Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 207



"Đây là một lọ Hóa Nhan đan, tác dụng trẻ hóa làn da, cải tạo nhan sắc! Sau khi uống vào sẽ giúp khuôn mặt hồi xuân lại giống như tuổi đôi mươi, mong Thái hậu không ghét bỏ!"

Nghe nói tới có thể hồi xuân tươi trẻ, hai mắt Thái hậu hiện lên sự vui vẻ mừng rỡ.

Nữ nhân nào mà chẳng mong muốn bản thân có thể trở nên xinh đẹp hơn, đặc biệt Thái hậu là người đã có tuổi, cho dù có chăm sóc kỹ lưỡng bao nhiêu đi chăng nữa, khuôn mặt vẫn sẽ xuất hiện các nếp nhăn và dấu hiệu lão hóa!

Tống cô cô hiểu ý của chủ tử đã đi theo nhiều năm, mỉm cười nhận lấy Hóa Nhan đan rồi nhanh chân dâng lên phía trước Thái hậu.

"Ai gia rất thích lễ vật này! Triệu gia chủ có lòng rồi!" Thái hậu nhẹ nhàng vuốt ve bình ngọc trong tay, ánh mắt nhìn về phía Triệu Sơn mang theo tia hảo ý. 

"Được Thái hậu thích chính là vinh dự của lễ vật này! Cuối cùng..." Triệu Sơn ra hiệu cho nha hoàn mở bỏ cái khăn cuối cùng xuống.

"Đây là....?" Thái hậu nhìn hộp gỗ vuông vắn ở trên khay ngọc, có chút hứng thú tò mò nội dung bên trong. 

"Không dám giấu gì Thái hậu, đây là lễ vật cuối cùng của tiểu gia, Trường Mệnh đan." Triệu Sơn ngay lập tức nói ra nội dung bên trong hộp gỗ. "Ba lễ vật dâng lên mừng thọ Thái hậu, chúc Thái hậu tường khai thiết duyệt, thuế thể tăng hoa, mạo tấn kỳ di, hoạch giao nhân phượng!*"

*Tường khai thiết duyệt: sinh nhật nở lành.

Thuế thể tăng hoa: ngày càng thêm xuân.

Mạo tấn kỳ di: trăm tuổi còn xuân.

Hoạch giao nhân phượng: sánh với phượng hoàng.

Đây là những câu văn miêu tả thôi nhé chứ không phải một bài thơ! Mình ghép đại mà không ngờ đọc cũng có chút âm vần, hahaha! Với cả mik không biết mấy câu chúc này nên mn thông cảm, yếu văn nó z á! 🤧🤧🤧

"Hay cho câu hoạch giao nhân phượng! Ai gia rất thích những lễ vật của Triệu gia chủ!"

Thái hậu nhận lấy hộp gỗ chứa Trường Mệnh đan khẽ run rẩy, cảm nhận ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của mọi người đổ dồn về phía bản thân, lòng hư vinh thoáng đã lấp đầy, vô cùng vui vẻ mà nói những lời hay về Triệu gia.

"Thái hậu thích là vinh hạnh của tiểu gia!" Triệu Sơn ngồi xuống nhường cho người tiếp theo tiến lên dâng quà.

"Nhờ có Tiểu Băng mà bọn ta có thể tiếp xúc nhiều hơn về đan dược kia đấy!" Mạc La nhỏ giọng.

"Chuyện không đáng nhắc đến! Với suy tính của mọi người, tương lai chắc chắn sẽ nghĩ ra được cách kinh doanh này!" Hàn Băng lắc đầu khiêm tốn.

Lúc đầu là do thấy nhân phẩm của bọn họ tốt nên nàng với tùy ý kết giao và giúp đỡ, cũng thật may vì nàng đã không nhìn nhầm người!

"Các huynh có được ngày hôm nay bởi vì mọi người xứng đáng được như vậy!"

"Tiểu Băng không cần khiêm tốn đâu!" Triệu Sơn vỗ vai nàng. "Với cái đầu gỗ này của huynh có khi cả trăm năm nữa cũng không tìm ra cách khắc phục nguy cơ phá sản lần trước! Đệ chính là cứu tinh của ta!"

"Đúng vậy!" Kha Vũ cũng mỉm cười vui vẻ phụ họa theo.

Tư Đồ Vũ Thiên chống tay tựa đầu, dựa vào ghế hạ mắt nhìn bàn tay đang đặt trên vai Hàn Băng của Triệu Sơn tâm trạng có chút không vui, cả người tỏa ra khí lạnh người lạ chớ lại gần.

Triệu Sơn đang nói chuyện bỗng thấy thật lạnh, khẽ xoa cánh tay hai cái.

"Hừ!"

A Nhất theo tầm mắt nhìn về phía Hàn Băng thầm hiểu, trong lòng thở dài một hơi vì chủ tử của mình đang đánh đổ bình giấm chua. Dù sao thì khi ở bên cạnh chủ tử, chủ mẫu cũng chưa bao giờ thả lỏng và thoái mái nói chuyện như vậy a!

"Tiếp theo đây hãy để thần sứ thay mặt Dực Hoàng quốc dâng lên lễ vật! Nguyện chúc Thái hậu Thiên Linh quốc thể thuyết diên linh, xuân huy vĩnh trú!" Sứ giả đi cùng Hoàng Tiêu Dương đứng dậy không kiêu ngạo không nịnh hót.

* Thể thuyết diên linh: thân thọ dài lâu.

Xuân huy vĩnh trú: Ánh xuân trụ mãi.

Từ bên ngoài hai thị vệ mang theo một rương gỗ màu đỏ tươi nhanh chân tiến vào, sau khi đặt rương gỗ xuống liền ôm quyền lui ra ngoài.

Sứ giả Dực Hoàng quốc từ chỗ ngồi đứng lên đi tới, chậm rãi mở nắp rương ra, nhất thời cả một khoảng không gian ngay đó sáng bừng lên.

"Là cái gì vậy?!"

"Thật lấp lánh a! Ta chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì xinh đẹp như vậy!"

"Ôi! Thật sự.."

Phía bên kia nữ tử liên tục phát ra những âm thanh cảm thán, từ khi rương gỗ được mở ra, ánh mắt của các nàng đã hoàn toàn bị thu hút lại.

"Đây có phải là...?" Thái hậu nhìn thấy lễ vật bên trong cũng hiện lên vẻ bất ngờ.

"Đây là vải nguyệt ảnh mười năm mới tạo ra một khối vô cùng quý hiếm của đất nước thần sứ."

Để tạo ra một khối vải nguyệt ảnh, các thợ dệt phải liên tục kéo sợi dệt vải vào ban đêm, sau đó dùng ngọc trai nguyên chất bào mịn phủ lên gia công nhiều lần, lại phơi dưới ánh trăng sáng từ đêm này qua đêm khác, dùng vô số công phu tỉ mỉ chau chuốt mà tạo thành!

Có thể nói, một đoạn vải nguyệt ảnh dù có dùng hoàng kim vạn lượng cũng chưa chắc đã mua được, để thể hiện sự trân quý của nó.

Thái hậu nhận lấy một khối vải từ trong tay Tống cô cô nhẹ nhàng sờ nắn, cảm nhận sự mềm mại mượt mà, lại nhìn những ánh sáng lấp lánh trên mặt vải, nở một nụ cười hòa ái. "Món quà sứ thần Dực Hoàng đem đến khiến ai gia vô cùng yêu thích, hãy thay ai gia gửi lời cảm ơn đến hoàng đế nhé!"

"Là vinh hạnh của thần sứ!" Sứ giả gập người hành lễ xong liền lui về vị trí ngồi của mình, mọi hành động đều thập toàn thập mĩ không chút bắt bẻ.

Minh Vương Nguyên liếc nhìn Hoàng Tiêu Dương ngồi gần bên cạnh mình đầy thâm ý, sau đó liền khép chiết phiến trong tay rồi đứng dậy. "Nhân ngày đại thọ của Thái hậu, tiểu bối thay mặt toàn thể Minh Thần quốc đến chúc người sống lâu trăm tuổi, phúc thọ đầy gia, dung mạo trẻ hóa, nội tử hài hòa."

"Nhị hoàng tử Minh Thần quốc đường xa mệt nhọc, nếu có gì sai xót hi vọng ngài có thể thông cảm và bỏ qua." Thái hậu rút tâm trí ra khỏi vải nguyệt ảnh, nụ cười vẫn luôn hiện trên khóe môi.

"Vãn bối vô cùng hài lòng với sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của Thiên Linh quốc! Cũng tin tưởng rằng, tương lai của hai quốc gia chắc chắn sẽ càng bền chặt gắn kết hơn nữa." Lời nói ngon ngọt ai lại chả biết! Đều là hồ ly sinh sống trong thâm cung lạnh lẽo vô tình, trong lời nói có bao nhiêu thật lòng bao nhiêu toan tính chỉ có bản thân người nói hiểu rõ.

Sau khi Minh Vương Nguyên dứt lời, một nhóm thị vệ nhanh chóng mang theo lễ vật mừng thọ tiến vào.

Lễ vật được che lại bằng vải đỏ, phủ kín xung quanh không chút kẽ hở, từ những đường viền lộ ra có thể đoán được là một vật hình chữ nhật rất lớn.

"Lễ vật của Minh Thần quốc kém cỏi, mong Thái hậu không ghét bỏ!" Minh Vương Nguyên phe phẩy chiết phiến mở lời, lại chỉ huy thị vệ đứng gần ngay cạnh đó bắt đầu kéo bỏ tấm vải che.

Miếng vải đỏ theo động tác của thị vệ mà dần rơi qua một bên, ánh sáng của những ngọn nến nhanh chóng hắt lại, soi rõ nội dung lễ vật của Minh Thần quốc. Sau khi nhìn rõ được lễ vật là gì, vô số tiếng hút khí vang lên, tiếp đó chính là âm thanh trầm trồ bàn tán.

"Thật không ngờ...."

"Minh Thần quốc ra tay thật sự hào phóng như vậy sao?"