Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 253: Chủ nhân sòng bạc là ai?



Dạ Mặc Phong xác nhận là Vân thái hậu không có nhìn nhầm, lập tức kéo nàng một phen:

"Cái này ta nên hỏi người mới đúng! Ngươi chuồn ra cung lúc nào vậy?"

Hoàng tổ mẫu sau khi khoẻ mạnh lại thì không còn trở về bộ dáng lão hóa nữa, quan lại trong thành đều đã nhìn thấy nàng, Vân thái hậu trẻ trung cũng không phải là bí mật, nếu bị người bắt gặp thì đúng là đau đầu! Hơn nữa còn là một nơi như sòng bạc!

Vân thái hậu phiết môi: "Hừ, hoàng đế như ngươi còn trộm ra cung được, vì sao ta không thể?"

"Suỵt, người nhỏ tiếng chút!" Dạ Mặc Phong chột dạ làm động tác im lặng.

Vân thái hậu: "Ta cảnh cáo ngươi, tuyệt đối không được nói là đã gặp ta ngoài cung!"

Những người khác biết cũng không sao, dù gì trong cung Vân thái hậu chính là lớn nhất!

Nhưng mà từ năm năm trước Thái thượng hoàng, cũng là phu quân của nàng trở về… Chậc, nghĩ đến đây, da đầu Vân thái hậu tê dại một trận.

"Vậy người cũng phải làm bộ không biết ta xuất cung!" Dạ Mặc Phong mặt mày nghiêm túc, không gì khác là sợ vị cửu hoàng huynh âm trầm bất định kia, không vui vẻ một cái là lấy hắn ra khai đao.

"Thành giao!"

Hai bà cháu đạt thành hiệp nghị, sau đó cũng không rối rắm vấn đề này.

Vân thái hậu lúc này mới đánh giá mấy người đi cùng Dạ Mặc Phong, một nửa người nàng không quen, nhưng nàng nhận ra Dạ Nhất và Phượng Miên Miên.

"Tiểu tử ngươi được lắm! Dẫn theo tiểu tình nhân về cũng không thông báo cho ta một tiếng!" Vân thái hậu giả vờ giận nói.

Nghe nàng nói trắng ra ba chữ "tiểu tình nhân" làm Dạ Mặc Phong suýt nữa sặc, không biết là xấu hổ hay là vui vẻ.

"Khụ khụ, không phải tổ mẫu cũng biết rồi đấy thôi!"

"Đó là đương nhiên!" Ở trong cung lâu như vậy, nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng không biết thì không phải là sống uổng phí sao?

Đám người phía sau nhận thấy ánh mắt của Vân thái hậu lập tức cung kính hành lễ. Phượng Miên Miên ngẫm nghĩ một lát rồi cũng hơi cúi người, tức khắc rước lấy một trận cười nhạo của Bạch Lăng.

"Phụt! Phượng đầu gỗ ngươi vừa làm cái gì thế, cười chết bổn điện chủ, ha ha ha!!"

"Câm miệng!" Phượng Miên Miên đen mặt quát.

"Ta cười đó thì sao? Phượng Miên Miên ngươi ăn nhầm cái gì à, tự dưng thục nữ hành lễ thật là không giống ngươi chút nào!"

Phượng Miên Miên đau đầu, đang định nhắc nhở Bạch Lăng nơi này là kinh thành chứ không phải ma giới, nhưng nàng còn chưa mở miệng thì một âm thanh chua ngoa đã truyền đến:

"Đúng là dã nha đầu không có giáo dưỡng, bổn quận chúa gặp thái hậu còn phải hành lễ, ngươi dám đứng một bên cười! Đây là coi rẻ hoàng quyền!"

"Vậy còn đỡ hơn ngươi, thân là quận chúa Nam Tuyết Quốc lại không biết xấu hổ lởn vởn ở kinh thành Đông Nguyệt, nhìn sao cũng thấy lòng mang ý xấu."

Sắc mặt Tây Môn Tình Nhi đỏ lên, hậm hực trừng mắt Bạch Lăng! Nhưng nàng cũng biết thân phận của mình có hơi xấu hổ nên đành nhẫn nhịn.

Ngày đó sau khi Tây Môn Tình Nhi biết Dạ Mặc Phong là hoàng đế Đông Nguyệt Quốc, một hai phải đòi đi theo, dán gỡ không ra, cuối cùng cũng theo tới kinh thành.

Còn về trong lòng nàng có ý đồ gì, đại khái là nhắm đến hậu cung còn trống của Dạ Mặc Phong, mấy người biết được nhưng cũng không để ý.

Vân thái hậu xua tay: "Được rồi, đã ra cung thì không cần lễ tiết quá nhiều, cứ chơi cho thống khoái đi."

Dạ Mặc Phong tiêu sái "phập" một tiếng mở quạt xếp ra, cười nói: "Những trò này chơi nhiều rồi không có gì vui, theo ta đi!"

Dạ Mặc Phong ra vẻ thần bí, dẫn mọi người đi sâu vào sòng bạc, cuối cùng dừng lại ở một góc phòng dựng đầy ngăn tủ.

"Cái này là gì?" Vân thái hậu tò mò.

"Đây cũng là trò chơi sao? Có nhiều ngăn tủ quá, trong đó có cái gì vậy?" Tây Môn Tình Nhi cũng lần đầu nhìn thấy những thứ này.

"Trò này gọi là rút thăm trúng thưởng. Trong quả cầu kia có thăm, mỗi lần rút 1000 lượng bạc, rút ra số tương ứng với ngăn tủ, đồ trong ngăn tủ là phần thưởng của ngươi, có thể là bảo vật hoặc là thứ vô dụng hoặc là trống rỗng… tùy vào vận may của các ngươi!"

Tây Môn Tình Nhi hứng thú bừng bừng nói: "Trò này thật sáng tạo! Nghe có vẻ rất vui!"

Dạ Mặc Phong đắc ý: "Đương nhiên!"

Có người vui thì có người không vừa lòng.

Bạch Lăng nghe luật chơi xong thì nghiến răng:

"1000 lượng một lần rút thăm, sao ngươi không đi ăn cướp luôn là vừa!"

"Đúng vậy! Còn chưa biết rút được cái gì đã xác định mất 1000 lượng, tiểu tử gian thương này!" Vân thái hậu khinh thường nhìn Dạ Mặc Phong.

Dạ Mặc Phong âm thầm hô oan uổng: "Luật chơi cũng đâu phải do ta lập ra, các ngươi nói ta cũng vô dụng."

Vân thái hậu chớp mắt: "Ngươi không phải chủ nhân sòng bạc này sao?"

"Chủ nhân sòng bạc là người khác, ta chỉ thay nàng quản lý." Dạ Mặc Phong cho Vân thái hậu một ánh mắt 'ngươi hiểu'.

Vân thái hậu biểu tình tức khắc bừng tỉnh đại ngộ!

Tây Môn Tình Nhi nhíu mày: "Các ngươi nói gì ta không hiểu? Chủ nhân sòng bạc là ai?"

Nàng vừa mở miệng hỏi, Dạ Mặc Phong và Vân thái hậu cơ hồ là ngay lập tức trả lời:

"Cháu dâu của ta!"

"Hoàng tẩu của ta!"

Tây Môn Tình Nhi: "....."

Vì sao nàng cảm giác hai người này có hơi nhiệt tình bất thường?

Trong lòng có dự cảm không tốt lắm, Tây Môn Tình Nhi lại hỏi: "Vậy… cháu dâu và hoàng tẩu của hai người rốt cuộc là ai?"

Dạ Mặc Phong đắc ý cười: "Nói ra chỉ sợ hù chết ngươi, nàng là Minh Vương phi nha!"

"Cái gì!!!" Tây Môn Tình Nhi nhảy dựng hô một tiếng.

"Minh Vương?! Ngươi có nhầm không?! Ta chưa từng nghe nói Minh Vương có vương phi!!"

Tây Môn Tình Nhi trừng to mắt!

Nếu không phải còn nhớ đến thân phận của Dạ Mặc Phong, Tây Môn Tình Nhi quả thật hận không thể nhảy lên nắm cổ áo của hắn tra hỏi!

Minh Vương là ai?

Hắn là nam thần trong mộng của toàn bộ nữ nhân thiếu nữ trên đại lục nha!

Đặc biệt là hoa si như Tây Môn Tình Nhi!

Đột nhiên nghe nói nam thần có vương phi, nàng sao có thể chịu nổi? Sao có thể không kích động?!

Thấy Tây Môn Tình Nhi kích động quá mức khoa trương, Dạ Mặc Phong cũng vô ngữ, bất đắc dĩ nói:

"Ách, quận chúa bình tĩnh. Ngươi không biết cũng bình thường, bọn họ chỉ là có hôn ước, nàng còn chưa gả vào vương phủ."

"Vậy cũng không được!" Tây Môn Tình Nhi lập tức lớn tiếng phản bác.

"Nữ nhân kia là ai? Nàng có tài đức gì mà làm vị hôn thê của Minh Vương? Minh Vương điện hạ sao có thể thích nàng? Ngươi nói dối đúng hay không?"

Tây Môn Tình Nhi nhìn chằm chằm Dạ Mặc Phong!

Phảng phất chỉ cần một lời không hợp nàng sẽ nhào qua liều mạng với hắn!