Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 126: Dung Thi tuyệt vọng



Dung Mị, ta muốn giết ngươi! Đi chết đi!!

Dung Thi ở trong lòng gào lên, nhưng cổ họng lại không cách nào nói thành lời, chỉ nghe được tiếng khủng bố như giết heo phát ra từ miệng nàng.

Nàng cơ hồ đã quên mất cái gì mà cách biệt thực lực, điên cuồng nhào lên.

Dung Mị hơi nâng cánh tay lên, Dung Thi càng thêm bay mau về phía trước, nhưng lúc này không phải nàng tự muốn, mà là bị một đạo lực lượng lôi kéo!

Dung Mị không chút do dự đạp cho Dung Thi một chân, sau đó hung hăng dẫm lên tay phải nàng!

Aaaaaa!!!

Dung Thi há to miệng kêu, nhưng vẫn là không thành tiếng, nàng đau sắp ngất đi rồi, nước mắt không ngừng chảy ra.

"Ô ô ô----"

Đại phu nhân khó tin trừng mắt Dung Mị, rống to:"Ngươi đang làm cái gì! Mau buông nàng ra!"

Chu thị sốt ruột chạy qua, nhưng mà Tiểu Mạch nhanh chóng bắt lấy tay nàng bẻ ra sau, kiềm trụ nàng.

Tiện tỳ này sao đột nhiên sức lực lớn như vậy, rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương ốm yếu, nhưng nàng dùng hết sức vùng vẫy cũng không thoát ra được.

Vì sao! Vì sao!! Vì sao Dung Mị đột nhiên thay đổi lớn như vậy! Vì sao từ khi nàng trở về là không có chuyện gì tốt!

Dung Thi từ nhỏ sống trong nhung lụa, có bao giờ chịu thống khổ như vậy? Thân thể đau, trong lòng càng là nghẹn khuất căm hận những ngày tháng qua, nàng dường như sắp điên mất!

Dung Mị từ trên cao nhìn xuống nàng:"Hận sao? Nhưng mà ngươi có từng nghĩ, vì sao mình lại rơi xuống nông nỗi này không?"

Đôi mắt Dung Thi hiện đỏ tươi nhìn nàng: Là ngươi! Đều là do ngươi! . 𝘕hanh mà không có q𝒖ảng cáo, chờ gì tìm nga𝘆 ﹙ 𝘛R𝒖M𝘛R 𝑈Y𝘌𝘕.Vn ﹚

Dung Mị lắc lắc đầu:"Không! Không phải do ta!"

Nàng đưa tay bóp lấy cằm Dung Thi, mị mắt sâu thẳm đối diện với ánh mắt hoảng loạn:"Ngươi cho rằng, nguyên nhân là vì ta phá hủy thanh quản, làm ngươi trở thành người câm?"

Dung Thi nghiến răng: Phải!

Dung Mị:"Ngu ngốc! Này thì có liên quan gì?"

"Ta đánh nát thanh quản của ngươi, trả lại việc ngươi hủy dung mạo của ta, ta không sai, cũng không thẹn với lòng!"

"Hơn nữa, chỉ cần tìm được đan dược cao cấp, vết thương cũng hoàn toàn có thể lành lại, ngươi lại có thể tung tăng ca hát như trước đây, tiếp tục làm một thiên kiêu chi nữ, nhưng mà, vì sao lại không được?"

Dung Thi trừng lớn mắt, con ngươi không ngừng lay động, vì sao.... vì sao....

Nàng nghĩ là nàng biết, nhưng theo bản năng chối bỏ, theo bản năng không suy nghĩ về nó, nàng không muốn thừa nhận.... Không muốn, không muốn, không muốn!

Dung Mị cười lạnh một tiếng:"Không muốn thừa nhận liền đem mọi tội lỗi đổ cho ta? Bổn cô nương không hào phóng vậy đâu!"

"Ngươi không muốn nghĩ? Được, ta nói cho ngươi nghe!"

"Đại tỷ thiên tài mà ngươi gắn bó tình thâm, thậm chí vì lấy lòng nàng mà hủy dung ta, lúc nguy nan lại không hề đếm xỉa tới ngươi. Rõ ràng nàng ta là đồ đệ của Lãnh Tuyết tôn giả, cao cấp đan dược, chưa chắc đã không có, nhưng lại bo bo giữ lấy! Hơn nữa lại nhân lúc hai người thất thế không ngừng chèn ép, muốn đưa mẫu thân của mình là Lâm di nương thượng vị!"

"Phụ thân mà ngươi kính trọng, trước giờ yêu thương sủng ái ngươi, thực chất chỉ xem ngươi như một quân cờ, vô dụng liền vứt bỏ! Hắn ta hiện giờ chỉ chú tâm vào bồi dưỡng Dung Cầm, Dung Kỳ, trong mắt nào còn có nữ nhi là ngươi?"

"Nếu hai người bọn họ quan tâm ngươi thật lòng, vậy thì sẽ vì một chuyện nhỏ như vậy mà không màng tình nghĩa sao?"

Không! Không phải vậy!

"Ô ô ô!" Dung Thi điên cuồng lắc đầu, nàng không muốn nghe, không muốn nghe!!!

Nhưng mà cằm nàng vẫn còn bị Dung Mị gắt gao nắm chặt, không có đường trốn tránh.

Dung Mị câu môi, nụ cười làm Dung Thi sởn tóc gáy, "À đúng rồi, còn có.... Thành Vương điện hạ thân ái của ngươi nữa~"

Dung Thi:!!!

"Biết vì sao tất cả mọi người đều hay tin ngươi bị câm không?"

"Là tình lang của ngươi chính miệng nói ra đấy! Ngay giữa tiệc họp mặt, đây là vô tình hay cố ý, ngươi không hiểu sao?"

Dung Thi: Khôngggg!!!

Ta không tin, đừng nói nữa, cầu xin ngươi, Dung Mị, đừng nói nữa!

Trạng thái lúc này của Dung Thi đã có chút không bình thường, nàng sắp bị bức đến hỏng mất!

Lúc này, Dung Mị mới buông nàng ra.

Vừa thoát khỏi giam cầm, Dung Thi liền đứng dậy chạy như bay đi, nàng muốn đi tìm Thành ca ca, nghe chính miệng hắn nói không phải như vậy!

Chu thị trơ mắt nhìn toàn bộ quá trình, Dung Thi đi rồi, Tiểu Mạch cũng thả tay ra. Nàng run rẩy nhìn Dung Mị:"Tứ cô nương.... Thật ác độc a!"

Sống trong dày vò, mất niềm tin vào thế giới như vậy còn đáng sợ một kiếm trực tiếp giết chết nàng!

Dung Mị nhún vai:"Ta nói sai gì sao?"

Đại phu nhân trầm mặc không nói, chua xót cười, không, ngươi nói, một chữ cũng không sai....

Dung Thi chạy trên đường cái, rất nhanh đã đến Thành Vương phủ.

Nàng theo thói quen muốn trực tiếp đi vào!

Xoẹt----

"Đứng lại!" Hai người gác cửa rút kiếm chỉ thẳng nàng!

"Không có lệnh của vương gia, không được vào!"

Dung Thi đã từng tới đây vô số lần, nàng nhận ra hai người gác cửa này!

Bọn họ hình như tên A Liệt và A Hổ, trước đây vẫn luôn ân cần lấy lòng nàng! Bọn họ chắc chắn nhận ra nàng!

Dung Thi trừng mắt, chỉ chỉ chính mình, sau đó muốn tiếp tục đi vào.

"Xùy! Còn huênh hoang như vậy? Thật tưởng mình vẫn còn là tiểu thư cao cao tại thượng sao?" A Liệt dùng một tay đẩy nàng khỏi cửa.

A Hổ:"Vương gia nhà ta sớm đã cắt đứt quan hệ với ngươi rồi. Đừng ở đây gây chướng mắt."

"Ô ô...." Không thể nào, không thể nào! Các ngươi nói bậy!

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa.

Sau đó Dung Thi thấy được Thành vương điện hạ tâm tâm niệm niệm của nàng bước ra từ trong xe. Chỉ là chưa kịp vui mừng, liền thấy hắn vươn tay đỡ một nữ tử bước xuống.

Nàng kia, là kẻ địch không đội trời chung của nàng, Lục Nhiễm!