Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 297



"Làm sao? Lão tử nhìn trúng đống đồ ăn rách nát của các ngươi chính là may mắn của các ngươi, bây giờ lại còn dám từ chối? Có tin lão tử tay không vặt đầu các ngươi xuống làm cầu để đá không?" Một hán tử cao lớn thô kệch vác đại đao, cả người hung thần ác khí mà mở lời, một vài kẻ đi theo phía sau gã cũng theo đó mà hô hào trợ uy.

"Nào, còn không mau dâng bữa tối lên cho đại ca! Ha ha ha!"

"Bọn dân đen ngu ngốc yếu ớt, được đại ca để mắt chính là phúc khí của bọn ngươi đấy!"

"Chứ còn gì nữa! Mau đem bữa tối ngon miệng lên cho chúng ta, nếu không ta hiếp rồi giết bây giờ!"

Những câu nói tiếng cười đáng khinh cứ thế mà liên tục vang lên, đám người man rợ hai mắt nhìn nhau cười tục tĩu, không chút gánh nặng mà bắt nạt kẻ yếu.

Người bị bọn chúng bắt nạt là ba mẫu tử nhà nọ, có vẻ như trượng phu nàng ấy đi vắng, chỉ để lại thê tử cùng hai đứa con một nữ hài cùng một nam hài ở nhà.

Phụ nhân thân hình gầy gò nhỏ nhắn dung mạo thanh tú ưa nhìn, hai đứa trẻ cũng thuộc dạng phấn điêu ngọc mài, khôi ngô sạch sẽ khiến người ngoài nhìn qua liền nghĩ những kiểu người có bề ngoài như vậy rất dễ bắt nạt.

"Rất xin lỗi nhưng vị đại hiệp này, nhà ta không thừa thức ăn để mời ngài." Phụ nhân nhíu mày nhìn gã hán tử thô kệch đang cười nham nhở không chút sợ hãi mà từ chối.

Gã hán tử thô kệch nghe xong, nụ cười trên môi thoáng cứng đờ lại, ánh mắt hiện lên sự tức giận cùng khinh thường, trực tiếp rút thanh đao bản to ra chĩa về phía thị. "Nhà ngươi chắc chắn chưa?"

Đối với hành vi đe dọa trắng trợn của gã, phụ nhân không chút e ngại mà gật đầu, không chút khách khí đuổi khách. "Vị đại hiệp này nếu không còn việc gì nữa, vậy mời đại hiệp đi cho, ba mẫu tử chúng ta còn phải dùng bữa tối."

"Tốt, giỏi cho một nông phụ ngu xuẩn không biết thức thời. Hôm nay bản đại gia sẽ cho ngươi biết, lúc nào là lúc nên cúi đầu!"

Gã hán tử vừa nói xong liền nhanh chân bước tới, bản đao trong tay không chút do dự mà giơ cao lên chém xuống, ánh mắt gã đỏ ngầu tràn ngập sát khí cùng tức giận.

Những tên thuộc hạ đi theo gã hô hào cười lớn, dáng vẻ cười nhạo chỉ trỏ ba thân hình đơn độc cô quạnh.

"Đáng lắm! Đại ca, chém chết ả ta đi! Đúng là một con phò ngu xuẩn!"

"Giết nó! Chém bay đầu nó đi!!"

"Đại ca, nhẹ nhàng thôi, để lại thi thể nguyên vẹn chút để chốc nữa huynh đệ chúng ta 'giải tỏa' thư sướng một hồi nha!"

"Đúng đúng, mặc dù là thi thể nhưng có còn hơn không, lão tử gần một tháng rồi chưa có đi kỹ viện đâu!"

Dưới sự gào hét trợ uy của đám tiểu đệ, gã hán tử thô kệch chém thẳng bản đao xuống, tiếng gió 'vút' vang lên cho thấy tốc độ cùng sức lực của gã có bao nhiêu nặng nề.

Ngay lúc mà tất cả nghĩ rằng hình ảnh tiếp theo sẽ cực kỳ máu me bê bết thì biến cố đột ngột phát sinh.

Phụ nhân thanh tú chỉ dùng hai ngón tay cũng dễ dàng cản lại lưỡi đao sắc bén đang bổ xuống, trực tiếp giữ chặt vị trí thanh đao cách đầu mình khoảng ba phân (3 cm).

Sao có thể như vậy được! Sao có thể chứ!!

Gã hán tử thô kệch cố gắng dùng sức ấn lưỡi đao xuống nhưng không thành công, vị trí lưỡi đao vẫn y nguyên ở chỗ cũ.

"Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên dừng lại rồi?"

"Hay là đại ca cảm thấy chém bay đầu không đẹp nên cố ý dừng lại?" Một tên mập khuôn mặt gian xảo nghiêng đầu nói nhỏ với đồng bọn bên cạnh, sau đó tự chủ trương cho là mình đoán đúng, lập tức hét lên. "Đại ca giết ả đi! Chém bay đầu cũng được, chốc nữa huynh đệ chúng ta nhân lúc thi thể còn ấm mà chơi đùa cũng được!"

Gã hán tử thô kệch được gọi là đại ca vẫn luôn gắng sức chém đao xuống hoặc rút về đều không thành công, mồ hôi trên trán tuôn rơi, trong đầu không tự chủ mà hiện lên câu nhắc nhở của vị đệ tử ôn hòa kia.

Cảm nhận sức lực trên tay đột nhiên bị người dùng sức kéo lấy, gã hán tử chưa kịp phản ứng, bản đao trong tay bỗng nhiên bị gãy ra làm đôi, cả cánh tay gã tê rần mất cảm giác, trước ngực nhận lấy một cú đạp nặng nề từ phụ nhân nhỏ nhắn trước mặt.

Thân hình cao lớn của hán tử thô kệch bay ngược ra sau, sau khi rơi xuống mặt đất còn lăn lộn một đường dài. Tiếng gào thét hô hào bỗng chốc im bặt, đám tiểu đệ đi theo không tự chủ được mà nhanh chân lùi về sau, ánh mắt nhìn phụ nhân như gặp quỷ.

Phụ nhân nhìn cơ thể co rúm lại vì đau đớn của gã hán tử lựa chọn không làm quá lên. "Vị đại hiệp này, đã đắc tội rồi. Hi vọng lần sau ngươi không hành sự lỗ mãng như vừa rồi nữa."

Hai hài tử tiến lên đứng cạnh mẫu thân mình, mỗi đứa nắm một bên tay phụ nhân, cùng thị chậm rãi đi vào trong nhà.

Gã hán tử nhìn bóng dáng ba người quay bước đi, ánh mắt hiện lên sự hận thù cùng không cam lòng, vùng bụng đau nhức quằn quại không nguôi tựa như lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn khiến gã không kiềm chế được mà rên rỉ ra tiếng, dưới sự dìu đỡ của đám tiểu đệ chật vật rời đi.

Hàn Băng lạnh nhạt thu vào cái nhìn không cam lòng cùng oán hận của gã, liếc qua căn nhà nhỏ của mẫu tử ba người kia, không nói gì.

"Chúng ta về thôi." Tư Đồ Vũ Thiên nắm tay người thương, cùng đối phương chậm chạp tiến về phía căn nhà nhỏ được đệ tử bạch y phân chia.

Đến hơn nửa đêm, từ trong thôn bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng hô hoán cùng tiếng bước chân hỗn loạn, Hàn Băng vốn đang ngồi thiền tu luyện ngay lập tức mở mắt, nam nhân đang canh ở bên cạnh cũng không khác gì nàng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đứng dậy đi ra bên ngoài sân nhỏ xem xét tình hình.

Gần giữa thôn có một căn nhà đang bốc cháy nghi ngút, bờ tường cùng hàng rào gỗ bên ngoài cũng bắt lửa cháy bùng lên sáng rực rỡ, thôn dân nhanh tay nhanh chân chạy đi múc nước hất vào nhà nhỏ, tiếng người hô hào vang lên không dứt, cực kỳ ồn ào.

Nhìn nơi phát ra ánh lửa, Hàn Băng nhớ rõ đó là nhà của ba mẫu tử đã đánh bại gã hán tử thô kệch hồi chiều tối, cũng không biết hai đứa trẻ như thế nào.

Cách đó không xa, đám tiểu đệ của gã hán tử thô kệch đang trộm nhìn nhau cười gian, trên mặt không giấu nổi nét hả hê sung sướng.

Gã hán tử càng thêm thảnh thơi, trực tiếp ngồi trên một cái ghế gỗ nhỏ, chân phải gác lên đùi trái rung lắc, khuôn mặt kênh kiệu tràn ngập khinh thường tự cao tự đại. "Hừ! Chỉ là một tiện phụ mà cũng dám lên mặt dạy dỗ lão tử, hôm nay cho ngươi biết thế nào là lễ độ."

"Phải phải phải, lão đại quá uy vũ! Ra tay thật dứt khoát gọn gàng."

"Quá đỉnh rồi! Lão đại là nhất!"

"Ả tiện phụ kia chắc bây giờ đang hối hận đến xanh ruột rồi, ha ha ha! Lão đại, đến lúc đó ả tiện phụ kia chỉ có thể quỳ xuống hai chân cầu ngài xin tha thứ thôi!"

Đám lâu la đi theo gã liên lục mở lời nịnh nọt, từ sâu trong nội tâm thì khinh thường chửi mắng gã, ngoài mặt cười tươi đến không thể bắt bẻ.

Hàn Băng hạ mắt nhìn mặt đất, bên tai là lời nói đáng khinh của đám người kia, trong đôi hắc mâu khẽ lướt qua ánh sáng lạnh lẽo. (*Miki có tả qua mắt Băng tỷ là màu gì chưa nhỉ?)

Ngọn lửa bùng cháy gần nửa canh giờ mới được dập tắt, điều may mắn là không lây lan sang những căn nhà bên cạnh, song ba mẫu tử nhà kia lại bị bỏng không ít chỗ, bất quá không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ tiếc cho số đồ đạc bên trong nhà.

Trải qua chuyện ồn ào hỗn loạn này, tinh thần căng thẳng của mọi người cũng dần thả lỏng nhưng chẳng có mấy người có thể tiếp tục chợp mắt. Chỉ có đám ác nhân gây họa là mang theo tâm tình vui sướng vì trả được thù, thanh thản vui vẻ ngả lưng nằm ngủ.

Hàn Băng cùng Tư Đồ Vũ Thiên không buồn ngủ nên hai người lựa chọn tiến đến gần bờ biển, ngồi chờ đợi bình minh đến dần.

................

Buổi sáng ngày hôm sau, năm đệ tử bạch y nối đuôi nhau bước vào trong thôn, nhìn thấy ngôi nhà nhỏ bị cháy chỉ còn lại khung gỗ cùng tường gạch đen thui thì có chút ngoài ý muốn, dò hỏi thôn dân xung quanh liền biết được đã xảy ra chuyện gì.

Đệ tử ôn hòa trầm ngâm một hồi, sau đó nhỏ giọng phân phó sư đệ của mình vài câu, vị sư đệ kia liền gật đầu rồi rời đi.

Bốn người tập hợp lại toàn bộ người tham gia, hơn chín mươi người đứng ở một bãi đất trống trong thôn, nhìn qua có chút chật chội khó chịu.

Vị sư đệ bạch y kia rất nhanh đã chạy về, ở bên tai sư huynh thì thào báo lại tất cả những thứ được giao phó. Tô Quân, vị đệ tử ôn hòa nghe lời sư đệ nói liền cau mày lại, ánh mắt dịu dàng mọi khi hiện lên sự tức giận không chút giấu giếm.

Hết bão rồi nhoa, chúc mn đầu tháng may mắn, cả tháng vui vẻ!!!

Beta lần 1: 01/07/2023.

.