Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 262: Nàng dám chạy!



Dung Mị trong lòng run run, động cũng không dám động một chút!

Trời ạ trời ạ trời ạ!

Rốt cuộc là nên tiếp tục kéo, hay là thả tay ra đây?

Đường nào cũng chết a!

Nhìn khuôn mặt tuấn tú mang bộ dáng hung thần ác sát ở gần ngay trước mắt, chỉ cách có một vách tủ, trái tim nàng thình thịch nhảy lên!

Rõ ràng đã nói với bản thân: là nàng từ bỏ trước!

Rõ ràng đã nói với bản thân: đừng luôn vô thức để ý tới hắn!

Rõ ràng đã nói: từ đây nàng và hắn chỉ là người dưng, không hề liên quan đến nhau.

Rõ ràng, rõ ràng….

Rõ ràng đã tự nhủ nhiều như vậy, nhưng mà khi hắn chân chính đứng ở trước mặt nàng, một lần lại một lần, trái tim vẫn là không nhịn được đập nhanh!

Ngoại trừ trốn, Dung Mị thật sự không có cách nào đối mặt với Dạ Mặc Thần!

"Cửu ca?" Dạ Mặc Phong không biết lúc này Dung Mị và Dạ Mặc Thần đang tiến hành một hồi "giằng co", thấy hắn đứng im như tượng thì nghi hoặc lên tiếng.

Phượng Miên Miên khẩn trương nắm nắm tay! Trong phòng này đại khái chỉ có một mình nàng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Không khí lặng yên mà căng thẳng.

"Này, làm gì vậy? Đó là của bổn điện, tránh ra!" Bạch Lăng không vui quát.

Dạ Mặc Thần liếc qua Bạch Lăng, ánh mắt thế nhưng làm nàng cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân vọt lên.

Bạch Lăng cắn răng, kiên trì trừng mắt! Dạ Mặc Thần đáng sợ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, bổn điện chủ có phải ăn dọa lớn lên đâu, sợ cái gì!

Mọi người nghi hoặc, các loại đề phòng nhìn Dạ Mặc Thần, cuối cùng vẫn là hắn buông tay trước.

Dung Mị thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đổi phần thưởng sau đó nắm theo Cổ Linh và Hữu Ý, chạy!

"Theo kịp, nếu không ta phải bỏ ngươi ở lại." Dung Mị không quay đầu nói với Hữu Ý.

Vốn dĩ xem hắn là cái đuôi nhỏ phiền toái, nhưng năng lực vừa nãy hắn bày ra hiển nhiên không đơn giản. Sau khi đắn đo, Dung Mị quyết định mang hắn theo!

"Cái khác không nói, chạy trốn là chuyên môn của ta, ta sẽ theo kịp!" Thiếu niên trịnh trọng gật đầu.

Dung Mị trầm mặc, sau khi ra khỏi sòng bạc thì lập tức chạy như bay ra khỏi kinh thành, không dừng lại dù chỉ một chút.

Nàng biết —

Dạ Mặc Thần đuổi theo!

Nàng không muốn gặp mặt hắn, dù là bất kỳ thân phận nào.

Bởi vì đứng trước mặt hắn mà phải giả vờ không quen biết, không cho hắn phát hiện chính mình, tim nàng sẽ đau, sẽ dằn vặt!

Có gì tàn nhẫn hơn là người mình yêu đang ở trước mặt nhưng không thể tương nhận? So với hắn, nàng càng đau khổ hơn!

Nếu ngay từ đầu đã quyết định từ bỏ tình yêu, vậy thì dứt khoát! Cần gì phải tự tìm khổ?

Nàng có tim, nhưng cũng có não. Giữa con tim và lý trí, hiển nhiên nàng chọn cái sau.

Xin lỗi, Tiểu Cửu! Hãy xem như là ta ích kỷ đi!

Dung Mị cắn răng dùng hết tốc lực chạy như điên mà đi! Nhưng cho dù vậy thì khoảng cách giữa hai người vẫn ngày càng thu hẹp.

Chết tiệt! So tốc độ, so thực lực, ai thắng được Minh Vương điện hạ?

Làm thế nào đây?

Bình tĩnh. So kinh nghiệm chạy trốn thì nàng dư thừa, thực lực không được thì dùng mưu kế!

Dung Mị vô tình liếc qua chỗ một toà lâu, ánh mắt bỗng nhiên sáng.

Có!

Dung Mị chuyển hướng, thẳng đến Thính Phong lâu mà đi!

Toà lâu đó là nơi nàng từng đến lúc mới xuyên qua. Bên trong vừa là trà lâu vừa là tửu lâu còn có người kể chuyện, là nơi náo nhiệt để hóng chuyện bát quái. Nhưng ý đồ thực sự của Dung Mị cũng không phải những thứ này mà là cánh cửa ngầm trong Thính Phong lâu.

Đúng vậy, chính là trận pháp truyền tống đến nhà đấu giá của chợ đen!

Dạ Mặc Thần có nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng dịch chuyển!

Sau khi đã nghĩ ra cách, Dung Mị giảm bớt hoảng hốt, mặt mày nhẹ nhàng nhiễm một mảnh ý cười, tà khí câu nhân.

Bộ dáng mị lực bắn ra bốn phía làm cho mọi người ngơ ngẩn, đợi đến lúc hai người gác cửa truyền tống hồi thần thì hồng y mỹ nam đeo mặt nạ đã đứng ở trước mặt lúc nào không hay.

"Chờ đã! Nơi này là lối vào hội đấu giá, muốn đi vào cần phải có thiệp mời hoặc là giấy thông hành!" Người gác cửa làm đúng chức trách nói.

Dung Mị nhướng mày, "Bổn quân không có mấy thứ đó."

"Vậy thỉnh ngài hôm khác lại đến đi." Một người gác cửa khác cung kính mở miệng. Mặc dù nam tử trước mặt này có vẻ không dễ chọc nhưng quy củ là quy củ.

"Vậy thì không được, hôm nay bổn quân nhất quyết phải vào! Ngay bây giờ, lập tức!" Dung Mị híp mắt nói, nếu không phải xét thấy nơi này là kinh thành, nàng chỉ cần phóng ra uy áp là có thể khiến cho bọn hắn kinh hồn tán đảm. Dù vậy, nàng không có thời gian dây dưa với đám người này ở đây.

Dung Mị thủ thế thành đao, nhanh như chớp hạ gục hai người gác cửa Kim Đan tu sĩ.

Nàng bỗng dưng khẽ bật cười, năm năm trước cùng Dạ Mặc Thần bước qua cánh cửa này nàng còn ghen tị vì sao hắn không cần thiệp mời. Bây giờ, nàng cuối cùng cũng hiểu cảm giác này rồi.

Bởi vì ở trước mặt cường giả, nguyên tắc quy củ gì đó đều là mây bay!

Nhìn bóng dáng đĩnh bạc ở đằng xa, tâm tình của Dung Mị vô cớ cảm thấy rất tốt, vui vẻ giống như trẻ con thắng một trò chơi.

Bước nửa chân vào truyền tống trận, nàng còn không ngại vứt cho Dạ Mặc Thần một cái mị nhãn, giống như khiêu khích: Muốn bắt ta sao? Có bản lĩnh thì đuổi kịp ta nha!

Cổ Linh ở bên cạnh thế nàng đổ mồ hôi hột, âm thầm đánh giá hành vi lúc này của Dung Mị đúng là: Điên cuồng tìm chết a!

"Rầm —— Rầm ——"

Bóng dáng Dung Mị, Cổ Linh, Hữu Ý lóe vào truyền tống trận, sau đó Dung Mị phất tay hủy diệt toàn bộ trận pháp!

Đợi Dạ Mặc Thần dừng bước, nơi nó chỉ còn là một đống tường gạch hỗn độn.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng ẩn ẩn còn thấy gân xanh nổi lên, mang theo hương vị nghiến răng nghiến lợi.

Đáng chết!

Ngươi dám chạy!

Nàng thật sự còn dám chạy!

Mất công lần trước hắn còn kiềm nén giả vờ không nhận ra nàng, chính là vì muốn nghe nàng tự mình thừa nhận, sau đó chính miệng giải thích tất cả những chuyện năm năm qua!

Nàng cho rằng mấy trò huyễn thuật đó lừa được ai? Dạ Mặc Thần liếc mắt một cái đã nhận ra nàng!

Đưa Bạch Lăng đến kinh thành, chẳng qua chỉ là cái cớ để gặp lại Dung Mị mà thôi!

Quả nhiên, nàng đến. Nhưng vừa gặp hắn đã chạy!

Nữ nhân đáng giận này ——

"Tiểu vô lương tâm." Dạ Mặc Thần trong lòng ngũ vị tạp trần, chua xót lại bất đắc dĩ.

A— Cho dù nàng vô lương tâm thì thế nào? Còn không phải hắn tự tìm?

Một cái chớp mắt, một biểu cảm tinh nghịch trên mặt nàng, nhất tần nhất tiếu đều làm hắn không thể giận nổi.

Thật sự là phải thua nàng cả đời, không có cách nào mà.

Ai bảo hắn yêu nàng làm chi?

…….

****************

Mọi chuyện đơn giản là thế này:

Mị Nhi làm vậy là có nỗi khổ riêng, nàng cũng không dễ dàng gì. (Lý do cụ thể thì đã tiết lộ một phần, sau này còn tiếp, mọi người có thể suy luận~)

Còn Minh Vương điện hạ, vừa nhìn đã biết là yêu thảm Mị Nhi nhà chúng ta rồi. Hắn cũng biết Mị Nhi nhất định có lý do của nàng mới rời xa hắn, cho nên hắn đợi nàng tự mình nói ra mà không phải dùng phương thức cực đoan bức bách nàng. Nhưng xét thấy Dung Mị ba lần bốn lượt chạy nên là sự kiên nhẫn của Minh Vương đã không còn nhiều lắm nga~ Thêm việc YY thúc đẩy cốt truyện đi nhanh nên kế tiếp tình cảm của hai người sẽ rất nhanh được nối tiếp.

Hai người tuy xa nhưng tâm vẫn hướng về nhau. Cái này đâu phải ngược nhể? *Chộtdạcácthứ ;-;

Túm cái váy lại là chúc mọi người đọc truyện và hóng truyện vui vẻ nha moah!