Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 100: Ôm đùi Minh Vương điện hạ~ (2 hợp 1)



Dung Cầm, Lục Nhiễm, Dạ Lưu Vân... trông chờ nhìn chằm chằm hai người.

Quần chúng đang quỳ đầy đất cũng nghĩ là thế này!

Ngay cả Dạ Mặc Phong cũng lo lắng chuẩn bị chạy qua cứu Dung Mị bất cứ lúc nào!

Chỉ có Dạ Nhất yên lặng quay đầu không dám nhìn: Aizz, vương gia tới đây căn bản chính là vì có Mị cô nương, hiểu không?! Còn chờ vương gia đánh nàng? Trí tưởng tượng của các ngươi bay xa quá rồi đấy!

Đừng nói là đánh người, vương gia mà nặng lời với nàng một câu thôi thì Dạ Nhất ta sẽ cắt đầu cho các ngươi làm cầu đá luôn!!

Quả nhiên, Dạ Mặc Thần biết nha đầu này vẫn còn giận chuyện hôm trước cho nên cũng không so đo với nàng.

Hắn tự mình rút chân ra, trên tay xoa xoa đầu nàng, "Được rồi, đừng lộn xộn."

Được rồi, đừng lộn xộn....

Được rồi, đừng lộn xộn... Đừng lộn xộn...

"!!!!!"

Chỉ vậy thôi sao!??

Đã nói Minh Vương điện hạ âm trầm bất định đâu? Lãnh khốc vô tình đâu?

Vì sao nghe câu này lại có một loại cảm giác... tràn đầy sủng nịch!??

Trời ạ, mau cho sét đánh chết ta đi!

Mọi người đều trợn mắt há mồm. Minh Vương điện hạ bọn họ nhìn thấy chắc chắn là Minh Vương giả rồi! Chắc chắn là vậy!!

Chỉ là! Tự nhủ như vậy, nhưng có ai thật sự nhúc nhích gì đâu!

Căn bản là tự lừa mình dối người!

Mặc kệ đám người đang nghĩ gì, Dung Mị hiện tại, đã tức giận đến bốc khói!

"Tay! Lấy ra!" Lại xoa đầu nàng! Ghét nhất!

Chẳng qua, khác với lúc nói với Dạ Mặc Phong, nàng đánh không lại Dạ Mặc Thần tên yêu nghiệt này, cho nên ngoài trừng mắt thì vẫn chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.

Dạ Mặc Thần khoé môi độ cong càng lớn, tiểu nha đầu có một tầng tóc tơ mềm mại, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, đặc biệt là bộ dáng hiện tại của nàng, phồng quai hàm thở phì phì trừng mắt hắn--

Quả thật khiến trái tim người khác đều mềm nhũn.

"Khụ khụ, không còn sớm, về thôi!" Dạ Mặc Thần để lại mấy chữ ngắn gọn liền muốn ôm nàng bỏ đi.

Nhưng Dung Mị đời nào chịu?

Nàng diễn nãy giờ mới có được vở kịch như lúc này a! Dạ Mặc Thần xuất hiện phá hỏng kế hoạch của nàng còn không tính, giờ còn muốn mang nàng đi? Sao có thể!

"Không được! Không được! Ta không đi!" Dung Mị lắc lắc đầu.

"Ta lo lắng có người trí nhớ không tốt sẽ quên mất cá cược, ở đây có mọi người làm chứng, ta muốn đòi nợ!"

Dạ Mặc Thần nhíu mày, nhưng hắn cũng biết nàng đang ngược người, nếu phá hỏng khẳng định nha đầu này sẽ quay qua ngược lại hắn cho xem.

Bỏ đi, tùy nàng vậy!

Hắn vung áo lên, mảnh vải che mặt đã bay vào lòng bàn tay. Dạ Mặc Thần cầm nó đeo lên cho Dung Mị, "Nhanh."

Dung Mị gật đầu đáp ứng, nàng cũng muốn xong nhanh về ngủ mà.

Dung Mị xoay người thì thấy đám người quỳ rạp trên đất, Dạ Mặc Thần bấy giờ mới phát hiện có người ở đây, không kiên nhẫn xua tay bảo bọn họ đứng dậy.

"Thành vương điện hạ, Lục tiểu thư, đừng vòng vo nữa, có nợ thì phải trả, nhanh bắt đầu nhanh kết thúc!"

Tuyệt thế dung nhan đã bị lớp khăn mỏng che giấu, cho nên trong mắt mọi người, Dung Mị vẫn chỉ là một phế vật xấu xí.

Nhưng nàng lúc này đã thoát li ôm ấp của nam tử, ngạo nghễ đứng thẳng người, nói chuyện dõng dạc, nào còn bộ dáng yếu đuối nhu nhược?

Dạ Mặc Thành vẻ mặt lúc xanh lúc tím, Lục Nhiễm đã cắn môi đến chảy máu. Trước ánh mắt bao người, bọn họ chưa từng xấu hổ như vậy.

Mà Dạ Mặc Thần trên cao đã có chút khó chịu, một ánh mắt sắc lạnh trực tiếp liếc qua!

Lục Nhiễm rùng mình, sau lưng đã thấm ướt mồ hôi, "Ta, ta làm!"

"Gâu gâu... Hức! Hu oaaaa..."

Lục Nhiễm lập tức bỏ chạy vào trong thuyền, khóc bù loà bù loa.

Dung Mị cũng không tiếp tục làm khó nàng, bởi vì... làm khó 'vị hôn phu' quyền cao chức trọng này thì vui hơn nhiều!

"Dạ Mặc Thành, đến cả Lục tiểu thư cũng đã làm rồi, ngươi chẳng lẽ ngay cả một nữ nhân cũng không bằng sao?"

Dạ Mặc Thành hận không thể xông lên bóp chết Dung Mị! Tất cả đều là vì nữ nhân này!

Hắn đường đường vương gia, hơn nữa sẽ là hoàng đế tương lai, làm sao có thể làm trò nhục nhã như vậy!

Nhưng mà đứng trước mặt Dạ Mặc Thần cái thể loại này, hắn chỉ có thể khóc không ra nước mắt.

Dạ Mặc Thần sinh ra chính là để khắc hắn!

Nơi chốn đều gây khó dễ cho mình! Cố tình chính mình cái gì cũng không bằng hắn, đáng giận!1

Dung Mị hối thúc:"Nhanh a! Minh Vương điện hạ đang chờ kìa!"

Mọi người: "!!!"

Dung Mị thế nhưng mượn danh Minh Vương, Dạ Mặc Thần hẳn là sẽ tức giận nhỉ!? Tôn quý như hắn, làm sao có thể để người khác lợi dụng?!

Có điều, lại làm bọn họ thất vọng rồi!

Dạ Mặc Thần không những không tức giận, ngược lại còn vui vẻ trong lòng, nha đầu này đang ỷ lại hắn đây mà~ Nghĩ vậy, nét mặt không kiên nhẫn cũng dịu bớt.

Dạ Mặc Thành hít một hơi thật sâu, hai người bọn họ ở cùng một thuyền, hắn còn có thể nói cái gì?

"Gâu... gâu... gâu..."

"Thành vương điện hạ, ngươi nói cái gì, gió lớn quá bổn cô nương nghe không rõ!"

Dung Mị dùng tay để ở tai, làm bộ dáng vảnh tai nghe.

"Ngươi...!!"

Dạ Mặc Thành không chịu nổi hung dữ bước lên một bước, ngay lập tức đã bị một cỗ khí tức cường đại khoá trụ!

Dung Mị lại rơi vào vòng tay ấm áp của Dạ Mặc Thần.

"Đừng thách thức kiên nhẫn của bổn vương!" Âm thanh lạnh băng vang lên.

Một câu nói, kết thúc cá cược kéo dài gần một tháng giữa bọn họ!

"Gâu gâu gâu!!" Mối nhục ngày hôm nay, ta Dạ Mặc Thành nhớ kĩ!!

Dung Mị, ngươi hãy cầu nguyện không rơi vào tay ta, nếu không ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!!

Dạ Mặc Thành mất mặt xoay người bỏ vào trong, ánh mắt như muốn giết người.

Dung Mị từ trên cao khép mắt nhìn xuống, ha, bổn cô nương chờ ngươi báo thù, chỉ cần ngươi có đủ bản lĩnh!

Lúc trước nàng không sợ, bây giờ lại càng không! Nam nhân đang ôm nàng là để trưng sao?!

Hôm nay nếu không có Dạ Mặc Thần, mọi chuyện chưa chắc sẽ thuận lợi suông sẻ như vậy. Cho nên nói, thực lực và quyền thế, rất quan trọng!

Mà vừa vặn, Minh Vương điện hạ đây lại có cả hai~ Dù sao cũng đã chịu thiệt, cho nên cái đùi này, nàng ôm chắc rồi!

"Xong rồi, đi thôi!" Dung Mị dứt khoát nói.

Nhưng đúng lúc này, Dung Cầm bỗng đứng ra, "Chờ đã!"

Nàng bay lên thuyền lớn nơi hai người đang đứng, "Minh Vương điện hạ, Mị Nhi là cô nương chưa chồng, hiện giờ trời đã tối, đi theo ngài thì quả thật không hợp lễ nghĩa!"

"Mị Nhi, ngươi vẫn là nên đi theo tỷ tỷ hồi phủ thôi!"

Dung Mị cười lạnh:"Tỷ tỷ có tâm! Chỉ là bây giờ tỷ tỷ thân mình còn lo chưa xong cho nên không cần xen vào chuyện của ta thì hơn!"

Dung Cầm hơi sửng sốt, nàng đã cố nhịn cơn ngứa rồi mà, mọi người đều không phát hiện, sao Dung Mị lại biết?

Sau đó nghe Dung Mị nói tiếp:"À đúng rồi, bức thư mời là do chính tay tỷ tỷ viết phải không?"

Dung Cầm kinh ngạc trừng lớn mắt, bức thư? Chẳng lẽ Dung Mị đã phát hiện!?

Không có khả năng!

"Tỷ tỷ sao lại kinh hoảng thế kia? Ta chỉ muốn nói... chữ viết của ngươi rất đẹp~" Dung Mị chậm rãi nói.

Dung Cầm cười gượng:"Nga, v-vậy sao? Quá khen."

Trong lòng âm thầm thở ra một hơi, cũng đúng, nàng ta làm sao có thể biết! Độc tố bôi trên bức thư đã sớm được tinh luyện không mùi không vị, nếu không phải y giả, tuyệt đối không nhận ra! Huống chi Dung Mị chỉ là một phế vật vô dụng!

Là nàng đã quá đa nghi rồi.

Nhìn bộ dáng nhẹ nhõm của Dung Cầm, Dung Mị cười lạnh không thôi.

Múa rìu qua mắt thợ!

Nàng đã sớm biết trên thư mời có bôi nhựa trúc đào, nhẹ thì chạm vào sẽ khiến nổi mẩn, trên người có vết thương sẽ lở loét sinh mủ, nặng... có thể dẫn đến tử vong!

Giờ phút đó nàng liền biết, Dung Cầm này không hề dịu dàng lương thiện giống như vẻ bề ngoài.

Có điều Dung Mị nàng cũng không phải hạng xoàng đâu! Người khác đưa lễ, nàng cũng phải đáp lại mới phải?

Vừa mới ôm Dung Cầm, nàng cũng âm thầm 'tặng' một ít thuốc ngứa đặc hiệu~ Mà đã gọi là đặc hiệu... Haha, vậy thì cứ để nàng ta tận hưởng một mình đi thôi~