Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 272: Lão tử là cha nàng! (1)



Trời ạ, trời ạ, trời ạ ——

Dung Mị à Dung Mị, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì thế này —

Dung Mị ảo não không thôi.

Nàng thế nhưng ở trong phòng… cùng hắn… Ba ngày ba đêm!!

Tình cảnh này nàng đã từng nhìn thấy trong tiểu thuyết, nhưng lúc đó mỗ cô nương chỉ khịt mũi coi thường. Ai biết được loại sự tình thẹn thùng này ngày nào đó lại xảy ra trên người mình.

Nàng quên mất nơi này mọi người đều tu luyện, thể lực tốt đến đáng chết!

Ngoài cửa còn đứng nhiều người như vậy, rồi xong, mọi người khẳng định là biết được hai người làm chuyện tốt gì trong phòng!

Dung Mị trong lòng ngập tràn các loại tư vị, có thấp thỏm, có hối hận, có lo lắng, nhưng mà lẫn trong các loại cảm xúc vẫn là có một chút ngọt ngào.

Thật là một hồi hoang đường, nàng tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ cho nên mới….

"Aaaaa..." Dung Mị dùng chăn đóng gói bản thân thành một con tằm.

Thân hình nho nhỏ của Cổ Linh hiện ra, nhìn người nào đó trêu chọc nói:

"Ai da, xong rồi sao? Ba ngày này ta quả thật sắp nghẹn chết!"

"Cổ, Linh!" Dung Mị nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi còn biết xuất hiện! Vì sao không ngăn cản ta lại!"

Cổ Linh bĩu môi: "Cần thiết sao? Hơn nữa ngươi cũng đâu phải lần đầu tiên, ngại gì chứ?"

Lăn giường một lần và hai lần thì có gì khác nhau?

Dung Mị: "......" Nàng đột nhiên có một loại xúc động muốn ném Cổ Linh về lò nấu lại!

Cổ Linh vô tội chớp mắt, Dung Mị cũng hết cách với nàng:

"Haiz, đây không phải vấn đề thẹn thùng hay không." Mà là ta không muốn hại hắn.

Thể trạng của nàng bây giờ thật sự không thích hợp cùng Dạ Mặc Thần ở bên nhau.

Cổ Linh và Dung Mị tâm linh tương thông, tất nhiên biết Dung Mị đang nghĩ gì. Nàng khó chịu lầu bầu:

"Nhưng Minh Vương hắn vẫn khoẻ mạnh đấy thôi, làm gì có chuyện gì?"

Biểu tình của Dung Mị bỗng nhiên trở nên nghiêm túc nhìn chằm chằm Cổ Linh, ánh mắt sắc bén làm nàng có chút chột dạ. Cổ Linh biết Dung Mị có khả năng đã tức giận, súc đầu không nói chuyện nữa.

Quang minh và hắc ám là tương sinh tương khắc.

Thời điểm ban đầu khi hai nguyên tố có thế lực ngang nhau sẽ tạo ra hiện tượng tương sinh. Nhưng một khi có một bên nhỉnh hơn thì sẽ tạo thành hậu quả khôn lường.

Thiên ma chi lực quá mức bá đạo, quang nguyên tố là cách duy nhất khắc chế nó nhưng đồng dạng Dạ Mặc Thần cũng sẽ bị tổn hại.

Dung Mị giấu Tử Huyền bởi vì nếu Tử Huyền biết nàng có nguy hiểm đến tính mạng thì hắn có dùng vũ lực cũng phải bắt trói Dạ Mặc Thần đến đây. Mà Dạ Mặc Thần… khẳng định sẽ cam tâm tình nguyện làm thuốc giải cho nàng.

Dù là cái nào thì nàng cũng không muốn.

"Cổ Linh!"

Để sự tình giống ngày hôm nay không bao giờ phát sinh nữa, Dung Mị cảm thấy nàng cần phải nghiêm túc cảnh báo khế ước giả của mình.

Cổ Linh không cam lòng nhưng vẫn gật đầu: "Ta biết rồi."

Cổ Linh chung quy vẫn không phải con người. Nàng không quá hiểu cảm xúc giữa nhân loại với nhau.

Nàng chỉ biết trung thành và tận tâm với chủ nhân của mình. Cho dù là trước đây bảo Dung Mị đi hôn Dạ Mặc Thần, sau đó tác hợp cho hai người, hay là như sự việc lần này… tất cả đều là vì có lợi cho Dung Mị.

Còn Dạ Mặc Thần có bị thương hay không, sống chết thế nào thì không thuộc phạm vi nàng phải quan tâm.

"Ngươi hối hận sao?" Cổ Linh bỗng dưng mở miệng hỏi một câu.

Mặc dù không nói rõ, nhưng Dung Mị biết Cổ Linh đang hỏi về chuyện nàng cắn nuốt Thiên Ma năm đó.

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

"Không hối hận!"

Dung Mị kiên định trả lời.

Thế giới này lấy cường giả vi tôn, đó mới là nguyên tắc cơ bản nhất, nàng chưa từng quên!

Nếu không mạo hiểm cắn nuốt Thiên Ma, nàng sẽ không có thực lực như hiện tại, vậy thứ chờ đợi nàng chắc chắn là vạn kiếp bất phục.

Ít nhất trước khi tiêu diệt được quỷ tộc, nàng vẫn cần thiên ma chi lực này.

"......"

"......"

Ngoài cửa truyền đến một trận động tĩnh.

Dung Mị nhíu mày, không lẽ Dạ Mặc Thần còn chưa đi?

Vừa nãy nhìn thấy đại trưởng, lão nhị trưởng lão đều đứng bên ngoài, hay là bọn họ đánh nhau rồi?

Nghĩ thế, Dung Mị tức khắc nóng nảy hướng về phía bên ngoài hét to:

"Để hắn đi!"

"......"

"......"

Lại khôi phục yên tĩnh.

Cốc cốc cốc ——

"Quân thượng." Âm thanh cẩn thận này là của Vũ.

Vũ trước nay làm việc cẩn trọng, giỏi đoán ý người khác, giờ này gõ cửa phòng nàng chắc hẳn là có việc quan trọng.

Dung Mị đột nhiên cảm thấy bất an, "Chờ một chút, bổn quân đi ra."

Trong phòng vẫn còn lưu lại hương vị nhàn nhạt, thằng nhãi Vũ này chính là nhân tinh chính hiệu, một khi bước vào khẳng định sẽ phát hiện dấu vết.

Dung Mị thay một bộ đồ, vội vàng đi ra, còn không quên đóng chặt cửa phòng.

"Người đâu?"

Dung Mị nghi hoặc quét mắt khắp sân. Dạ Mặc Thần không ở, hai vị trưởng lão cũng không.

"Quân thượng ngài chỉ ai?" Vũ biết rõ còn cố hỏi.

Dung Mị cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, "Có chuyện mau nói!"

Vũ nhịn cười, nghiêm trang bẩm báo sự thật: "Thật ra cũng không có gì to tát, chả là ban nãy bệ hạ đi ngang qua đây."

Dung Mị: "......" Cảm giác bất an càng thêm nùng liệt này là chuyện thế nào?

- ---------------

Chờ đến khi Dung Mị mang theo Cổ Linh và Vũ đuổi đến rừng rậm ở ngoại ô, thấy đại trưởng lão nhị trưởng lão đều ở đây, mà hai nhân vật chính đang đứng ở nơi xa trên không trung. Bầu không khí lúc này chìm trong một loại tình huống vi diệu.

Chỉ nghe Tử Huyền nguy hiểm lạnh lẽo quát: "Tiểu tử, vì sao ngươi lại đi ra từ phòng của Mị Nhi hả?"

Cảm nhận được mùi thuốc súng quái dị giữa hai người, khoé mắt Dung Mị hung hăng co rút vài cái, đang định giải thích, nhưng lửa giận trong lòng Dạ Mặc Thần sớm đã đạt đỉnh, không hề để ý thấy Dung Mị đã đến, trắng trợn táo bạo nói: "Bổn vương là phu quân của nàng!"

"Phụt—" Cổ Linh vừa đến, câu đầu tiên nghe được là câu này.

Khoé miệng co rút, nổi da gà, Cổ Linh chỉ muốn ngửa đầu hô to: Tiểu Mị Nhi khi nào thăng cấp thành vợ ngươi rồi? Có thể đừng khoe khoang như thế được không!

Cổ Linh ngồi cưỡi ở trên vai Vũ, nàng nhịn cười run rẩy, Vũ có thể cảm nhận được.

Kể ra cũng lạ, hai người này, à không, một người một kiếm từ năm năm trước gặp nhau liền giống như tri kỷ, suốt ngày đi cùng nhau. Cáo già và tiểu ma nữ tạo thành tổ hợp "cấu kết với nhau làm việc xấu", bên ngoài ngây thơ bên trong một bụng ý xấu.

Cổ Linh vẫy tay, ý bảo đi lại gần. Vũ nhận mệnh làm phương tiện di chuyển của nàng, bước đến bên cạnh hai vị trưởng lão. Đây là vị trí quan sát rất tốt.

Mà lúc này, Ma Hoàng bệ hạ bị hai chữ "phu quân" chấn đến tam hồn bảy phách mới tìm lại âm thanh của mình. Sắc mặt Tử Huyền xanh mét, run rẩy cắn răng gằn từng chữ, "Ngươi…. Ngươi…. Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa?"

Dạ Mặc Thần vừa lòng nhìn biểu tình "hâm mộ ghen tị hận" của đối phương. Nghĩ đến ban nãy nam nhân này bộ dáng quen thuộc mà đi vào Quân Vãn Các, hơn nữa còn "tình nùng ý mật" gọi nữ nhân của hắn là Mị Nhi, thâm ý trong mắt Minh Vương điện hạ càng thêm mãnh liệt, quyết định đánh một đòn phủ đầu, phải chí mạng!

"Bổn vương nói, Mị Nhi chính là thê tử của bổn vương, nàng là của ta, cả tâm lẫn thân thể!"

"Rắc—" Trong nháy mắt, mọi người nghe thấy tiếng lý trí nứt nẻ.

"Phụt! Ha ha ha ha—— " Cổ Linh ở một bên rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cười phá lên, "Ha ha ha ha… Mẹ của ta ơi, ha ha ha!"

Minh Vương - bật chế độ tự hủy - điện hạ, ngươi làm tốt lắm!