Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 260: Mượn vận!



"Công chúa, ngươi không sao chứ!?" Tây Môn Tình Nhi vẻ mặt quan tâm chạy đến.

Mà giờ phút này Đế Liên Vận tràn đầy khó tin nhíu chặt mày, lẩm bẩm ra tiếng, "Tại sao lại như vậy?"

Không thể như vậy….

Đế Liên Vận nghĩ không ra!

Vận khí của nàng không phải tự nhiên như người thường, mà là nàng có thể khống chế a! Rõ ràng cảm giác được ô 88 có bảo vật!

"Sòng bạc này quả là nơi phong thủy a~ Có thể khiến cho mấy kẻ giả vờ đạo mạo bị đánh hồi nguyên hình~" Bạch Lăng không khách khí châm chọc.

Người nói vô ý người nghe có ý! Đế Liên Vận nghe được câu này, thần sắc lướt qua một tia hoảng hốt âm trầm, giây lát biến mất.

"Vận khí bấp bênh… là chuyện bình thường, không có gì to tát." Đế Liên Vận cơ hồ là cắn răng nói từng chữ.

"Vậy sao? Nhưng bổn điện cảm thấy vận khí của mình ổn định thực sự, hôm nay tuyệt đối là một đường may mắn!"

Bạch Lăng lời này vừa nói xong liền đón nhận vô số ánh mắt hoài nghi, đặc biệt là Dung Mị và Cổ Linh, quả thật hết chỗ nói rồi.

Tiếp theo tới Bạch Lăng rút thăm, như cũ đen đủi đến mức tận cùng, Dung Mị cười khổ chỉ đành mở ra hình thức cứu vớt cô nàng xui xẻo này, cho nàng một phần thưởng không kém với linh thạch cực phẩm.

"Không thể nào."

"Bạch Lăng, vận khí của ngươi tốt như vậy?"

Dạ Mặc Phong có chút hâm mộ tán thưởng.

Bạch Lăng cười gượng sờ sờ cái mũi, nàng cũng không biết tại sao lại thế này. Chẳng lẽ bởi vì đây là địa bàn của quân thượng, nàng được nàng ấy phù hộ sao?

Không thể không nói… ngươi biết chân tướng!

Kế tiếp mấy vòng rút thăm đi qua, ngoại trừ Dạ Mặc Phong và Bạch Lăng vận khí hoả bạo, những người còn lại nửa đồng tiền cũng không rút được.

Đế Liên Vận mấy lần thất thủ làm cho Tây Môn Tình Nhi nguyên bản tự tin phi dương đã có chút nao nao, hoài nghi nhìn nàng.

Đừng nói Tây Môn Tình Nhi, ngay cả Đế Liên Vận cũng thật sâu hoài nghi chính mình!

Có vấn đề!

Tuyệt đối có vấn đề!

Ba lần… liên tục ba lần, nàng rõ ràng cảm nhận được bảo vật ở trong tủ, nhưng mở ra lại… Thế này còn chưa tính, nhưng tại sao Bạch Lăng lại liên tiếp rút được bảo bối!

Thực hiển nhiên nàng cũng biết, trên người Bạch Lăng có sát nghiệp quá nặng, thiên đạo không quả báo nàng đã là may mắn, sao có thể có vận khí tốt như vậy?

Cách vách, Cổ Linh đem biểu tình của tất cả mọi người thu vào trong mắt.

"Đế Liên Vận quả nhiên là khó chơi, nàng đã bắt đầu nghi ngờ rồi."

Dung Mị không để ý nhún vai, "Vậy thì cứ để nàng nghi ngờ."

Cổ Linh: "Chúng ta không thể… gian lận mờ mịt một chút sao?"

Dung Mị nhoẻn miệng cười: "Ta cứ thích quang minh chính đại gian lận, nàng có thể làm gì được ta?"

Cổ Linh: "......" Bi ai cho Đế Liên Vận ba giây.

Phải biết từ đầu đến giờ mỗi lần Đế Liên Vận mở tủ là liên tiếp bị ám toán: độc châm, độc thủy, hoả cầu…. Mỗi chiêu đều hiểm ác hơn lần trước!

Tiểu Mị Nhi quá nham hiểm!

Cổ Linh còn không biết là mục đích chân chính của Dung Mị cũng không phải đơn giản như vậy. Nàng cố ý bức cho Đế Liên Vận nóng nảy, chỉ có như vậy nàng mới có thể lộ ra cái đuôi. Dung Mị muốn biết Đế Liên Vận rốt cuộc là có bí mật gì!

Nhìn biểu tình, chắc là sắp có đáp án rồi!

…….

Không ngoài dự liệu của Dung Mị, Đế Liên Vận lúc này xác thật nóng nảy. Rút thăm trúng thưởng là chuyện nhỏ, vận khí của nàng xảy ra vấn đề mới là đại sự!

Ánh mắt của Đế Liên Vận xẹt qua một đạo tinh quang thần bí mà u lãnh, chợt, nàng cười: "Đông Nguyệt hoàng đế... có thể giúp ta một chuyện nhỏ được không?"

"?"

Dạ Mặc Phong không có hảo cảm gì với Đế Liên Vận, nhưng thân là chủ nhà, mặt mũi vẫn phải cho đủ, "Công chúa cứ nói, nếu ta giúp được sẽ không từ chối."

"Không có gì to tát, chỉ là muốn mượn một chút vận khí của ngài mà thôi." Đế Liên Vận điềm tĩnh nói đùa, nhưng không có ai ngoài chính nàng biết, nàng không phải đang nói đùa!

Thấy Đế Liên Vận nghiêm túc vươn tay, Dạ Mặc Phong cũng khó lòng từ chối, không để ý bắt tay lại, "Được thôi."

Dù sao hắn cũng không tin thứ như vận khí có thể mượn được.

"Ai da, thú vị!" Hữu Ý hai mắt sáng lên.

Đối với việc thiếu niên không có cảm giác tồn tại lâu lâu đột nhiên nhảy ra nói vài câu không thể hiểu được, Dung Mị đã quen thuộc.

Nàng bất đắc dĩ kéo khoé miệng, "Sao vậy?"

Hữu Ý: "Ngươi không thấy sao, vừa rồi nàng bắt tay nam tử kia, thực chất là đang mượn vận!"

"Mượn vận? Cái quỷ gì?" Dung Mị nhíu mày, không tin.

Hữu Ý oan ức dậm chân, "Là thật! Không tin ngươi nắm tay ta, ta cho ngươi xem!"

Dung Mị chần chờ, chưa nói chuyện mượn vận này có vẻ vô lý, nhiều năm như vậy nàng luôn hiếm khi tiếp xúc thân cận với nam nhân, cứ cảm thấy quái quái.

"Thôi được rồi." Dung Mị quyết định tin tưởng Hữu Ý một lần.

Hai tay nắm vào nhau, mắt tím của thiếu niên hơi loé, rất nhanh không có ai nhìn thấy, đồng thời, Dung Mị chấn kinh!

Bởi vì ——

Trước mắt bỗng hiện lên thứ mà trước đây nàng chưa từng thấy!

Dòng chảy khí vận!

Trên thân thể mỗi người đều có khí vận bao quanh: Dạ Lưu Vân, Phượng Miên Miên mang khí vận bình thường màu trắng, Vân thái hậu là hoả sắc phượng hoàng, khí vận của Dạ Mặc Phong giống như một con kim long quấn quanh thân….

Thế giới này huyền huyễn!

Dung Mị khiếp sợ không thôi.

Cao nhân vừa nhìn liền biết thật giả, chính vì đây là thật nên Dung Mị càng thêm kinh ngạc thiếu niên nhìn như người qua đường này lại có năng lực như thế!

Nhưng lúc này Dung Mị không có thời gian suy xét, bởi vì nàng thấy được ——

Khí vận màu vàng trên người Dạ Mặc Phong đang dần dần chuyển qua người Đế Liên Vận! Ngay cả kim long đại biểu khí vận đế vương cũng ngày càng mờ nhạt!

"Đây rốt cuộc là chuyện gì!?" Dung Mị lần đầu tiên gặp cảnh tượng này, không khỏi mờ mịt.

Hữu Ý cười nói: "Không phải lúc này ta đã nói với ngươi về huyền thuật sao?"

"Ý của ngươi là... mượn vận là huyền thuật?" Dung Mị đầu óc nhanh nhạy, lập tức nắm được rất nhiều thông tin, "Không lẽ đây không phải lần đầu Đế Liên Vận mượn vận, nàng không chỉ mượn vận của một người!?"

"Ngươi thật là thông minh!" Hữu Ý gật đầu xem như xác nhận lời nàng nói là đúng.

Cổ Linh không nhìn thấy khí vận, nhưng nghe hai người nói chuyện cũng hiểu được tám chín phần. Nàng tò mò hỏi:

"Người bị nàng mượn vận sẽ có kết cục thế nào?"

"Ngươi đoán?" Hữu Ý cười như không cười, khuôn mặt thoáng qua sự thâm trầm không hợp với lứa tuổi, nhưng Dung Mị vội đắm chìm trong suy nghĩ nên không thấy được.

"Người bị mượn vận, nhẹ thì xui xẻo mấy năm, từ từ bổ sung lại vận khí. Nặng thì vận rủi quấn thân, ra cửa vấp chết, ra đường bị sét đánh…. Nói chung là không thoát khỏi cái chết!"

Sắc mặt Dung Mị biến đổi, "Loại huyền thuật này quá nghịch thiên, cũng quá tà môn!"

Không hỏi ý kiến mà mượn vận của vô số người, khác nào đám ma đầu dùng máu tươi để tu luyện?

Thiên tuyển chi nữ không phải nên giống Dạ Mặc Thần, tạo phúc cho dân sao? Vì sao tới phiên Đế Liên Vận lại coi mạng người như cỏ rác, luyện một thứ thuật tà môn như vậy chứ!?