô ấy, thì ra là vậy!

Quản lý trợn tròn mắt, trái tim phấn khích tới độ sắp bắn ra khỏi lồng ngực: “Xem ra lần này mình gặp may thật rồi, không ngờ mình lại có cơ hội làm việc với nhà họ Hàn.”

Nhưng Lăng Nghị vẫn lắc đầu: “Dù cô có là ai cũng không ích gì cả, cô không mua nổi cây cỏ Râu Rồng này đâu.”

Nói xong, Lăng Nghị đi vòng qua người Hàn Nhược Tuyết, bước thẳng ra cửa.

Hàn Nhược Tuyết đứng yên tại chỗ, khoanh hai tay lại, ông Càn tiến lên một bước, quát to:

“Tên láo lếu, cậu muốn nâng giá à? Năm triệu là đã nhiều rồi, có những đồng tiền mà có kiếm được thì cũng không còn sống để tiêu đâu!”

Lăng Nghị cũng cười, dừng bước, quay đầu lại: “Ông dọa tôi à?”

“Đúng thế thì sao? Hôm nay cây cỏ Râu Rồng này cậu đồng ý bán thì bán, không đồng ý bán cũng vẫn phải bán! Nếu không cậu đừng hòng bước chân ra khỏi Bách Hạnh Lâm!” Ông Càn nói xong lập tức vỗ tay vào lưng Lăng Nghị, tung đòn Thiết Sa Chưởng trí mạng một cách chuẩn xác!