Nghịch Thiên Vương Phi

Chương 12: Nữ giới?



Có đánh chết Phụng Vĩ Lạc cũng không tin.

Gì mà lời hứa của quân tử đều là ngàn vàng, đều là lừa đảo hết. Trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy, Đông Lăng Tử Lạc vừa vào cung, ly rượu độc của hoàng hậu nương nương cũng bưng tới.

Lần này, Phụng Vĩ Lạc đúng là đã hiểu lầm Tử Lạc. Đông Lăng Tử Lạc thật sự không biết chiêu ấy của hoàng hậu nương nương. Chẳng qua, hắn thấy cảnh đó trong cung điện nhưng cũng không tính ra tay ngăn cản thôi.

Phụng Vĩ Lạc cứ thế chết cũng tốt.

Phụng Vĩ Lạc còn sống thì sẽ nhắc nhở hắn chuyện mình bị một người phụ nữ trói gà không chặt đe dọa.

Đối với một người đàn ông, hơn nữa còn là người cực kỳ cao quý thì điều này không thể tha thứ được.

"Phụng Vĩ Lạc, hoàng hậu nương nương thưởng cho cô".

Chu Ngọc cầm dải lụa trắng trong tay đưa tới trước mặt Phụng Vĩ Lạc, ngọc trai trên trâm cài tóc vì động tác đó mà lắc lư va vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe làm bầu không khí nặng nề hơi dịu đi, cũng khiến lý trí Phụng Vĩ Lạc trở về.

Phụng Vĩ Lạc làm như không nhìn thấy, vội vàng cúi đầu xuống, hít sâu một hơi, giấu đi mọi cảm xúc nơi đáy mắt.

Thoáng gợi lên một nụ cười khéo léo, Phụng Vĩ Lạc ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Hoàng hậu nương nương có còn dặn dò gì không?"

Nàng đang cược, cược hoàng hậu sẽ không nói thẳng: bổn cung muốn ban chết cho ngươi.

Chỉ cần hoàng hậu không nói rõ thì nàng có thể giả vờ không hiểu, mọi thứ đợi ra cung rồi tính sau. Dù sao, nàng cũng đã đắc tội hoàng hậu và Đông Lăng Tử Lạc, thêm chuyện này nữa cũng chẳng sao.

Quân muốn thần chết, thần không thể không chết!

Hừ, đúng là buồn cười.

Trên đời này, chẳng phải ai cũng là loại trung thành mù quáng, chết vì cái gọi là đạo nghĩa quân thần. Người khác thì nàng không biết, chứ Phụng Vĩ Lạc nàng tuyệt đối sẽ không như vậy.

Cái gì là quân, cái gì là thần?

Vương hầu và tướng lĩnh vốn khác biệt, cái đất nước Đông Lăng này cũng là cướp từ trong tay người khác, dựng nước chưa đến trăm năm. Quân như vậy, dựa vào cái gì muốn nàng chết hai lần trong vòng một ngày.

Khóe miệng Chu Ngọc nhếch lên một nụ cười gằn, có rượu độc thì sao hoàng hậu nương nương còn dặn gì thêm. Nhưng giờ lại khác, không có rượu độc thì có đôi lời là cần phải nói.

Ả ta hắng giọng một cái, mặt mày đầy kiêu ngạo nói: "Lạc vương điện hạ nói Phụng tiểu thư ngươi không đoan chính, không còn trong sạch. Hoàng hậu nương nương bảo Phụng tiểu thư đọc 'nữ giới' nhiều hơn, sau này làm việc phải lấy nó làm chuẩn tắc".

Mà trong "nữ giới" có ghi con gái không trong sạch thì không nên sống tạm trên đời. Chu Ngọc tin rằng lời này cũng đủ để làm Phụng Vĩ Lạc hiểu được.

Nắm tay vốn siết chặt của Phụng Vĩ Lạc cuối cùng cũng thả lỏng lại, khuôn mặt vì mất máu mà hơi tái nhợt cũng ửng hồng trở lại, cúi đầu nhận lấy dải lụa màu trắng trong tay Chu Ngọc nói: "Vĩ Lạc cảm ơn hoàng hậu nương nương dạy bảo".

Không hạ chỉ bảo ta chết thì sao ta phải chết?

"Nữ giới" à? Đợi ta rảnh rồi xem, có điều, ta tin rằng đời này mình cũng sẽ không có cơ hội đọc nó.

Còn dải lụa trắng ba mét này.

Ngoài việc thắt cổ thì nó còn có rất nhiều tác dụng.

"Hừ!", Chu Ngọc kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Phụng Vĩ Lạc, ngươi tự mình biết mình chút đi, đừng có mà ảo tượng đấu với trời".

"Vâng, cung nữ đại nhân", Phụng Vĩ Lạc tốt tính đáp.

"Còn không mau đi nhanh đi, một thánh địa như hoàng cung không phải loại người dơ bẩn như ngươi có thể ở", Chu Ngọc thấy Phụng Vĩ Lạc có vẻ ngơ ngác, chậm hiểu, càng cảm thấy khó chịu.

Phụng Vĩ Lạc mau ra cung tìm cái cây treo cổ đi. Có lẽ, hoàng hậu nương nương thấy ngươi đáng thương sẽ cho ngươi một tấm chiếu, ném ngươi đến bãi tha ma.

Loại người dơ bẩn!

Phụng Vĩ Lạc im lặng không đáp, lặng lẽ xoay người.

Mọi sự sỉ nhục trong ngày hôm nay cộng lại còn nhiều hơn cả đời trước của nàng.

Kiếp trước, có người chửi nàng, nàng có thể chửi lại, có người đánh nàng, nàng cũng có thể đánh lại.

Giờ, lại không thể làm thế.

Một người không quyền không thế, không có ai bảo vệ như nàng thì ở trên thế giới này là chẳng có vốn liếng để bốc đồng.

Đúng là càng sống càng thụt lùi.

Phụng Vĩ Lạc ngẩng đầu, chớp mắt, nhìn bầu trời âm u... chớp tan nước mắt trong hốc mắt.

Phụng Vĩ Lạc đừng khóc, đời trước gian khổ như vậy chẳng phải ngươi vẫn còn sống sao? Giờ chút nhục nhã ấy thì tính là gì?

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Thời gian còn dài, Phụng Vĩ Lạc nàng sẽ không xui xẻo suốt đời.

Hôm nay, những người này sỉ nhục nàng bao nhiêu thì một ngày nào đó nàng sẽ đòi lại hết.

Khoảnh khắc khi nàng nhấc chân lên bước đi, hai tay Phụng Vĩ Lạc buông thõng, chỉ thấy dải lụa trắng trong tay bỗng tản ra, một miếng vải trắng rộng nửa mét xuất hiện trước mặt mọi người.

"Làm gì thế?"

Thấy Phụng Vĩ Lạc tản dải lụa ra, mọi người khó hiểu thầm thì, kế tiếp họ lập tức hiểu được.

Chỉ thấy Phụng Vĩ Lạc xoay người một cái, dải lụa trắng trong tay hóa thành một cái áo choàng màu trắng, cứ thế khoác trên vai nàng ta, chồng lên dải voan mỏng màu đỏ trên người trông rất là đẹp.

Thật là to gan!

Bọn thái giám và cung nữ đều thầm nghĩ, ý của hoàng hậu nương nương đã rõ như vậy rồi mà Phụng Vĩ Lạc kia còn dám...

Giây tiếp theo, bọn họ lập tức biết được cái gì gọi là còn có to gan. Phụng Vĩ Lạc khoác dải lụa trắng lên người rồi quỳ xuống về phía cung điện của hoàng hậu nương nương, lớn tiếng nói:

"Hoàng hậu nương nương có tấm lòng nhân hậu, thương Vĩ Lạc áo rách quần manh, ban cho ta ba mét lụa trắng che thân. Vĩ Lạc cảm ơn người, mong hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế..."

Sau đó, nàng dập đầu một cái, cái trán máu chảy đầm đìa dính bụi, nhưng Phụng Vĩ Lạc lại không thèm để ý, nhẹ nhàng lau đi rồi thong dong đứng dậy.

Trong vẻ mặt xanh trắng đan xen của Chu Ngọc và vẻ kinh ngạc của mọi người, Phụng Vĩ Lạc kiêu ngạo xoay người rời khỏi.

Gió thổi tới, dải lụa trắng trên người nàng cũng bay phấp phới lên, kết hợp với bước chân mạnh mẽ thong dong của Phụng Vĩ Lạc trông đúng là có đôi nét dáng dấp của bậc thần tiên.

Trong cung điện, Đông Lăng Tử Lạc nhìn bóng lưng rời đi dứt khoát của Phụng Vĩ Lạc, thoáng chốc không biết nên nói là tán thưởng hay chán ghét. Chỉ là, một đôi mắt vẫn cứ không thể dời khỏi bóng dáng đỏ trắng đan xen kia.

Màu đỏ ấy dơ bẩn như vậy, nhưng dải lụa trắng kia lại trong trắng không nhiễm một hạt bụi.

Phụng Vĩ Lạc, ngươi là đang nói cho người đời rằng mình trong sạch sao?

Ha ha ha...

Phụng Vĩ Lạc, ngươi đúng là ngây thơ.

Trong sạch của ngươi? Đáng giá sao?

Sau ngày hôm nay, trên đời này còn có ai để ý đến sự trong sạch và sự phủ nhận của ngươi sao?

Đông Lăng Tử Lạc kiêu ngạo xoay người, vứt Phụng Vĩ Lạc ra khỏi đầu.

Một người con gái như vậy, không đáng để hắn tiêu tốn tâm thần.