Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 209



"Bức tranh thật sự rất đẹp!" Thái hậu nhìn hồ điệp đậu trên bức tranh không muốn bay đi dịu dàng khen, lại nhìn xung quanh mình được ưu ái bởi những con bươm bướm xinh đẹp hiếm thấy mà trong lòng thầm vui vẻ.

"Được Thái hậu yêu thích là vinh dự của tiểu nữ." Mục Trúc ở bên dưới nhún người hành lễ, sau đó trở về chỗ ngồi, thu mình im lặng.

Bốp bốp bốp bốp!

"Hay lắm, quá tuyệt diệu!"

"Màn trình diễn đúng là vô cùng tuyệt vời!"

Sau khi hồi thần lại từ sự bất ngờ, mọi người liên tục vỗ tay tán thưởng, ánh mắt những nam tử hướng về phía Mục Trúc càng thêm sự sùng bái và hâm mộ.

"Mục cô nương thật tài giỏi! Tiểu Băng, đệ thấy sao?!" Kha Vũ vỗ tay cực kỳ nhiệt tình, đụng vai Hàn Băng nhếch nhếch chân mày.

"... Nội công thâm hậu, họa kỹ đỉnh cao, dung mạo xuất chúng, tính tình ôn hòa điềm đạm, là một tiểu cô nương xứng đáng được nhiều người ái mộ." Hàn Băng thành thật nói ra những nhận xét của mình.

"Đệ cũng thấy vậy sao? Cơ mà.." Kha Vũ chợt nghiêng người nhỏ giọng. "... đệ có biết sao nàng ấy có thể thu hút và điều khiển đám hồ điệp đó không?"

Hàn Băng hơi kéo môi cười rồi gật đầu một cái. "Huynh muốn biết sao? Đó chính là...."

"Là gì?"

"Bí mật không thể tiết lộ!" Hàn Băng mỉm cười giơ ngón tay lên khẽ lắc.

"Ha ha ha! Áizz... " Tư Gia Lâm ngồi bên cạnh không nhịn được khẽ cười, rất nhanh liền rước lấy một đòn dẫm chân từ Kha Vũ.

"Hừ, cho ngươi dám cười ta!"

Mạc La liếc nhìn hai người một cái nhắc nhở, sau đó tiếp tục quan sát diễn biến yến hội.

Phía bên kia của Ngạo Hùng quốc, Đại hoàng tử Hưng Công híp đôi mắt hồ ly sắc sảo của bản thân lại bình tĩnh xem hết tiết mục của Mục Trúc, trong lòng không biết đang tính toán điều gì.

"Hàn cô nương, sắp đến lượt ngươi rồi." Đại hoàng tử phi Ưu Thu Phỉ phong thái ưu nhã, cử chỉ nhẹ nhàng nâng ly trà lên nhấp một ngụm, thanh lãnh nhắc một tiếng.

Hàn Ân Ý này một mặt thì tỏ ra hiền dịu thục đức, băng thanh ngọc khiết không nhuốm bụi trần, một mặt khác lại âm thầm giăng lưới bắt cá, đưa đẩy với vô số nam nhân khác nhau, lợi dụng bọn họ vì ả mà tiêu tốn gia tài vạn lượng.

Một nữ tử mang mệnh cách đặc biệt như nàng ta quả thật xứng đáng với sự theo đuổi của những nam tử ưu tú tài giỏi khắp nơi.

Nhưng ngay cả phu quân của thị là Hưng Công cũng muốn theo sau váy Hàn Ân Ý, chuyện này thị thật sự không thể nào tiếp nhận được! Nếu Hàn Ân Ý bước vào phủ Đại hoàng tử, địa vị hoàng tử phi của thị sẽ lung lay, những ngày tháng sau này sẽ càng sống thêm cực khổ khó khăn, thị không muốn điều đó xảy ra!

Chính vì suy nghĩ phòng bị, đố kỵ và không cam lòng đó nên Ưu Thu Phỉ luôn đối xử vô cùng lạnh nhạt với Hàn Ân Ý, thậm chí có phần thù địch không hề nhỏ trong vô thức.

Nếu có thể nhân cơ hội này để gài bẫy đối phương đúng là không thể tốt hơn, nhưng việc này sẽ có ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến thể diện quốc gia. Không những vậy còn có khả năng lớn sẽ liên lụy đến Hưng Công, khiến hắn bị kéo ra khỏi danh sách những người có cơ hội tranh hoàng vị! Một chuyện nguy hiểm, mất nhiều hơn được như này, thị sẽ không bao giờ làm!

"Vâng, thần nữ đã biết thưa Đại hoàng tử phi." Hàn Ân Ý dịu dàng trả lời, tầm mắt hạ thật thấp không để ai đọc ra suy nghĩ của bản thân.

"Ân Ý muội không cần quá áp lực, chỉ cần làm hết sức mình là được rồi." Hưng Công mỉm cười với nàng ta, lời nói quan tâm tỏ vẻ an ủi.

"Thưa vâng, thần nữ sẽ cố hết sức không để người khác chê cười Ngạo Hùng quốc."

"Thần tin Ý Nhi chắc chắn sẽ hoàn thành sứ mệnh thật tốt!" Hàn Trịnh nghiêm túc nhìn Đại hoàng tử.

Hàn Hải Nguyên chính là một lão cáo già khôn lỏi, nên trong trường hợp này giữ yên lặng không nói gì, chỉ bình tĩnh nhấm nháp ly trà trong tay.

Hưng Công chậm rãi đợi tiếng ồn ào huyên náo vơi bớt đi rồi mới đứng dậy, hướng về phía quân chủ, tay trái đặt chéo qua vai phải hơi nghiêng người cúi chào.

"Vãn bối Hưng Công thay mặt cho Ngạo Hùng quốc, hôm nay tiến đến chúc thọ Thái hậu. Mong Thái hậu tỉ thọ nhi khang, bách niên nhân thuỵ! Cũng có một lễ vật muốn dâng tặng Thái hậu, mong Thái hậu sẽ không chê bai!"

*tỉ thọ nhi khang: sống lâu mạnh khỏe.

Bách niên nhân thụy: người lành trăm tuổi.

"Ra là Đại hoàng tử Ngạo Hùng quốc. Đại hoàng tử đường xa mệt nhọc tới dự lễ sinh thần của ai gia khiến ai gia vui mừng còn không hết, sao có thể chê bai được chứ!?" Thái hậu vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa trên môi.

"Tiểu nữ Hàn Ân Ý xin ra mắt hoàng thượng, Thái hậu, hoàng hậu. Hoàng thượng vạn tuế, Thái hậu thiên tuế, hoàng hậu cát tường!" Hàn Ân Ý chậm rãi đứng dậy hướng về phía nhân vật chính của bữa tiệc hạ người hành lễ, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, vô cùng thu hút ánh mắt người khác.

So với vẻ đẹp huệ chất lan tâm, diễm mỹ tuyệt tục, thanh lãnh như trúc của Mục Trúc thì vẻ đẹp của Hàn Ân Ý có thể dùng từ ôn uyển nhu thuận, quỳnh tư hoa mạo để miêu tả!

Diễm mỹ tuyệt tục: xinh đẹp mà không dung tục.

Ôn uyển nhu thuận: dịu dàng hiền thục.

Quỳnh tư hoa mạo: dung mạo tư thế xinh đẹp như hoa.

"Nhân ngày đại thọ của Thái hậu, tiểu nữ xin phép trình diễn một tiết mục làm quà mừng thọ, hi vọng Thái hậu sẽ thích!"

"Được, được! Ai gia vô cùng mong chờ màn biểu diễn của Hàn cô nương a!" Thái hậu cười nói, trong lòng thầm nghĩ trên đời này có tiết mục nào bà chưa từng xem qua?! Chẳng biết lần này có gì đặc biệt không nữa!

Hàn Ân Ý tiến đến giữa yên hội, phía sau nha hoàn thân cận của nàng ta nhanh chóng mang lên một chiếc đàn tranh cổ chạm khắc xinh đẹp, thái giám kê thêm cho nàng một bàn nhỏ và một chiếc đệm ấm.

"Tiểu nữ xin phép." Hàn Ân Ý nhẹ nhàng đặt đàn tranh lên bàn nhỏ vừa được chuẩn bị rồi ngồi xuống cẩn thận kiểm tra thanh âm dây đàn.

Ting ting tình tịnh...

Theo từng lần di chuyển ngón tay, những âm thanh trong trẻo nhanh chóng phát ra. Từng hồi từng hồi được đánh ra một cách chậm rãi từ tốn, Hàn Ân Ý hạ tầm mắt chăm chú nhìn dây đàn.

Ngay khi mà mọi người bắt đầu suy nghĩ màn biểu diễn không có gì đặc biệt thì một sự việc bất ngờ đã xảy ra.

Vô số những loài chim nhỏ nghe thấy tiếng đàn mà bay tới, đậu trên những cành hoa nhánh lá đung đưa theo giai điệu du dương, cất tiếng hót líu lo của chính mình, nhịp nhàng hòa tấu với tiếng đàn tranh của nàng.

"Ôi trời, chim ở đâu ra nhiều vậy?"

"Toàn là những tiểu điểu xinh đẹp hiếm thấy a! Kia có phải là..."

"Đúng rồi! Thật kỳ diệu! So với tiết mục vừa rồi của Mục cô nương, thì lần này Hàn cô nương hoàn toàn chiếm ưu thế!"

Hàn Ân Ý ngoài mặt tỏ ra thanh lãnh không quan tâm, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo mà cười thầm.

Đúng vậy! Hãy nhìn ta đi! Mau hướng ánh mắt về phía ta và sùng bái ngưỡng mộ ta đi!

Hàn Ân Ý nâng cao đầu rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười mà nàng ta tự cho là xinh đẹp nhất, âm thầm phóng mị nhãn đến Tư Đồ Vũ Thiên.

Tông chủ a! Chỉ có nữ nhân như ta đây mới xứng đáng để đứng bên cạnh ngài! Hãy mau nhìn lại và đáp trả ta đi!