Nói xong, cổ tay Diệp Khôn khẽ xoay, lưỡi kiếm khẽ run lên, lấy tốc độ rất nhanh, nâng lên đập mạnh xuống bả vai của Cẩm Đào.
Một luồng hàn khí đáng sợ từ trên thân kiếm thông qua bả vai của Cẩm Đào trực tiếp xông thẳng vào trong cơ thể của nàng.
"A!"
Cẩm Đào hét lên một tiếng thê lương, cả người ngã vật xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Diệp Khôn đưa ánh mắt đảo qua trên người Cẩm Đào một cái, khoé miệng khẽ nhếch lên. Ngay sau đó cả người hắn và nàng ta liền biến mất rời khỏi lôi đài.
"Thật là...Tiểu tử này, không biết hắn là hạng người gì? Đối phương như vậy đã coi như thua cuộc rồi, vậy mà còn ra tay khiến cho người ta bị ngất đi nữa."
Biểu hiện của Diệp Khôn cũng khiến cho một số người tỏ ra bất mãn, nhưng cũng khiến cho một số người tỏ ra hả hê khi thấy người khác gặp tai họa.
Qua trận chiến vừa rồi của Diệp Khôn, hầu hết những người quan chiến ở đây đã có một cách nhìn khác về hắn.
Hắn đâu phải là một kẻ không có thực lực, chỉ biết dùng phù lục để chiến thắng. Rõ ràng thực lực của hắn sâu không lường được. Có thể chiến thắng đối thủ hơn mình một cảnh giới trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thật sự không phải ai cũng làm được điều này.
Hơn nữa, hắn đâu có cái gì gọi là bảo vật? Chỉ bằng một thanh kiếm nhất giai trung phẩm, cộng thêm bộ kiếm pháp không biết rõ lai lịch. Vậy mà đã dành chiến thắng, mà chiến thắng cũng rất nhẹ nhàng, không hề tốn hơi tốn sức đấy.
Quả nhiên, đúng như Diệp Khôn dự định. Trong hàng ngũ mười người đứng đầu, hắn là người cảnh giới thấp nhất. Nên đã bị ba người phân biệt là Hạ Bình, Sở Tố Nhi, Tam Cố Hải trực tiếp thỉnh hắn khiêu chiến rồi.
Bị ba người khiêu chiến cùng một lúc, hai mắt Diệp Khôn híp lại, trước khi nhận lời của đối phương, hắn phải âm thầm đánh giá ba người một lượt, sau đó mới cân nhắc xem nên chọn người nào.