Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 284



"Chuyện này...." Chủ quản nhíu mày suy nghĩ. Nếu thêm được hai trăm lượng vàng này, trừ đi tiền gã mua thịt linh thú cho Hỏa Điêu Kình ăn thì còn dư ra hơn năm mươi lượng vàng.

"Thôi được, ta chấp nhận."

Tư Đồ Vũ Thiên thấy chủ quản chốt giá liền thoải mái lấy ra mấy tờ ngân phiếu vàng giá trị nghìn lượng đưa gã, sau đó lại đưa thêm ngân phiếu giá trị hai lượng vàng.

Hỏa Điêu Kình linh thú biết bản thân đã bị bán đi liền vô cùng tức giận, cái đầu ngẩng cao lên nhìn hai người, ánh mắt lập lòe lửa giận cùng khuất nhục, hận không thể phá tan dây xích trên người rồi lao vào mổ chết nhân loại ở đây.

Hàn Băng tất nhiên là có thể cảm nhận được dao động kịch liệt từ linh thú trước mắt, nhưng nàng không quá quan tâm, dù sao thì người mua nó là Tư Đồ Vũ Thiên chứ không phải nàng.

Sau khi thanh toán tiền xong, chủ quản liền hào phóng mà tặng cho hai người sợi dây xích trói trên người Hỏa Điêu Kình linh thú, Tư Đồ Vũ Thiên tự nhiên mà cầm lấy đầu dây, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt linh thú, khí thế cả người chớp mắt đã thay đổi.

Động vật luôn có trực giác cùng bản năng sợ hãi nguy hiểm, mà linh thú là loài động vật đã được mở ra linh trí, càng thông minh hơn rất nhiều so với các loại động vật bình thường.

Ngay khi cảm nhận được khí thế cường đại nguy hiểm bộc phát ra từ cơ thể nam nhân mua mình, Hỏa Điêu Kình liền ủy khuất run rẩy cúi đầu thuần phục, không dám phản kháng chống cự.

"Băng Nhi, nàng khế ước với nó đi."

"Ta?!" Hàn Băng có chút kinh ngạc nhìn Tư Đồ Vũ Thiên, ngay sau đó liền lắc đầu. "Ta không cần, nếu huynh muốn thì khế ước đi."

"Ta vốn muốn mua nó cho nàng." Mỗ nam nhân nắm tay nàng, thuần thục đặt sợi dây xích vào tay nàng rồi bọc bên ngoài, xiết chặt lại.

Hàn Băng hơi cau mày lại dưới lớp mặt nạ bạc, vừa định mở lời liền bị một giọng nói cắt ngang.

"Hỏa Điêu Kình linh thú này bán bao nhiêu, bổn tiểu thư muốn mua nó!"

Người đến là một nữ tử khá xinh đẹp, theo sau nữ tử là nhóm người cơ bắp vạm vỡ cao lớn, y phục đơn giản dễ hoạt động, nhìn giống một nhóm kẻ mạo hiểm.

"Ngươi bị điếc sao? Ta hỏi ngươi Hỏa Điêu Kình linh thú này ngươi bán giá bao nhiêu, ta muốn mua nó." Nữ tử thấy hai người không ai trả lời liền cau mày tức giận, giọng nói to hơn một chút.

Nhìn xuống sợi dây xích trong tay, lại nhìn về phía nữ tử cao ngạo như khổng tước kia, Hàn Băng thoáng trầm ngâm một chút sau liền trả lời. "Không bán."

Đây là quà của Vũ Thiên tặng nàng, dù nàng không cần hay không thích đi chăng nữa cũng sẽ không bán cho người khác, huống chi nữ tử trước mắt kiêu căng ngạo mạn như vậy.

"Đúng là không biết điều!" Nữ tử không nghĩ Hàn Băng sẽ từ chối ả ta, hai mắt sắc có hơi trợn to lên trừng trừng nàng. "Ngươi có biết bổn tiểu thư là ai không? Bổn tiểu thư coi trọng Hỏa Điêu Kình trong tay ngươi chính là phúc khí của ngươi, vậy mà nhà ngươi lại dám từ chối bán cho bổn tiểu thư?"

"Ngươi là ai thì liên quan gì đến ta?" Đối với loại người mắt cao hơn đầu luôn luôn xem mình là nhất này, Hàn Băng lười không muốn nói chuyện xoay người muốn rời đi, lại bị đám người theo sau lưng nữ tử tản ra bao vây lại.

"Đứng lại! Bổn tiểu thư còn chưa cho ngươi đi! Ngươi không biết phép tắc ở nơi này thì để bổn tiểu thư ta dạy cho ngươi biết, cũng cho ngươi biết bổn tiểu thư là ai! Đánh nàng ta! Ngày hôm nay Hỏa Điêu Kình linh thú đó bắt buộc phải là khế ước thú của ta!" Nữ tử tức giận chỉ vào Hàn Băng quát lên.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này liền âm thầm lắc đầu tiếc nuối cho hai người.

Vị nữ tử này là con gái của thành chủ thành Phục Hoàng, tên là Hoàng Phí Thủy, ỷ vào thân phận mà luôn hếch mặt ra lệnh cho mọi người trong thành, nhiều lần nhìn thấy đồ vật nào hợp mắt liền trực tiếp tiến lên cướp làm của riêng.

Dạo gần đây ả vẫn luôn muốn chộp lấy Hỏa Điêu Kình linh thú này nhưng vì giá tiền quá cao, thân phận của người đứng sau bán ra linh điểu đó cũng không thấp, ả không thể chọc vào nên vẫn âm thầm chờ đợi ở đây, xem có ai mua được Hỏa Điêu Kình đó liền sẽ xông ra, dùng giá thấp hơn để mua lại.

Tư Đồ Vũ Thiên lạnh lẽo nhìn đám người không biết tốt xấu bao vây lấy hai người, không nói một lời liền dẫm mạnh một chân xuống dưới đất, cuồng phong lấy vị trí của hắn làm trung tâm đột ngột xuất hiện cuốn tung mọi thứ xung quanh, mạnh mẽ đánh về mấy kẻ mạo hiểm.

Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, tất cả mọi người bị gió bụi ép cho phải nhắm mắt lại, đến khi cuồng phong tản đi mới miễn cưỡng hé mắt ra nhìn, chỉ thấy mấy kẻ mạo hiểm bao vây hai người lần lượt gã rạp xuống đất, cả cơ thể máu chảy ròng ròng giống như một huyết nhân, mà Hoàng Phí Thủy sắc mặt tái nhợt ngã bệt dưới đất, cả người run rẩy không nói thành lời ra thì đều đã tắt thở.

Chứng kiến sức mạnh áp đảo tuyệt đối của nam nhân, không gian xung quanh lặng ngắt như tờ, không một người hay một linh thú nào dám phát ra tiếng động, đến ngay cả Hỏa Điêu Kình linh thú cũng sợ hãi rụt đầu lại, cố gắng biến bản thân trở thành trong suốt.

Hàn Băng mặc dù đứng ở bên cạnh trung tâm cuồng phong nhưng cả người sạch sẽ không chút bụi bẩn, ngay cả mái tóc dài đen óng mượt cũng không bị rối dù chỉ một sợi, lạnh nhạt nhìn về phía nữ tử hoa dung thất sắc ngã dưới đất, sau lại nhìn Tư Đồ Vũ Thiên một cái.

"Chúng ta đi thôi."

"Không được đâu Băng Nhi, nàng phải ký kết khế ước thú trước đã." Tư Đồ Vũ Thiên thu lại ánh nhìn lạnh lẽo, ôn hòa nhìn nàng. "Băng Nhi nhìn xem, nó lớn như vậy không đi theo chúng ta được đâu. Nếu nàng không thích nó thì cứ coi như mang theo một anh điểu bên người, mỗi ngày ra lệnh nó hót cho nàng nghe, được không?"

Dùng Hỏa Điêu Kình linh thú chỉ để... nghe hót?! Nam nhân này thật đúng là dư thừa tài sản!

Hàn Băng nhìn Tư Đồ Vũ Thiên đang nghiêm túc nói không biết phải bày ra biểu cảm gì, có chút do dự. "Nếu nó không muốn, ta sẽ không khế ước, vậy có được không?"

"Được, nếu nó không phản kháng vậy nàng phải khế ước."

"Ừm."

Sau khi thống nhất ý kiến, Hàn Băng vứt bỏ sợi xích trong tay, nhẹ nhàng rút cây kiếm bên hông ra chém nhẹ một đường, kiếm khí từ đầu mũi kiếm bắn ra chuẩn xác cắt bỏ dây xích chằng chịt trên người Hỏa Điêu Kình linh thú.

"Ngươi có hai lựa chọn, một là bay khỏi nơi này, hai là... trở thành khế ước của ta." Lúc nói đến điều thứ hai, giọng nàng không khống chế được mà lộ ra chút ngập ngừng nho nhỏ, thậm chí còn có chút không muốn khó phát hiện bên trong.

Ngay khi sợi dây xích được tháo bỏ, Hỏa Điêu Kình liền thoải mái vươn cánh đập đập, cái đầu nhọn màu đỏ rực khẽ lắc lắc rồi rụt lại, nhìn xuống hai nhân loại nhỏ bé dưới đất.

Vừa rồi khi nam nhân bên cạnh nàng thể hiện sức mạnh nó liền hiểu được, muốn đánh bại được hắn là điều viễn vông, nữ tử sánh vai cùng hắn nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng chỉ cần đường kiếm vừa rồi có thể thấy, là một nhân vật thâm tàng bất lộ.

Đi theo người như vậy nó sẽ không phải khuất nhục, được làm khế ước thú của một cường giả là điều mà không phải linh thú nào cũng gặp được, huống chi nhìn nữ tử nhân loại trước mắt cùng cách xử sự mọi chuyện, tương lai chắc chắn nó sẽ không bị ngược đãi!

Hỏa Điêu Kình linh thú sau khi suy nghĩ kỹ một hồi liền ngoan ngoãn hạ đầu thấp xuống, cả người phủ phục trước mặt Hàn Băng tỏ ý phục tùng.

Tư Đồ Vũ Thiên nhìn linh điểu biết điều như vậy liền hài lòng khẽ kéo môi, nắm tay Hàn Băng tiến lên. "Nó đồng ý ký khế ước với nàng rồi, mau lập khế ước đi."

"..."

Hàn Băng không nghĩ Hỏa Điêu Kình sẽ lựa chọn thuần phục nàng, dưới sự thúc giục của mỗ nam nhân bên cạnh, chậm rãi đặt tay lên đỉnh đầu linh điểu, linh khí cùng tinh thần lực trong cơ thể lao ra bao bọc lấy một người một thú.

Dưới chân nàng chớp mắt liền sáng lên, một trận pháp phức tạp hình thoi xoay vần theo chiều kim đồng hồ, trong trận pháp chi chít là ký tự kỳ lạ cùng hình thù sóng nước vân mây cực kỳ xinh đẹp, ánh sáng trắng soi rọi cả quảng trường rộng lớn, mọi người ngơ ngác si mê nhìn trận pháp kỳ lạ hoàn mỹ dưới chân Hàn Băng không ngừng xuýt xoa trầm trồ.

"Trận pháp thật xinh đẹp!"

"Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy một trận pháp cầu kỳ lại hoàn mỹ đến như vậy đó! Nữ nhân đó làm thế nào vậy?"