Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 140: Vả mặt quy mô lớn (2)



Sau đó khoảng hai ba người thì tới lượt Dung Mị, còn có tiểu Mạch.

"Tiểu Mạch, ngươi lên trước đi."

"Dạ."

Tô đạo sư: "Tiểu Mạch, 1010 điểm!"

Xoạt xoạt--- Bảng xếp hạng lại thay đổi, Tiểu Mạch ổn cư đệ tam, mà đám người Dạ Mặc Thành đã bị đá bay khỏi ba tên đầu bảng!

Mọi người không ai nói gì nhưng sự thật chính là, Thành vương ngay cả một nha hoàn cũng không bằng! Hơn nữa còn là nha hoàn của vị hôn thê, sắc mặt của hắn lúc này giống như cái vỉ pha màu, Đức phi cũng không tốt hơn là bao.

Trong đầu mọi người bỗng toát ra một suy nghĩ, chẳng lẽ Dung Mị còn có thể nghịch tập thành công!? Không không không, nha hoàn của nàng ít ra cũng có tu vi, Dung Mị một cái phế vật làm sao có thể may mắn như vậy! Toàn bộ ánh mắt lập tức đổ dồn về hồng y thiếu nữ, hồi hộp đến tim đập nhanh, nhưng Tô đạo sư sau khi xem thẻ gỗ của nàng lại chậm chạp không chịu hô điểm, hơn nữa vẻ mặt còn rất kinh ngạc!

Hai mẹ con Đức phi tức khắc có chút nóng nảy, Lãnh Tuyết tiên tử nhíu mày tiến lên hỏi Tô đạo sư: "Có chuyện gì, sao lại không nói?"

"Phó viện trưởng, người xem..." Tô đạo sư đưa thẻ gỗ cho nàng.

Lãnh Tuyết tiên tử vừa xem, đôi mắt thẳng trừng: "!!!"

Hoàng đế tò mò hỏi: "Thế nào, vì sao không ai nói gì?"

Lãnh Tuyết tiên tử ánh mắt phức tạp nhìn Đông Nguyệt Hoàng, lại liếc qua Dung Mị một cái, "Thẻ này mệnh giá... 1 vạn điểm!"

"!!!!?"

"Không thể nào!!" Đức phi và Dạ Mặc Thành nhảy dựng hô.

"Điểm tối đa mỗi thẻ không phải là 1000 sao?"

"Thế quái nào lại nhiều thêm một số 0?"

"Chắc chắn là đồ giả! Đúng không? đúng không?"

Lãnh Tuyết tiên tử nhíu mày, nếu là giả, nàng sẽ không nhận ra sao, nhưng vì sao trong khu tân sinh lại có yêu thú cao cấp thế này chứ? Đang lúc khó hiểu, Dung Cầm bỗng dưng đoạt lấy thẻ bài trong tay nàng.

"Á! Lân Xà của ta!!" Dung Cầm trừng mắt Dung Mị, "Phế... Dung Mị! Sao ngươi dám!? Lân Xà là ta nuôi để làm thú sủng a!"

Nàng nuôi con rắn này đã được nửa năm rồi, tốn không ít công sức, thậm chí còn lén đem nó ra ngoài bìa rừng để khỏi bị các yêu thú mạnh khác bắt nạt! Kết quả... Vẫn là bị giết chết!

Aaaaaaa! Dung Mị tiểu khắc tinh này! Nàng sinh ra là để khắc mình đúng không?! Nếu không phải giữ gìn hình tượng, Dung Cầm đã sớm đem Dung Mị đi lăng trì xử tử, báo thù cho Lân Xà của nàng!

Dung Cầm giận đỏ mắt! Trong lòng nghẹn một búng máu mà không thể hộc ra được.

Dung Mị vô tội nói: "Ta không biết không có tội, ai bảo ngươi đem nó thả ở khu vực đi săn?"

"Bởi vì nó là yêu thú Kim Đan, tân sinh ai có thể... Từ từ! Ngươi!" Dung Cầm bỗng dưng phản ứng lại, "Ngươi lấy đâu ra tấm thẻ này, Lân Xà tuyệt đối không phải do ngươi giết!" Một phế vật chiến thắng yêu thú Kim Đan, nói ra ai tin?

Dung Mị cười lạnh, hài hước nói: "Cái này không quan trọng, cho dù có là nhặt được thì luật cũng không cấm a? Đệ nhất, ta ngồi chắc rồi!" Nàng không giải thích, vì sẽ không có ai tin, hơn nữa... quan trọng là kết quả thế nào thôi, không phải sao?

Phụt!

Toàn trường hộc máu, Dung Mị là con riêng của nữ thần may mắn sao! Tùy tiện cũng nhặt được của hời, 1 vạn điểm aaaaa... Tức chết người!

Nhưng tức nhất vẫn không ai ngoài Đức phi và Dạ Mặc Thành. Bọn họ nhìn bảng xếp hạng lại lần nữa xoạch xoạch thay đổi, tên Dung Mị ở đầu bảng cực kỳ chói lọi, sáng mù quần chúng mắt chó!

Dung Mị bước đến trước mặt Đông Nguyệt Hoàng: "Tiểu nữ khảo hạch đứng nhất, theo giao kèo, hôn ước của ta với Thành Vương sẽ bị hủy bỏ, lý do thì cứ điền là... Hắn không xứng với ta!!"

Đức phi giận dữ vỗ bàn: "Dung Mị! Đừng quá ngông cuồng! Phế vật, chẳng qua là ăn may thôi, có gì đáng tự hào!"

Dung Mị không chút để ý nói: "May mắn cũng là một phần thực lực." Huống chi... Nàng chưa từng thừa nhận là mình ăn may nha!

Đông Nguyệt Hoàng: "Được rồi, đều im lặng đi. Quân vô hí ngôn, chuyện trẫm đã hứa thì nhất định sẽ làm."

Hoàng đế xoa xoa giữa mày, từ hôn không chỉ là vấn đề mặt mũi của Thành vương mà còn mất mặt cả hoàng thất, hắn thế nào cũng không vui nổi, chỉ muốn mau chóng kết thúc hồi cung.

"Xếp hạng đã xong rồi, vậy tới phiên trẫm ban thưởng cho Dung gia đại tiểu thư đi."

Dung Cầm lúc này mới hít sâu một hơi bình tĩnh lại, ngẩng cao đầu đi qua người Dung Mị. Hừ, đứng nhất thì thế nào, chỉ là một bài kiểm tra mà thôi, Dung Cầm ta mới là người chiến thắng cuối cùng, có được vinh quang tối thượng!

"Dung gia đại tiểu thư tài đức vẹn toàn, có công ngăn chặn thú triều, thưởng...."

"Chờ đã!" Dung Mị đột nhiên lên tiếng.

Đường đường hoàng đế mà bị ngắt lời, sắc mặt của hắn đã không được tốt lắm. Long uy cuồn cuộn phát ra, muốn dạy dỗ tiểu nữ tử ngông cuồng này một phen! Đột nhiên--- Đông Nguyệt Hoàng chỉ cảm thấy sau lưng một mảnh lạnh lẽo, rùng mình quay người liền đối diện mắt đen sâu không thấy đáy của cửu nhi tử nhà mình!

Đông Nguyệt Hoàng: "!!!" Có gian tình!1

"Khụ khụ khụ---!" Hắn làm hoàng đế thật quá nghẹn khuất, thằng nhóc bất hiếu này, không thể để lại cho phụ hoàng ngươi chút mặt mũi sao.

Hoàng đế run run khoé miệng: "Ngươi nói đi, lại chuyện gì nữa?"

Dung Mị thấy động tác nhỏ giữa hai người, không khỏi cảm thấy thú vị, "Cũng không có gì to tát, chẳng qua là tò mò, đại tỷ giết chết đàn yêu thú, vậy mấy tấm thẻ gỗ đâu?"

"Trên người bọn nó, hẳn là cũng có thẻ gỗ mà nhỉ?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau: "Giờ mới để ý, hình như... không có."

Dung Cầm: "!!!"