Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài

Chương 17: Bị đùa giỡn trước mặt mọi người



Nguyên Tân Toái đi đến lối ra, thấy ánh mặt trời soi chiếu khắp mặt đất mà ngẩn ra trong chớp mắt.

Đáy mắt hăn hiện lên một ý cười châm chọc, cong môi lên bước một chân đi ra bên ngoài.

Đối diện núi Bạch Đầu chính là Ma Giản, hän ôm thân thể Ân Niệm đi một đoạn đường về phía trước liền thấy vô số ma vật chen chúc trước phong ấn Ma Giản.

“Là Niệm Niệm, mau ôm lại đây.”

“Ôi chao Niệm Niệm của chúng ta chịu khổ rồi, hồn phách không ở trong thân thể cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhìn xem khuôn mặt nhỏ gầy kìa, hả, không gây?” Các ma vật mở to hai mắt nhìn.

Nhìn khí sắc của thân thể Ân Niệm rất tốt, hơn nữa có thể trực tiếp cảm nhận được cường độ nhục thân còn cao hơn trước!

Mọi người quỷ dị liếc nhìn Nguyên Tân Toái một cái, không. phải người này dùng linh lực nuôi dưỡng thân thể của Niệm Niệm hãng ngày đó chứ?

“Được rồi, mau ném Niệm Niệm vào đây." Các ma vật vội vươn tay: “Chúng ta sẽ đón được.”

Các ma vật vừa nói vừa lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của Nguyên Tân Toái.

Người này... Con mẹ nó thật là đẹp động trời. Các ma vật rất trắng trợn mà thầm nghĩ trong lòng.

Kết quả họ phát hiện Nguyên Tân Toái cúi đầu nhìn thoáng qua Ân Niệm, hắn thấy được phong ấn Ma Giản trên người nàng thì bên môi nở rộ nụ cười như có như không, nhìn thoáng qua họ rồi chậm rãi ni Không được, đưa cho các ngươi thì nàng sẽ bị nhốt ở bên trong.”

Đôi mắt đen nhánh của hắn cong lên, nhưng trong đó lại mang theo sự hờ hững đối với vạn vật.

So với các ma vật đang há hốc mồm ở đối diện, Nguyên Tân Toái càng giống một Ma tộc chân chính.

Hản là người cuối cùng của Hiến tộc, ngày bị diệt tộc, các tộc nhân dùng hết sức lực cuối cùng để tạo ra cấm chế ở núi Bạch Đầu, vào thời khắc cuối cùng tộc trưởng đã ném một mình hắn vào bên trong, khóa lại những kẻ nhắm vào Hiến tộc, cũng khóa lại hẳn.

Ngàn năm vạn năm qua hẳn luôn sống ở nơi đó, đại khái là quá nhàm chán nên hẳn càng ngày càng thích ngủ.

Ngẫu nhiên hẳn sẽ kéo một hai con linh thú đi ngang qua núi Bạch Đầu xuống để dò hỏi tình huống bên ngoài.

Những kẻ bên ngoài sống càng ngày càng tốt, các đại gia tộc hưng thịnh, hắn nghe xong chỉ cảm thấy phẫn nộ đến chết lặng.

Hiến tộc am hiểu nhất về phương diện trận pháp, khi Hiến tộc còn tồn tại, mẫu thân từng làm một con rối nhỏ và nói là chờ hẳn trưởng thành có thể thi triển trận pháp điều khiển con rối, hắn thích tới mức mỗi ngày đều ôm nó cùng ngủ.

Nhưng sau đó tất cả tộc nhân đều đã chết, con rối của hắn bị ngâm trong một bể máu rất sâu, không tìm thấy được nữa.

Nghĩ đến đây, Nguyên Tân Toái lại cúi đầu nhìn nhìn Ân Niệm, nàng còn xinh đẹp hơn con rối của hẳn, xinh đẹp như đóa hoa đầy sức sống bên ngoài, hắn nhặt được tức là của hắn.

“Ta chỉ cho các ngươi xem một chút thôi” Nguyên Tân Toái lại ôm chặt thân thể nàng rồi lặp lại: “Nàng là của ta”

Các ma vật tức muốn chết rồi. “Niệm Niệm là của chúng ta!”

“Ân Nữ dạy ngươi phương pháp đi ra, ngươi phải giữ lời hứa!"

Mọi người tức muốn hộc máu, cũng may Ân Nữ lập tức xuất hiện.

Trước kia Ân Nữ đã gặp qua đứa nhỏ này, chỉ là không nghĩ tới... Nguyên Tân Toái đã lớn đến như vậy.

Khi Nguyên Tân Toái bị nhốt lại thì chỉ mới mười tuổi, vẫn còn là hài tử, nhiều năm qua trong đó không có vật còn sống và cũng không ai làm bạn lớn lên cùng hản, có lẽ hản vẫn mang tâm tính hài tử mà thôi.

Ân Nữ ngẫm nghĩ rồi dịu giọng mà nói: “Hài tử ngoan, chuyện gì đã hứa với người khác thì phải hoàn thành, mau trả nàng lại cho ta.”

“Bãng không không phải hài tử ngoan đâu.” Các ma vật kinh hãi nhìn bà, bà đang làm gì vậy?

Mái tóc đen nhánh của Nguyên Tân Toái xỏa dài xuống như yêu như ma, Ân Nữ thấy hắn xoay người cười với mình: “Đúng rồi, ta không phải hài tử ngoan.”

“Cho nên không trả, từ đầu ta cũng không có hứa với ngươi."

Hắn lui một bước về phía sau: “Ta muốn nàng ngủ cùng ta.

Khí thế trên người Ân Nữ ầm ầm nổ tung, cách phong ấn cũng có thể cảm nhận được lửa giận của bà: “Nguyên Tân Toái!”

Nguyên Tân Toái không thèm đoái hoài đến bà, dưới đáy. mắt hắn mang đầy sự hờ hững nặng nề hòa lẫn với nét ngây thơ.

“Đừng gọi tên của ta” Hắn nhấp môi cười nói: “Cảm ơn ngươi dạy ta cách đi ra ngoài, chờ ta thoát được sẽ đi tìm phương pháp phá vỡ phong ấn báo đáp các ngươi.”

“Ngươi đi đâu? Ngươi không thể đi bên ngoài!” Đồng tử của Ân Nữ đột nhiên co rụt l Ngươi đã quên vì sao các tộc nhân của mình chết à? Nếu ngươi bị bọn họ phát hiện thân phận...!” Chủ yếu là thân thể của Ân Niệm đi theo hắn quá nguy. hiểm!

“Sao ta lại quên các tộc nhân của mình chết như thế nào?” Nguyên Tân Toái đột nhiên ngẩng đầu, sau đó dưới chân hẳn hiện lên một vòng lại một vòng trận pháp chồng lên nhau.

Toàn bộ mặt đất bắt đầu run rẩy nứt toạc.

Ánh mắt Nguyên Tân Toái rất lạnh nhạt, giọng nói còn lạnh hơn: “Không cần ngươi nhắc nhở ta.”

Ân Nữ sầm mặt xuống, bà đã dạy hắn loại bỏ chín phần thực lực mà vẫn mạnh như vậy? Chỉ sợ thực lực này ít nhất cũng là Thiên Linh Cảnh, nhưng, nhưng rõ ràng không ai dạy dỗ hắn tu luyện!

Rốt cuộc hẳn đã làm gì ở nơi phong ấn?

Nguyên Tân Toái thấy Ân Nữ giật mình thì nhấc chân muốn chạy, đột nhiên lại phát hiện mái tóc xỏa ra của Ân Niệm bị vướn vào nút áo của hẳn.

Hắn nhìn chăm chăm vào tóc của Ân Niệm, ánh mắt kia làm Ân Nữ nổi da gà, vội vàng nói: “Ngươi mang theo nàng sẽ không tiện, cho nên hãy trả...”

Ai biết ngay sau đó Nguyên Tân Toái đột nhiên thu lại trận pháp dưới chân rồi để Ân Niệm dựa vào mình, không đoái hoài đến đám người Ma tộc kia mà im lặng dùng mười ngón tay. chải vuốt mái tóc dài của nàng, cứ như người đột nhiên tức giận vừa rồi không phải hẳn.

Hẳn rũ mắt, mái tóc hơi trượt xuống che khuất nửa gương mặt tuyệt sắc của hẳn, sau đó... Thuần thục bắt đầu thắt bím cho Ân Niệm?

Nhưng do chỉ thấy mẫu thân thắt bím tóc lúc còn nhỏ nên hẳn cột rất lỏng lẻo, có điều cũng may đã cột gọn gàng lại được.

Nguyên Tân Toái nhìn xong còn rất vừa lòng.

Mọi người trong Ma tộc cảm thấy mình đang xem một người vất vả lắm mới tìm được một món đồ chơi nên yêu thích không buông tay.

Mấu chốt là... Đây là Niệm Niệm của bọn họ!

“AI! Phá phong ấn!” Các ma vật có cảm giác uất nghẹn như khuê nữ bị nam nhân thúi đùa giỡn ngay trước mặt mình.

Nhưng Nguyên Tân Toái lại tự tỉnh táo lại, hắn nhìn thể xác không động đậy mà dần dần nhíu mày.

Nguyên Tân Toái dứt khoát bế người lên, hẳn muốn biết hồn phách của nàng ở đâu nên giơ một tay lên, trên đó hiện ra trận pháp xem bói, nó chỉ thẳng về hướng Vạn Thú Quố.

Hắn không muốn con rối bất động, hắn muốn người sống, biết nhúc nhích.

Lúc này Ân Niệm căn bản không biết có người đang nhắm vào mình.

Nàng đang đứng ngược gió ngắm nhìn Bách Biến trở nên vô cùng cao lớn, lông trên lưng sợi nào cũng dựng lên như sấm sét.

“Biến! Biến dị?”

Tộc lão Bạch gia chỉ cảm thấy hôm nay tâm tình mình cứ lên lên xuống xuống liên tục.

“Đúng vậy, tộc lão ngài xem nó biến dị... Là, là biến dị theo hướng tốt đúng không?” Có người nuốt một ngụm nước miếng mà nói.

Tộc lão đẩy người đỡ mình ra, đưa ánh mắt nóng cháy nhìn chăm chằm Bách Biến.

“Đương nhiên là biến dị tốt! Ha ha ha ha ha đó là hài tử của Bạch gia ta!”

Vẻ mặt của Chu Thiếu Ngọc rất nghiêm nghị: “Ta biết ngay người này không đơn giản.”

Cây quạt trên tay Ngô Tuyết sắp bị nàng bóp nát.

Dưới sự chấn động này, Trang Nhàn cũng đứng không vững được.

Nhưng Ân Niệm thì ngược lại, nàng đón lấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người mà cười khẽ: “Vậy... Chúng ta bắt đầu đi.”