Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 167: Minh Vương điện hạ là hộ thê cuồng



Giống như Dung Mị dự đoán, Thượng Quan Lạc lúc này đang bưng mặt kể lể. Đông Nguyệt Hoàng nhìn hai má sưng đỏ của nàng, cố gắng nhấp môi nén cười.

Đông Nguyệt Hoàng ho khan hai tiếng, tức giận quát: "Mặc Thần, không phải trẫm bảo ngươi phải chăm sóc hai vị công chúa sao? Mới có một ngày đã xảy ra chuyện!"

Thượng Quan Lạc: "Thực ra chuyện này cũng không trách Minh Vương điện hạ, Dung Mị mới là người mạo phạm ta, hoàng thượng chỉ cần phạt nặng nàng là được!"

Dạ Mặc Thần ánh mắt bỗng dưng lạnh băng, không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm đã khiến bọn họ sống lưng lạnh buốt. Bị hắn thình lình liếc một cái, Thượng Quan Lạc run cả người. Đế Liên Vận rất đúng lúc bước ra, ngẩng đầu bình tĩnh nói:

"Đây chính là đạo đãi khách của Đông Nguyệt Quốc sao?"

Dạ Mặc Thần rốt cuộc cũng đối diện mà nhìn nàng, "Không, đây là luật trong Minh vương phủ, bổn vương cũng đã đủ hậu đãi các ngươi rồi."

"Nếu là người khác dám mưu đồ tiếp cận bổn vương thì hiện giờ nàng đã là một khối thi thể!"

Thượng Quan Lạc trái tim run rẩy, nàng xem rõ ràng, lời này của hắn không phải tùy tiện nói, mà là thật sự như vậy! Chẳng sợ đang ở trước mặt Đông Nguyệt Hoàng, lời này không khác gì phá vỡ giao bang của hai nước, hắn cũng không để vào mắt!

Không thể ngờ tới, Minh Vương điện hạ lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết thế nhưng lại là một tên hộ thê cuồng!

Đế Liên Vận nghe xong, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc, trong lòng nhất thời có chút không cam tâm, có lửa giận, nhưng ngoài mặt nàng chỉ rũ mắt thấp thấp. Nàng hít thở đều một hơi, đột nhiên gỡ ra tay đang ôm mặt của Thượng Quan Lạc. Lúc này nhìn kỹ, khuôn mặt trắng nõn nhỏ xinh thế nhưng bị sưng phù lên, đỏ cả vùng má, nhìn thấy ghê người.

"Cho dù là như thế thì quốc cũng có quốc pháp, há có chuyện một cô nương vô danh đả thương công chúa một nước? Nếu không thể cho chúng ta một lời giải thích, khi trở về ta sẽ khó mà ăn nói với Tây Hoa Quốc chủ."

Hiện giờ ngay cả hoàng thượng hai nước cũng bị nàng dọn ra tới, đã nói rõ sẽ không bỏ qua, chuyện này không còn là tranh chấp bình thường giữa nữ nhi nữa, mà là chính trị!

"Ngươi đang uy hiếp trẫm?"

Đế Liên Vận đúng mực đáp: "Không dám, hoàng thượng hiểu lầm rồi, Liên Vận chỉ muốn một cái công đạo cho tỷ muội của mình thôi. Ngài xem mặt nàng..."

Đông Nguyệt Hoàng tối sầm mặt, hung dữ trừng Dạ Mặc Thần một cái, nhìn hắn ung dung mà đứng giống như chuyện không liên quan tới mình, toàn bộ đều phải do hoàng thượng là hắn đến xử lý. Nếu vậy thì cũng thôi đi, đằng này chỉ cần hắn động đến Dung Mị một cái là Dạ Mặc Thần lại phóng khí lạnh, bảo hắn xử thế nào a?

Thật lâu lúc sau, Đông Nguyệt Hoàng mới mở miệng: "Trừ việc của Dung Mị, các ngươi còn có yêu cầu gì khác cứ nói, xem như là bồi thường cho Thượng Quan công chúa."

Đế Liên Vận đã sớm đoán được kết quả này, có Dạ Mặc Thần ở đây, muốn xử trí Dung Mị là điều không thể, cho nên tốt nhất là thuận theo dòng nước, kiếm được lợi ích lớn nhất!

Nàng ánh mắt chợt lóe: "Nếu không nhầm, Liên Vận nghe nói hoàng thượng có một cây Tuyết Liên ngàn năm..."

"Không được!" Đông Nguyệt Hoàng chưa đợi nàng nói hết đã ngắt lời, "Đổi thứ khác, cái này không được."

Đế Liên Vận không gấp nói: "Hoàng thượng, thế này có hơi không ổn, ngài đã đáp ứng chúng ta một yêu cầu, không được nuốt lời."

"Nhưng mà..."

Đông Nguyệt Hoàng nhíu mày, Tuyết Liên là tuyệt thế tiên dược ngàn năm, cũng xem như nửa cái quốc bảo, Đế Liên Vận mở miệng liền muốn Tuyết Liên, công phu sư tử ngoạm có phải hơi bị lợi hại rồi không? Huống chi Tuyết Liên này là dùng để...

Trong lúc trầm mặc, Vân thái hậu đẩy cửa bước vào, một thân phượng bào uy nghiêm cao quý không thể khinh nhờn.

"Chỉ là một cây Tuyết Liên mà thôi, nàng muốn thì cứ đưa cho nàng."

"Mẫu hậu, tuyệt đối không được!" Hoàng đế sốt ruột hô.

Dạ Mặc Thần cũng lên tiếng không đồng ý. Nhưng Vân thái hậu rất cố chấp, nàng chính là trưởng bối lớn nhất ở đây, cuối cùng cũng đem Tuyết Liên giao cho Đế Liên Vận.

Đồ vật đã đạt đến, Đế Liên Vận mang theo Thượng Quan Lạc rời khỏi Kim Loan Điện.

Trên đường, Thượng Quan Lạc cắn môi: "Chẳng lẽ cứ buông tha nàng như vậy sao? Cơ hội tốt như vậy bỏ phí chỉ đổi lại một bông hoa vô dụng, thật là!"

Đế Liên Vận nghe vậy, chỗ sâu trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ, ngu ngốc! Cất đi Tuyết Liên, nàng nói: "Yên tâm, ta sẽ không bao giờ để mình có hại."

Nàng thích cảm giác đem mọi thứ nắm trong lòng bàn tay, mỗi bước đi đều thận trọng tính toán, chưa bao giờ để lộ bất kỳ sơ hở, cũng không có thứ gì chạy ra khỏi kế hoạch của nàng... Lúc nhỏ nàng xác thật từng gặp Dạ Mặc Thần, từ đó đã phương tâm ám hứa, không phải hắn thì không gả. Vì vậy suốt mười năm nàng đều chuẩn bị, ẩn nhẫn, đem bản thân trau dồi đến mức hoàn mỹ nhất, chỉ vì một cơ hội tái kiến hắn!

Nhưng trăm tính vạn tính, cuối cùng lại tính sót Dung Mị! Nhưng cũng không sao, nữ chính thì luôn luôn phải gặp một ít trắc trở trên đường đến đỉnh cao, không phải sao? Dung Mị chỉ là một hòn đá kê chân cho nàng mà thôi, kẻ hèn một tu sĩ Trúc Cơ, nàng còn chưa bỏ vào trong mắt.

Chờ khi hai người rời đi, Đông Nguyệt Hoàng mới lo lắng nói: "Mẫu hậu, Tuyết Liên là liều thuốc quan trọng của người a! Sao có thể..."

Vân thái hậu thở dài: "Thân thể của ta ta tự biết. Dược vật chẳng qua là biện pháp nhất thời mà thôi, đã không kiên trì được lâu, dùng chỉ lãng phí."

Dạ Mặc Thần sắc mặt biến đổi, trịnh trọng nói: "Ta sẽ không để người xảy ra chuyện!"

Vân thái hậu vừa lòng cười: "Cháu trai ngoan, không uổng công tổ mẫu yêu thương ngươi ha ha~"

Đông Nguyệt Hoàng nhăn mày, đập tay vịn thật mạnh: "Đều là do nha đầu vô pháp vô thiên kia! Ỷ lại ngươi sủng ái mà làm càn, ngay cả công chúa cũng đánh. Ngang ngược, quá ngang ngược! Ngươi nhất định phải quản nàng thật tốt, không thể tiếp tục dung túng!"

Dạ Mặc Thần liếc hắn một cái.

Đông Nguyệt Hoàng tức giận quát: "Ánh mắt gì đó?!"

Dạ Mặc Thần đương nhiên nói: "Nữ nhân của ta, ta không sủng để dành người khác tới sủng?"

"!!!" Hoàng đế quả thật bị sặc nước miếng! Đây là cái logic gì?!

"Dạ Mặc Thần! Chẳng lẽ ngươi định cả đời này chỉ cưới một mình nàng sao!"

"Phải." Dạ Mặc Thần dứt khoát đáp, âm thanh vững vàng.

Đông Nguyệt Hoàng: "Mặc Thần, nghĩ lại đi, ngươi đường đường Minh Vương, thích một nha đầu vô danh vô phận, trẫm có bao giờ ngăn cản chưa? Thậm chí còn giúp ngươi như nguyện. Nhưng mà...!"

"Nếu ngươi muốn cho nàng làm chính phi, cả đời chỉ cưới một mình nàng thì thật là hoang đường hết sức!"

Thấy hai cha con như sắp đánh nhau tới nơi, Vân thái hậu khẽ đưa tay bảo hắn ngừng lại, đồng thời nói với Dạ Mặc Thần: "Mặc Thần, trở về trước đi, bồi Mị Nhi cho tốt."

Dạ Mặc Thần gật đầu, không nói hai lời xoay người đi, hắn sợ còn ở lại thì sẽ không nhịn được đánh nhau! Hắn đặt Mị Nhi lên đầu quả tim, há có thể để người khác ở trước mặt nói nàng nửa câu không tốt? Cho dù là phụ hoàng cũng không thể!

Đông Nguyệt Hoàng khó hiểu nhìn Vân thái hậu, ánh mắt nàng vẫn dõi theo bóng người đi xa, lúc sau mới nghe nàng từ từ nói mang theo thở dài: "Mặc Thần trưởng thành rồi, có nữ tử hắn muốn bảo vệ...."

"...Tố Nhi biết được con trai nàng như vậy, hẳn là sẽ rất vui mừng..."