Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Chương 4: Luyện Tập



Đại sư huynh cũng đến rồi, chúng ta cùng đi luyện tập thôi! - Lục An Nhiên vui vẻ khoác tay cả hai người.

- Vậy còn nhị sư huynh và tam sư huynh thì sao? - 'tứ sư huynh' quay đầu hỏi cô ta.

- A, nhị sư huynh muốn đọc sách nên đang ở tàng thư các, còn tam sư huynh thì đang bế quan đột phá, chỉ có ba người chúng ta thôi! Nhưng nếu thêm Lục sư tỷ thì... - cô ta lại chuyển dời ánh mắt mong chờ về phía cô.

- Miễn tính tôi vào đi, tôi có hẹn luyện tập cùng người khác rồi!

- Cô đúng là không biết điều, tiểu sư muội có ý tốt nên mới mời cô vào, cô còn từ chối? Người như cô thì có ai muốn luyện tập cùng? - hắn dùng ánh mắt xem thường nhìn cô.

- Được rồi, Từ Hiên! Đệ không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? - Kỷ Lâm Lễ cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.

- Huynh.. - bị mắng thẳng mặt, hắn cũng cứng họng.

- Lục sư muội, nếu muốn thì muội có thể cùng chúng ta luyện tập, ta sẽ bỏ qua chuyện lần trước muội đã làm với tiểu sư muội!

Kỷ Lâm Lễ không hổ là đại sư huynh, giọng nói ôn tồn nhẹ nhàng, cách nói chuyện giống như một vị thần từ bi sẵn sàng tha thứ cho kẻ phản diện đã làm hại tiểu sư muội yêu quý của hắn.

- Không cần! - cô nhẹ nhàng phun ra hai chữ, mặt rất tỉnh táo.

Nhưng hai chữ này lại đã kích ba người kia, vì trước giờ cứ hễ là lời nói của Kỷ Lâm Lễ, Lý Trường An sẽ không ngần ngại suy nghĩ nghe theo, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy cô từ chối.

- Đại sư huynh nhọc lòng rồi, ta đã nói ta có người luyện tập cùng rồi, không phiền ba người! - cô vừa dứt lời thì giọng nói của Mạnh Điềm Điềm từ phía sau vang lên.

- Lý Trường An, nãy giờ cô đi đâu vậy, tôi tìm cô nãy giờ!

Mạnh Điềm Điềm thấy một cảnh trước mặt thì lắp bắp.

- Đại.. Đại sư huynh, tứ sư huynh, tiểu sư muội.. - Mạnh Điềm Điềm ngơ ngác một hồi rồi chạy lại chỗ cô.

- Lý Trường An, chuyện này là sao? Cô chọc giận bọn họ hả?

Cô quay ngoắc đầu nhìn cô gái này.

- Chọc gì mà chọc? là bọn họ cản đường tôi mới đúng! Giờ chúng ta đi ngay đây, best friend. - cô quay lưng kéo tay Mạnh Điềm Điềm đi.

- Bet gì cơ? - Mạnh Điềm Điềm cũng đi theo cô bỏ lại những con người ngơ ngác kia.

Trên đường đi cô lại hỏi hệ thống.

- Trước khi tôi đến đây, 'Lý Trường An' đã làm gì vậy?

Hệ thống nhanh chóng hiện ra.

" Trước khi cô đến đây, Kỷ Lâm Lễ có một nhiệm vụ ngoài tông môn nên 'Lý Trường An' đã nhất quyết xin đi theo nhưng tông chủ lại từ chối còn cố ý chọn Lục An Nhiên đi theo hắn, nên 'Lý Trường An' đã tức giận đi kiếm chuyện với Lục An Nhiên, rồi làm cô ta bị thương, cả tông môn đều yêu thương cô ta nên quay lưng liền chán ghét 'Lý Trường An' "

- Vậy cái tên tứ sư huynh lúc nãy thì sao?

" Hắn tên là Hoàng Quân Việt, bởi vì tính tình 'Lý Trường An' kiêu ngạo thành thói nên bị rất nhiều người ghét bao gồm cản hắn, mà hắn lại rất thích tiểu sư muội lanh lợi, đáng yêu của mình nên tự nhiên ghét cô thôi, mặc dù hắn cũng là một tên kiêu ngạo đáng ghét "

- Nếu mà lần sau gặp lại ta sẽ không bỏ qua cho hắn.

Sau Thiên Huyền Tông có một ngọn núi nên cô và Mạnh Điềm Điềm kéo nhau ra đó luyện tập.

- Giờ chúng ta tập gì đây?

- Cô nói cái gì vậy? Tất nhiên là tập cổ võ rồi!

- Là luyện tập như thế nào?

- Hiện tại chúng ta chỉ võ sư cấp thấp, cách luyện tập cũng không khắc khe, nhưng phải tập trung cao độ! - Mạnh Điềm Điềm vừa giải thích vừa thủ thế cho cô xem.

- Dồn nội kình vào lòng bàn tay rồi phóng ra! - cô dùng một chưởng của mình đánh thẳng vào một cái cây, làm nó hiện ra vết nứt lớn

- Lợi hại quá! Y như trên phim vậy. - cô cũng vỗ tay tấm tắt khen.

- Như vậy cũng là bình thường thôi, nếu là đại sư huynh hay nhị sư huynh thì có lẽ đã làm đỗ luôn cái cây rồi!

- Ghê vậy sao..

- Cô cũng thử đi!

- Ừ, thử.. Hả? - cô ngơ ngác nhìn Mạnh Điềm Điềm.

- Không phải chúng ta đến luyện tập sao? Cô cũng phải thử chứ.

- Không.. Không được đâu, nếu mà đánh thì cái gãy không phải là cái cây là cái tay tôi đó.

- Tu vi hiện tại của cô ở mức mười năm, vẫn có thể làm nứt cái cây đó, không tệ như cô nói đâu.

- Vậy tu vi của cô ở mức bao nhiêu?

- Hử, của tôi? Đến thời điểm hiện tại là mười lăm năm, sắp đột phá rồi.

- Mười lăm năm mà chỉ làm nứt cái cây, còn tôi mười năm thì làm được gì chứ? - cô vừa nói xong thì trong đầu lại có tiếng nói của hệ thống.

" Kí chủ, cô đừng quên mục đích của mình, để 'Lý Trường An' thoát khỏi mác phế vật, cô không thể ngồi yên không làm gì được. "

- Chứ giờ ngươi muốn ta làm gì, con người thì làm sao làm được như vậy?

" Hệ thống sẽ cho cô một đặc ân, không cảm nhận được đau đớn trong vòng 30p, cô có thể yên tâm "

- Vậy sau 30p sẽ đau lắm đúng không?

"... "

- Này, sao không trả lời? Được rồi, tôi đồng ý.

Cô thủ thế giống Mạnh Điềm Điềm ban nãy, dồn nội kình vào bàn tay, đột nhiên cô thấy cơ thể mình bên trong nóng rang như có một ngọn lửa trong cơ thể vậy, cảm thấy lực đủ rồi cô phóng thẳng vào cái cây lúc nãy.

Lần này vang lên một tiếng vang lớn, cái cây bị nứt hơn phân nửa, lớn hơn nhiều so vết nứt lúc nãy của Mạnh Điềm Điềm, Mạnh Điềm Điềm đứng bên cạnh cũng bất ngờ thốt lên.

- Lý Trường An, cô làm được rồi, sao trước đây tôi không biết cô mạnh như vậy!

Cô cũng giật mình nhìn cái cây trước mặt, cái hệ thống đó không lừa cô, thật sự không đau nhưng mà hình trước khi cô chạm vào cái cây thì đã có vết nứt rồi giống như có một trọng lực đè ép lên nó vậy.

- Là do có vết nứt của cô trước đó nên mới làm được vậy thôi, mà chúng ta cứ luyện tập như vậy sao? - cô quay sang hỏi Mạnh Điềm Điềm.

- Bây giờ thì chúng ta chỉ có thể luyện tập như vậy thôi!

Cô gật gù như đã hiểu, rồi tiếp tục luyện tập như hồi nãy, cô phải nhanh chóng giúp 'Lý Trường An' thoát khỏi mác phế vật rồi về nhà.

Chẳng mấy chốc, cô đã quen với việc dồn nội kình vào lòng bàn tay rồi phóng ra, đột nhiên cảm thấy luyện tập như vậy cũng không tệ, giống như tập thể dục vậy, với lại có cái hệ thống kia thì sẽ không lo bị thứ gì cản trở.

Hai người luyện tập đến buổi trưa thì quay về, cô lập tức về phòng ngả lưng lên giường, bây giờ cô cảm thấy ê ẩm cả người vì hoạt động quá nhiều, đến hai tay còn đang run nhẹ.

- Nè Lý Trường An, có đói không? Chúng ta đi ăn thôi? - giọng nói Mạnh Điềm Điềm vang lên ở ngoài cửa.

- Được ăn sao?

- Tất nhiên rồi, chúng ta đến nhà ăn, ăn đi!

- Đi liền! - nghe đến ăn, cô liền xách mông đứng dậy chạy đi.