Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 158



Mỗi ngày ngoại trừ dạy hắn nhận biết thảo dược, châm cứu, chuẩn bệnh ra nàng còn dạy hắn hiểu thêm về nhân, lễ, nghĩa, trí, tín, dũng, tu tâm rèn đức.

Ngoài thời gian dạy dỗ Nam Thiên Sang, Hàn Băng đều cắm đầu vào những cuốn sách nàng mới lấy được từ trong không gian, liên tục bổ sung những kiến thức mới mẻ, phong phú.

Sau vô số ngày đọc sách, Hàn Băng rốt cuộc cũng hiểu biết sâu hơn về đại lục này.

Chiêu Ngọc đại lục là tầng thấp nhất, bên trên còn có Linh Pháp đảo cùng Thái Nghiêm biển tinh tồn tại.

Sự tồn tại của hai tầng trên là một điều huyền bí.

Nơi đó không hề sử dụng nội lực giống như ở đây, cư dân ở đấy tu luyện một loại khí gọi là linh khí.

Ngoài linh thú ra còn có vô số những loài sinh vật kỳ bí quý hiếm khác, vô cùng đa dạng phong phú, sức chiến đấu cũng cực kỳ hung tàn mạnh mẽ.

Các loại cây cối thảo dược cũng ở một tầm cao mới, vừa đặc biệt kỳ diệu cũng vừa quý giá khan hiếm.

Đan dược càng là một tồn tại khác biệt hoàn toàn với hiểu biết của nàng. Đan dược ở tầng trên có thể giúp con người trường sinh bất lão, nghịch thiên cải mệnh, thậm trí là tái tạo xương cốt!

Huyền diệu đến không thực!

Nhờ những ngày qua chăm chỉ học tập, Hàn Băng cuối cùng cũng biết nội khí trong người nàng được gọi là gì!

Là linh khí!

Khế ước cùng không gian đã vô tình biến toàn bộ nội lực của nàng thành linh khí, cho dù hiện tại nàng có tu luyện nội lực như nào đi chăng nữa, chúng đều sẽ tự động chuyển hóa thành linh khí.

Trong những cuốn sách cổ mà Hàn Băng lấy được cũng có ghi chép về việc tu luyện linh khí, nàng đã thử nghiệm không dưới chục lần nhưng lần nào cũng không thành công!

Chiêu Ngọc đại lục không có linh khí! Dù là một tia linh khí mỏng manh cũng không có!

Đối với chuyện này Hàn Băng cũng không vội vàng hay sốt ruột, dù sao thì nội lực của nàng sẽ tự động chuyển thành linh khí trong đan điền, nàng có thể giống như lúc đầu, chăm chỉ tu luyện nội lực là được!

Sau khi không thể hấp thu linh khí, Hàn Băng liền nổi lên hứng thú với trận pháp và linh phù* trong sách cổ.

*linh phù: phù văn chứa đựng linh khí.

*Trận pháp và linh phù là hai thứ khác nhau nhé!

Trận pháp là phải bày bố một thứ/vật gì đó làm chất dẫn, trong trận pháp sẽ có điểm mạnh và điểm yếu, chủ yếu là quần công và phạm vị tác động vô cùng lớn.

Linh phù chỉ cần dẫn khí vẽ lên giấy, không yêu cầu có chất dẫn, thường dùng để đánh đơn lược hoặc bảo toàn tính mạng hơn, phạm vị tác động lớn nhỏ tùy chất lượng phù văn và khí dẫn vào linh phù.

Tự mày mò cùng học tập, đến thời điểm hiện tại nàng có thể tự tay vẽ một vài linh phù nho nhỏ tác dụng ngắn hạn.

Ví dụ như linh phù tốc độ, gia tăng tốc độ di chuyển trong vòng hai phút. Hoặc linh phủ dịch chuyển, tác dụng là dịch chuyển nhất thời trong phạm vị bán kính mười mét.

Hàn Băng luyện tập rất hăng say, ngày ngày lôi giấy ra vẽ phù trận, nhiều đến nỗi linh phù có thể nhét đầy năm rương sách lớn!

"Ca ca, chúng ta dừng lại cắm trại ở phía trước đi!" Nam Thiên Sang vén rèm lên hơi thò đầu vào.

"Được." Hàn Băng không ngẩng đầu lên từ quyển sách, gật đầu với hắn một cách tùy ý.

Nàng đang nghiên cứu Lôi Phù Trận, có tác dụng tạo ra sấm sét lôi quang. Nàng cũng thử vẽ qua hai lần, nhưng lần nào cũng bị ép dừng lại giữa chừng.

Vẽ linh phù yêu cầu rất cao, vừa vẽ vừa huy động linh khí truyền vào nét bút, từ lúc đặt bút đến khi nhấc bút đều phải duy trì một mạch không được dừng lại giữa chừng.

Hành động dừng bút giữa chừng sẽ khiến linh khí tụ hội trên linh phù tiêu tán, vừa phí phạm công sức vừa tổn thất linh khí của bản thân.

Mà Hàn Băng sau hai lần vẽ Lôi Phù Trận cũng đã rút ra được kinh nghiệm, không cố gắng vẽ linh phù cấp cao nữa mà chỉ đơn giản là học quen đường vẽ, vẽ linh phù trên giấy nhưng không truyền linh khí vào.

"Ca ca, hôm nay đệ sẽ đi bắt thỏ cho huynh, tiện thể tìm thêm vài quả trứng chim rừng gà rừng nữa."

Hàn Băng gập lại quyển sách trong tay, nhảy xuống khỏi xe ngựa, quan sát xung quanh một lượt rồi đi đến một tảng đá lớn ngay đó ngồi xuống, nhìn Nam Thiên Sang gật đầu đồng ý.

Nam Thiên Sang cười lộ ra hàm răng trắng rồi quay người rời đi. Có kinh nghiệm từ vô số lần săn trước, tiểu tử rời đi tầm một khắc liền vui vẻ mang theo một con thỏ mập trở về rồi lại chạy đi.

Tiểu Cầu biết sắp đến thời gian ăn uống liền vô cùng phấn khởi, nhảy từ vạt áo của Hàn Băng xuống đất, thoáng cái đã không thấy tung tích.

Hàn Băng làm sạch thỏ, lấy nước uống trong túi đựng nước rửa sạch thịt thỏ, sau lại lấy gia vị ra tẩm ướp.

A Ngũ sau khi buộc chắc ngựa vào cây đã rời đi nhặt ít củi khô, nàng vừa ướp gia vị xong thì hắn cũng ôm theo bó củi nhỏ trở lại, trong tay còn cầm chắc tai của hai hắc thố*.

*hắc thố: thỏ đen. Thố là thỏ nha mọi người, có bạch thố (thỏ trắng), hoàng thố, tro thố.... nhưng không có lam thố, tử thố, huyết thố... đâu nha, haha!

A Ngũ chủ động làm sạch thịt thỏ, trong lúc đó Hàn Băng xếp một đống củi khô vào rồi nhóm lửa.

Lúc Nam Thiên Sang trở lại quả thật ôm theo một tổ trứng chim sáu quả, còn thêm hai quả trứng gà rừng nho nhỏ.

Tiểu Cầu về sớm hơn hắn, thu hoạch cũng phong phú, đang thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào xiên thịt Hàn Băng nướng trên lửa.

Theo lộ tuyến hiện tại của bọn họ thì còn khoảng ba ngày đường nữa sẽ đến ngoại ô kinh thành.

Nghe A Ngũ miêu tả thì ngoại ô kinh thành là một nơi có phong cảnh khá đẹp, là khu đồng bằng rộng lớn nhất ở Thiên Linh quốc, có trồng một số loại lương thực ngũ cốc.

Vào thời điểm này, các loại lương thực đó đang bắt đầu trổ bông chuẩn bị kết trái, khi đi ngang qua sẽ mang theo mùi hương của hoa lúa mạch. Mùi hương thơm ngát được rất nhiều bá tánh, quan lại và quý tộc yêu thích, đồng nhất ý kiến coi mùi thơm ấy là phước lành, may mắn.

Quả thật ở một khía cạnh nào đó, mùi hương lúa mạch tượng trưng cho thái bình êm ấm. Hoa càng nhiều thì sản lượng lương thực càng tăng, mà lương thực tăng lên dân chúng sẽ được ăn uống nhiều hơn một chút, thậm chí là mặc ấm hơn một chút.

Hoặc nhìn từ một hướng khác thì sản lượng lương thực nhiều chứng minh năm đó mưa thuận gió hòa nên mùa màng mới bội thu!

Bầu trời tối xuống, lớp sương mù cũng trở lên dày đặc hơn. Hàn Băng ngồi cạnh đống lửa, nhắm mắt ngồi thiền tiến hành tu luyện.

Nam Thiên Sang ăn no xong liền chui vào lều nhỏ ngủ, A Ngũ vẫn như ngày thường ôm kiếm trong lòng tựa vào gốc cây nâng cao cảnh giác.

Ban đêm ở trong rừng rất nguy hiểm, có khi chỉ cần lơ là một chút thôi liền sẽ để mạng lại tại chỗ.

Nếu là bình thường, bọn họ sẽ trực tiếp ngủ ở trên cây, nhưng hiện tại còn có tiểu hài tử cần ngủ nghỉ thoải mái đầy đủ để lớn lên, không thể qua loa như vậy được!

Nam Thiên Sang đi với Hàn Băng cũng được gần một năm rồi!

Mọi người đọc truyện zui zẻ nhoa, sắp tới kinh thành rồi, có ai háo hức chờ đợi không, he he!